[21] Không nơi trốn thoát - Chương 2
Tác giả: kimgee200010
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/59955292?view_adult=true
Cảnh cáo: Đỗ Thành ooc
Đoạn bằng tiếng Trung là H nhé
---------------------------------------------------------------------------------------
Đỗ Thành bước vào phòng ngủ của Thẩm Dực, đập vào mắt là chiếc vali đã được sắp xếp gọn gàng bên cạnh giường.
"Cậu đã biết từ lâu rồi?" Đỗ Thành giận quá hóa cười, nắm lấy vai anh ấn xuống sàn: "Cậu đã sớm tính trước sẽ bỏ tôi lại mà đi Bắc Kinh, cậu sợ tôi, phải không?"
Hiểu Huyền meo một tiếng, không lấy làm lạ với trạng thái quấn quýt nhau của hai người họ. Đỗ Thành kéo anh ta ném lên giường, Thẩm Dực nắm chặt cổ áo ngẩng đầu nhìn anh: "Sáng mai tàu cao tốc đi rồi, không làm nữa, nói chuyện với tôi một lát, được không?"
"没什么好说的。"杜城阴着脸扯开他的衣服,抬手合上床顶的窗,白纱被吓到一般在墙壁上飞舞,沈翊被抓着脚踝分开腿,杜城埋头下去,粗暴地舔舐腿根。
沈翊挺直胸膛,抓着头发闷哼,杜城把他的灼热吞进口腔,直接含到最深,沈翊绷直腿崩溃地哭叫出来,杜城锁住他的手,让他困在身下难耐地颤抖着,吞咽的动作变本加厉,沈翊控制不住地频频抬起身体发抖,杜城喘着粗气,急躁地抠出润滑剂探进他的体内。
手指按向熟悉的点的时候重重地碾上去,沈翊揪住杜城的头发挺腰撞向他的嘴巴,"杜城......杜城......"白光在眼前闪过,沈翊喃喃地呼唤杜城的名字,潮涌一般的快感激荡着身体和理智,杜城沿着小腹一路向上舔,在敏感的皮肤上留下一串湿热的吻。
他的眼睛已经没有办法聚焦,徒劳地看着窗外的星空,杜城掰住他的脸,将手指从他的唇缝中伸进去。下身正在被杜城另一只手毫不留情地开拓着,沈翊上下两张嘴都被填满,目光渴求地看着杜城。
在沈翊哭出来之前,杜城终于分开他的双腿压下去,抵着后穴往里操。
"杜城......别那么快!慢......啊......"尾音微颤的气音从齿缝间溢出,沈翊的双腿无力地挂在杜城的臂弯,杜城勾住他的手,攥紧手腕猛地将他拉近,频率更快地凿开湿软的甬洞,沈翊绷直脚尖迷茫地望着杜城,反手握住他的臂弯呼唤:"杜城......"
"嗯?"杜城俯下身体温柔地回应他,沈翊感到他灼热的皮肤贴合过来,整个人被蒸腾的气浪包裹,周遭的空气湿热到令人失去理智。
不同于温柔的啄吻,下面被操得更凶,沈翊忍着哭意,杜城一个用力顶在粗糙的前列腺上,沈翊直直地挺着腰,像有什么要冲出体外,杜城猛烈的操干像狂风骤雨席卷他的一切,沈翊梗了一下,颤抖着达到高潮,淅淅沥沥流出了些透明的体液。
杜城摸了一把,神情突然变得更加癫狂。
沈翊被他抱坐在怀里操,呜呜咽咽,和着窗外突然炸开的雷声。
晓玄吓了一跳跑来找主人,沈翊明显沉溺于激烈的性事,根本无暇顾及它。
杜城餍足地从他身体里抽离时,沈翊已经什么都射不出来了。他疲累地躺在床上,有什么东西从后面流出来,他才想起来:"你没带套。"
杜城抱起他的动作一顿,面色不善地说:"本来就是想把这些东西留在里面。"--让你的身上都是我的味道,后面半句话,杜城在心里默默地想。
还是耐心地扶着人把体内的东西仔细清理干净,沈翊昏昏欲睡,杜城掰过他的脸细细地啄吻:"每天晚上给我打视频电话。"沈翊点点头,杜城抱起他分开腿压在墙上,没忍住又操了进去。
沈翊抱住他,无力地把脑袋垂放在他肩膀,被操到敏感点的时候哽咽地呜叫。
Sáng sớm, Đỗ Thành đã chuyển vali của Thẩm Dực lên xe, Thẩm Dực đang ngủ say trên giường. Để tiết kiệm thời gian cho anh, Đỗ Thành vừa gọi điện hỏi chị gái vừa vụng về làm một chiếc bánh sandwich.
Thẩm Dực cầm bữa sáng là chiếc bánh mì kẹp trứng xiêu vẹo trên tay, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, Đỗ Thành giục anh lên xe, anh ngồi vào ghế phụ cúi đầu cắn một miếng, rất nghiêm túc và khách quan nhận xét một câu: "Vị cũng được." Đỗ Thành day day lông mày, vẻ u ám dường như đã bị xua đi một chút, ho khan một tiếng khi nắm vô lăng.
Đến bên ngoài sân bay, Lộ Hải Châu đã đợi sẵn ở lối vào.
Thấy anh ta, sắc mặt Thẩm Dực lạnh đi, lập tức liếc nhìn biểu cảm của Đỗ Thành. Quả nhiên ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lộ Hải Châu và chiếc vali của anh, ánh mắt Đỗ Thành trở nên lạnh lẽo, hai tay dùng sức siết chặt vô lăng.
Thẩm Dực chầm chậm nhai bánh mì trong miệng, đợi một lúc, Đỗ Thành vẫn im lặng không gây khó dễ, ngược lại còn nhẹ giọng dặn dò anh uống chút nước. Thẩm Dực nhìn vào khoảng không một lúc, nửa ngày sau mới "ừm" một tiếng, khi Đỗ Thành đỗ xe ổn định, anh kinh ngạc phát hiện nước trong bình giữ nhiệt là nước ấm.
Đỗ Thành lấy hành lý từ cốp xe đưa cho Thẩm Dực, sờ nhẹ dái tai anh ngay trước mặt Lộ Hải Châu. Thẩm Dực theo phản xạ nhìn sang Lộ Hải Châu, anh ta đeo kính râm che khuất gần hết khuôn mặt nên không thể nhìn ra biểu cảm.
Thẩm Dực nặn ra một nụ cười cứng ngắc, Lộ Hải Châu chủ động chìa tay ra với Đỗ Thành, Đỗ Thành ngẩng đầu nắm lại, bóp nhẹ tay anh ta không lỏng không chặt.
"Thẩm Dực nhà chúng tôi, nhờ anh vất vả chăm sóc." Đỗ Thành cười như không cười, ánh mắt lạnh lùng đến mức kính râm cũng không thể che giấu hết.
Lộ Hải Châu chủ động tránh ánh mắt áp bức của anh ta, quay người xách vali đi vào sân bay. Đỗ Thành không để quá nhiều sự chú ý lên người anh ta, mà chuyển sang đưa bình giữ nhiệt cho Thẩm Dực.
Anh chầm chậm uống vài ngụm rồi trả lại cho anh ta, mím môi cười nhẹ với anh ta: "Khi làm án nhớ chú ý an toàn, bắt tội phạm cẩn thận một chút."
Đỗ Thành không nhịn được ôm anh vào lòng, nụ hôn nóng bỏng in lên đuôi tóc hơi vểnh ở gáy anh, Thẩm Dực siết chặt cần kéo vali: "Chỉ là đi công tác 3 tháng thôi mà, Đỗ Thành."
Có máy bay đã cất cánh, tiếng ồn ào khổng lồ bao trùm cả sân bay, nhiệt độ buổi sáng sớm lạnh đến mức khiến Đỗ Thành hoảng hốt, ngay cả khi Thẩm Dực ở trong vòng tay anh, dường như cũng không thể giúp anh hấp thụ được chút hơi ấm nào. Thẩm Dực chủ động thoát ra, vỗ vai anh: "Tôi phải đi đổi thẻ lên máy bay rồi."
Đỗ Thành gật đầu, dặn anh xuống máy bay nhớ gọi điện cho tôi.
Thẩm Dực "ừm" một tiếng, kéo vali mở điện thoại quét mã ở lối vào. Sau khi qua lần kiểm tra an ninh đầu tiên, anh vẫn nhìn thấy Đỗ Thành dựa vào xe hút thuốc ở bên ngoài cửa sổ kính sát đất. Rất nhanh có cảnh sát giao thông đến tìm anh ta, Đỗ Thành gật đầu, cuối cùng vẫy tay với anh một cái, chui vào xe lái đi dứt khoát.
------------------------------------------------------------------------------------------
Mỗi tối 9 giờ, Thẩm Dực gọi video cho Đỗ Thành đúng giờ, sau khi kết nối cả hai cũng không nói chuyện, một người ngồi bên bàn đọc sách, một người ở phòng gym tập tạ chạy bộ, thời gian trôi qua trong sự ăn ý kỳ lạ giữa hai người.
Khoảnh khắc đầu tiên biết được thời gian nghỉ phép, Đỗ Thành liền mở ứng dụng điện thoại mua vé máy bay đi Bắc Kinh.
Tối gọi điện, Đỗ Thành đưa đơn đặt hàng ra cho Thẩm Dực xem, Thẩm Dực bỏ một viên kẹo vào miệng, ngẩng đầu nhìn màn hình cười một tiếng. Đỗ Thành lập tức cương cứng, có chút nóng lòng liếm môi, Thẩm Dực hiểu rõ biểu cảm của anh ta, tai đỏ bừng vùi mặt vào sách.
Thẩm Dực đặc biệt bắt taxi đi đón Đỗ Thành, ngay cả khi cách nhau lớp khẩu trang, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc nhất của Đỗ Thành.
Mùi thuốc lá hòa quyện với mùi sữa tắm bạc hà, mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về Đỗ Thành. Thẩm Dực nắm chặt quần, vô thức nuốt nước bọt, khi trợn mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ thì cảm thấy một sự phấn khích không thể kìm nén.
Đỗ Thành dựa vào lưng ghế ngủ bù, để có thể thuận lợi đến Bắc Kinh, anh ta đã thức trắng ba đêm xử lý một vụ án đột xuất. Thẩm Dực nhỏ tiếng bảo tài xế lái chậm lại, quay đầu nhìn kỹ Đỗ Thành, cảm nhận được quầng thâm dưới mắt và râu ria lởm chởm mọc trên má anh ta với tâm trạng phức tạp.
Đến khách sạn, Thẩm Dực dẫn Đỗ Thành đi ăn tối trước. Đỗ Thành không kén ăn, Thẩm Dực gọi gì anh ta ăn nấy.
Thẩm Dực nhai kỹ thức ăn trong miệng, trong lòng tính toán xem chất bôi trơn và bao cao su trong tủ đầu giường có đủ dùng không.
Đỗ Thành như bị bỏ đói, ăn uống nhanh chóng như hổ đói quét sạch. Sau khi ăn xong, Đỗ Thành đứng dậy thanh toán, Thẩm Dực bị anh ta kéo cổ tay, chạy lúp xúp theo anh ta về phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đỗ Thành ngậm bàn chải đánh răng bước vào phòng tắm thay thế anh. Thẩm Dực bật TV lên kênh tin tức, nhấn điều khiển từ xa để tăng âm lượng. Tắm nhanh như chiến đấu xong, Đỗ Thành vừa lau tóc bằng khăn tắm vừa bước ra khỏi phòng tắm: "Sấy tóc cho tôi." Đỗ Thành nhét máy sấy tóc vào tay Thẩm Dực, ngồi ở mép giường nhẹ giọng nói với anh.
Thẩm Dực quỳ trên giường, ngón tay thon dài luồn qua tóc anh ta, mái tóc ngắn của người đàn ông nhanh chóng khô, Đỗ Thành vuốt một cái: "Được rồi." Thẩm Dực rũ mắt rút phích cắm, thong thả cuộn dây điện.
Đỗ Thành ghé sát bên anh, nhận lấy máy sấy tóc trong tay anh đặt lên tủ đầu giường. Thẩm Dực căng thẳng, vỏ não dưới ý thức phát ra lệnh sung sướng, cơ thể thành thạo thả lỏng, hơi ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của Đỗ Thành.
Đỗ Thành nhẹ nhàng mổ một cái lên khóe miệng anh, xoa tóc anh rồi rút lui: "Muộn rồi, ngủ thôi."
Người đàn ông ngáp ngủ vén chăn chui vào, không lâu sau đã ngáy khẽ. Thẩm Dực ngây người ngồi bên giường, một lúc lâu sau, khẽ mím môi.
--------------------------------------------------------------------------------------
沈翊的生物钟一向很准,醒来的时候杜城侧身搂着他,胳膊横在腰间,让他动弹不得。
过了一夜,杜城脸上的胡茬更盛,沈翊伸出指尖小心翼翼地摸上去,粗粗糙糙的扎手。杜城轻轻摇摇头,大手摸到他的腿间用力揉了几下,沈翊立即哼出声,浑身颤栗地发抖。
"找操呢?"杜城困倦地说。
沈翊给自己拉了一下被子,双腿微微张开,有些无措地咬住下唇。杜城突然没了进一步的动作,大手顺着嫩滑的肌肤摸进上衣,覆在沈翊柔软的小肚子上轻轻按了按继续补眠。
沈翊茫然地看天花板,满身的热意渐渐消逝。
Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng lộp độp, Thẩm Dực lắng tai nghe kỹ, có lẽ là đang mưa lớn.
Mặc dù đã quay lưng lại, cánh tay Đỗ Thành vẫn không rời khỏi người anh. Thẩm Dực nửa ngồi dậy, lấy điều khiển điện tử ở đầu giường mở rèm cửa, bên ngoài sương mù mịt, cửa sổ bắn tung tóe rất nhiều hạt mưa.
Tiếng ồn trắng của mưa khiến tâm trạng u uất của Thẩm Dực dần dần phục hồi.
Rút cuốn sách dưới gối ra, Thẩm Dực mở đến trang đã đánh dấu tối hôm kia, đắm chìm trong đó cùng với tiếng ngáy khẽ của Đỗ Thành.
Kỳ nghỉ của Đỗ Thành và khoảng trống lịch trình của Thẩm Dực chỉ đủ để ghép lại thành một ngày nghỉ trọn vẹn. Mặc dù ngày nghỉ đầu tiên phải tự mình trải qua trong khách sạn, Đỗ Thành vẫn thức xuyên đêm bay đến đây. Không thể ngắm nghía được nhiều, đã đến giờ lên lớp. Thẩm Dực nhẹ nhàng nhấc cánh tay Đỗ Thành lên định rút ra, người này theo phản xạ nắm chặt cổ tay anh, giữ chặt không buông.
"Đỗ Thành, tôi sắp trễ rồi." Thẩm Dực ghé sát tai anh nói. Đỗ Thành khó khăn mở mắt, Thẩm Dực chỉ vào đồng hồ, anh ta phản ứng lại buông tay anh ra, giọng nói trẻ con không hề phù hợp với vẻ ngoài bị bịt kín trong chăn: "Khi nào tan học? Tôi đi đón cậu."
Thẩm Dực cởi đồ ngủ, tấm lưng gầy gò phơi bày trước mắt Đỗ Thành. Cơ bắp mỏng và săn chắc bị kéo căng theo động tác mặc áo sơ mi của Thẩm Dực, Đỗ Thành im lặng nhìn, dáng vẻ Thẩm Dực đeo kính gọng mảnh, mặt vô cảm cúi đầu cài cúc áo khiến anh ta cảm thấy xa lạ một cách khó hiểu.
"Không chắc lúc nào, tối tôi nhắn WeChat cho anh, hôm nay anh nghỉ ngơi cho tốt đi." Thẩm Dực mở cửa, Lộ Hải Châu đứng ngoài cửa, thấy anh mở cửa thì cười ôn hòa: "Vừa kịp giờ, cùng đi xe nhé."
Đỗ Thành đột nhiên ngồi bật dậy, nói vọng về phía cửa: "Tối đi ăn cừu Tạ Tử (lẩu xương cừu)!"
Lộ Hải Châu sững sờ, nhanh chóng liếc nhìn vào phòng, bắt gặp ánh mắt của Đỗ Thành thì hơi né tránh, nhưng vẫn khách sáo: "Đội Thành cũng đến rồi."
Đỗ Thành trèo ra khỏi chăn, trần nửa thân trên chỉ mặc quần short ở nhà đi đến cửa, một tay chống vào khung cửa: "Đội Lộ, tối cùng ăn cừu Tạ Tử nhé?" Đỗ Thành nhướng mày nhìn chằm chằm anh ta, ý tứ khiêu khích đủ rõ ràng.
Lộ Hải Châu không nói gì, liếc nhìn Thẩm Dực.
Thẩm Dực cười ôn hòa, từ từ đóng cửa lại. Đỗ Thành ném mình lên giường, muốn làm gì đó, nhưng dường như không thể nhấc cơ thể lên, anh ta cảm thấy hơi mệt.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, Đỗ Thành mơ màng lại ngủ thiếp đi, trong mơ màng, anh mơ thấy đêm đầu tiên cưỡng ép Thẩm Dực. Thẩm Dực không hề đề phòng uống ly rượu mà anh ta đã cẩn thận chuẩn bị, dáng vẻ đắm chìm trong khoái cảm vừa mê hoặc lại vừa đẹp. Chiếc cổ mỏng manh lộ ra vì quá gầy khiến anh ta không thể kiềm chế được mà muốn cắn xé, muốn để lại dấu ấn của riêng mình trên từng tấc da thịt của anh.
Thẩm Dực tỉnh lại đã hoảng hốt rất lâu, Đỗ Thành mơ hồ hồi tưởng lại biểu cảm của anh trong mơ: tuyệt vọng, thất thần, nhục nhã, bối rối...
Có lẽ anh đã quên, hay nói đúng hơn, là cố ý để bản thân quên đi.
Giấc ngủ sâu như ác mộng đã tiêu hao quá nhiều tinh thần của Đỗ Thành, tiếng tin nhắn đặc trưng của Thẩm Dực gọi anh tỉnh dậy.
"Tỉnh chưa? Đồng nghiệp đơn vị anh em nghe nói anh cũng đến nên muốn cùng nhau ăn tối."
Đỗ Thành hơi khó chịu, nghĩ một lát, vẫn nhắn tin hỏi Thẩm Dực định vị.
Khi Đỗ Thành đến quán ăn Nhật đó, Thẩm Dực đang gọi video với ai đó. Anh ta ghé sát bên Thẩm Dực ngồi xuống, đầu bên kia màn hình lại là Đỗ Khuynh. Thẩm Dực trả lời từng câu hỏi của Đỗ Khuynh, Đỗ Thành qua loa chào hỏi chị gái, sau đó khoanh tay im lặng bắt đầu thẫn thờ.
Khi Đỗ Thành thả lỏng bản thân và không cười, anh ta tỏa ra một áp lực nồng đậm. Các đồng nghiệp muốn đến gặp gỡ đối tác cảnh sát hình sự át chủ bài nổi tiếng của thành phố Bắc Giang bị dáng vẻ "người sống chớ gần" của Đỗ Thành dọa sợ, nhìn nhau, dò xét sắc mặt anh ta.
Thẩm Dực dùng khuỷu tay thúc anh ta, Đỗ Thành hoàn hồn lộ ra một nụ cười coi như là ôn hòa với họ, mọi người thở phào nhẹ nhõm lặng lẽ ngồi vào chỗ, không lâu sau đã hòa đồng với Đỗ Thành đã trở lại bình thường. Điều này rất bình thường, Đỗ Thành đẹp trai trưởng thành vốn luôn là đối tượng theo đuổi của các cô gái. Vì vẻ ngoài và khí chất nổi bật, ở một mức độ nào đó, anh ta giống như chị gái mình, Đỗ Khuynh, dù ở bất kỳ dịp nào, dường như đều có thể trở thành tâm điểm của anh ta.
Thẩm Dực mỉm cười nhìn họ giao tiếp sôi nổi, thỉnh thoảng nghiêng đầu, vừa thẫn thờ vừa uống rượu gạo nồng độ không rõ.
"Không uống được thì đừng uống nữa."
Đỗ Thành nhận lấy ly rượu trong tay anh, Thẩm Dực có chút thất thần, đồng nghiệp đơn vị anh em trêu chọc quả không hổ danh là đối tác át chủ bài, quản lý nghiêm ngặt đến từng chi tiết, có thể thấy lời đồn Thẩm Dực là bảo bối được cả đội cảnh sát hình sự thành phố Bắc Giang nâng niu trong lòng bàn tay là không sai.
Đỗ Thành nhếch khóe môi cười, nghịch chiếc ly rượu của Thẩm Dực nhìn về phía Lộ Hải Châu: "Đúng vậy, Cục Công an thành phố đã săn đón mấy lần, lần trước còn mang cả lệnh điều chuyển đến."
Thẩm Dực chống vào vai anh ta đứng dậy, hậu vị của rượu gạo bắt đầu ngấm lên đầu, anh lắc lắc đầu, mơ màng đi ra ngoài phòng riêng.
Lộ Hải Châu ngồi gần cửa đỡ anh: "Sao vậy?"
Thẩm Dực xoa xoa thái dương: "Muốn đi vệ sinh."
Lộ Hải Châu đỡ cánh tay anh giúp anh mượn lực đi giày, Đỗ Thành bị một đám người kẹp giữa chỗ ngồi không thể động đậy, Thẩm Dực chậm rãi đặt chân vào dép lê, đứng nấn ná ở cửa phòng riêng một lát.
"Có cần tôi đưa cậu đi không? Tôi thấy cậu hơi đứng không vững rồi." Lộ Hải Châu ân cần hỏi.
"Không cần đâu, cảm ơn." Thẩm Dực cười nhẹ, vịn tường chậm rãi tìm kiếm biển chỉ dẫn nhà vệ sinh.
"不用了,谢谢。"沈翊轻笑道,扶着墙壁缓缓地寻找卫生间的标识。
跌坐在马桶盖上难耐地捏鼻梁,沈翊深深地吐出一口气,抬头的时候门被推开,杜城挤进来锁住门,半蹲在他面前。
"唔............轻..."沈翊塌下腰艰难地吞吃着,杜城抱起他按在隔间上往里顶,宽松的裤子被抽去一半狼狈地挂在半空,势如破竹的滚烫性器毫不留情地碾向前列腺点,沈翊仰着脖子急促的喘息着,身体止不住地哆嗦。
"回,回酒店......"沈翊在他怀里被顶得上下起伏,杜城操得又重又狠,灼热的硬物全部都埋进去用力地顶撞,沈翊屏住呼吸,张嘴无声地呻吟着,前端兴奋地流出前列腺液,滴到两人相连的地方黏湿一片。
沈翊几近失控地握住腿间挺立的阴茎冒失地揉了几下,杜城察觉到,挥手捆住他的手臂,沈翊挺起腰难耐地想要逃。
"不许逃,沈翊,不许逃。"杜城咬住他的喉结,发出崩溃的低吼。
----------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian hai người vào nhà vệ sinh lâu đến mức khiến đồng nghiệp các đơn vị anh em cảm thấy ngại ngùng.
Lộ Hải Châu bị ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn chằm chằm cảm thấy khắp người khó chịu.
Ý tứ Đỗ Thành nhìn chằm chằm vào Thẩm Dực khi anh rời đi đã quá rõ ràng, nhưng hiển nhiên điều này không thể thành thật với những đồng nghiệp đơn thuần không hiểu rõ mọi chuyện trước mặt.
"Có lẽ... Thẩm Dực uống nhiều quá rồi, Đội Thành đi chăm sóc cậu ấy. Chúng ta uống, cạn ly!" Lộ Hải Châu đành phải cứng miệng nâng ly, cười ôn hòa, đôi mắt rủ xuống che giấu đi chút vị đắng mà ngay cả bản thân anh cũng không thể nói rõ.
杜城把沈翊搂在怀里操,沈翊不可抑制地向后仰起脖颈,衬衫被杜城扯得七零八落,衣襟大敞,白皙的肩头和胸膛坦诚地敞在杜城眼前,脖颈拉出优美紧绷的的弧度,乳头被吸得红肿了,挺立在鼓胀的胸肉上,杜城眼神晦暗地重新咬上去,换来沈翊几声急促的喘息。
想到路海洲对沈翊那副毫不避讳的眼神,杜城就不能控制地燃起怒火堵在胸口,沈翊去北京的第一天,他就想办法查到了路海洲和他的短信记录。
是路海洲怂恿沈翊来的,他还动用了关系让自己也能同行,以前从不在意什么职位什么权利的杜城第一次厌恶脱离他控制的来自于职权的倾轧。沈翊舔着嘴唇被操得双腿发抖,激烈地性爱中获得的原始快感直白汹涌,令他不耻却又沉醉其中。
杜城埋头在他胸前舔舐,满腔的怒气需要一个宣泄口,他当然高兴沈翊的优秀能被所有人看到,能有更上一步的机会,他不会限制沈翊拥有更宽广的世界,但他只能,在自己的身边飞翔。杜城反剪他的双手牢牢锁住,更用力地往上顶,沈翊把头抵在他的肩窝小声闷哼,在猛烈的操干中避无可避地高潮了。
沈翊茫然地在他怀里颤抖,杜城啄吻他的嘴角,慢慢地合拢他挂在肩头的衣服,他沉迷地用胡茬磨蹭在不应期中发懵的沈翊,灼热的目光长时间停留在他愣怔的,清亮的眼睛里。
在406门口看到沈翊的第一眼,杜城就下了这个决定。
沈翊只能留在他的身边,他不能没有沈翊。
掐着他的腰把人抬起来,滚烫的硬物狠狠刮擦敏感的甬道,沈翊受不了地想逃,杜城亲亲他的耳垂:"别动,不然难受的是你。"
把人安放在腿上看他垂眸系纽扣,纤长的睫毛乖巧地藏在汗湿的头发下,杜城咬牙忍了又忍没再顶进去。硬挺的性器就贴在他的腿根,沈翊没办法忽视,想了想,期期艾艾地指了一下那里:"怎么办?"
"这里没办法给你清理。"杜城言简意赅地解释。
沈翊抿了下嘴角,衬衫不小心磨到乳尖刺激得他一哆嗦,"都怪你..."画像师缩起胸膛低声嘟囔。犹如惊雷炸在耳边,"靠!"杜城在心里暗骂一声,深吸一口气,捏着沈翊的屁股把人举起猛地操进去。沈翊猝不及防地被掼到最深处,拧着腰乱扭,体内怒胀的性器准确地干到敏感的地方用力磨,沈翊崩溃地大口喘息,突然外面传来开门的声音,沈翊猛地捂住嘴巴噤声,后面紧张地绞紧,杜城闷哼一声咬住他的锁骨。
进来了两个人,说说笑笑地站在隔间对面的小便池,窸窸窣窣传来拉拉链上厕所的声音,沈翊死死地按住嘴把脸埋进杜城的颈侧,混乱的脑袋里有什么东西慢慢地开始崩塌。
隔着一层薄薄的门板,在狭小的空间里面,外面的陌生人随时能听得到他被操的声音。沈翊的眼神逐渐涣散,放松身体任由杜城掌控,即使外面的人还没离开。
杜城察觉到什么,抬起他的下巴观察他的神色,小心地把沈翊搂在怀里,安抚地来回抚摸着他的后背。
两人放完水当即离开并没有察觉出什么,听到大门关上的声音杜城亲吻他的耳朵:"好了,没人了......"
沈翊沉默了两秒钟,主动前后动了两下,示意杜城速战速决。滚烫性器精准地找到最令人崩溃的一点狠狠碾过,又快又猛,硬生生将还处在不应期的人操到再一次高潮。
还是没忍住射进去了,杜城自知理亏,偷偷打量沈翊的脸色给他穿衣服。
Sau khi xác nhận toàn thân không có gì bất thường trước bồn rửa tay, Thẩm Dực mới vốc một vũng nước tạt lên mặt. Đỗ Thành đã bị anh đuổi về trước, anh nhìn mình trong gương thẫn thờ vài giây, rồi chỉnh lại tóc đi về phòng riêng.
Mở cửa ra, phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm mất, Đỗ Thành với vẻ mặt như bị táo bón nhíu mày nhìn anh. Thẩm Dực quay người đóng cửa lại, ngồi xuống chỗ gần nhất đối diện với Đỗ Thành.
"Lại đây." Đỗ Thành nghiêng đầu nhìn Thẩm Dực, Thẩm Dực ngước mắt nhìn người bên cạnh anh ta một cái, vị cảnh sát trẻ tuổi tự xưng là fan hâm mộ của Đỗ Thành này rất biết điều chen sang bên cạnh, nhường chỗ cho Thẩm Dực.
Thẩm Dực bò dậy từ chiếu tatami, vòng qua mọi người ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thành, "Quả không hổ danh là đối tác, ngay cả lúc này cũng không rời nhau được!" Mọi người vừa cười vừa nói nâng ly trêu chọc hai người, Đỗ Thành rót cho Thẩm Dực một ly rượu trái cây, hai người cụng ly với mọi người. Thẩm Dực nhấp một ngụm rượu ngọt lịm, tâm trạng khó hiểu mà thoải mái hơn rất nhiều.
Lộ Hải Châu nhìn thấy tất cả, anh ta ngồi gần cửa nên nhạy bén ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Đỗ Thành trên người Thẩm Dực.
--------------------------------------------------------------------------
Sau khi trở lại bữa ăn, Đỗ Thành và Thẩm Dực trở thành trung tâm câu chuyện trên bàn, mọi người bàn tán về vụ án nổi tiếng cách đây 5 năm đã giúp Đỗ Thành trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phân cục Bắc Giang. Thẩm Dực uống rượu trái cây để bổ sung nước, toàn thân thả lỏng tựa vào lưng ghế, chăm chú lắng nghe với vẻ thích thú.
Đồng nghiệp kể lại khó tránh khỏi khoa trương, Thẩm Dực nheo mắt cười nghe người trẻ tuổi 'thêm mắm dặm muối', Đỗ Thành bị nói đến mức hơi ngại, khiêm tốn xua tay phản bác. Lộ Hải Châu qua các loại chai lọ nhìn về phía đối diện chéo, tâm trạng Thẩm Dực rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, mắt sáng lấp lánh, giống như một chú mèo nhỏ đã được thỏa mãn.
Khi bữa tiệc kết thúc, mọi người phát hiện Đỗ Thành đã thanh toán hóa đơn, ai nấy đều lên tiếng trách móc anh ta không hào sảng, sau một hồi đẩy qua đẩy lại, có người đề nghị dù sao mai cũng là ngày nghỉ nên đi tăng hai. Thẩm Dực ngồi im trên ghế cúi đầu không động đậy, Đỗ Thành từ chối khéo: "Thật ngại quá, đối tác của tôi tửu lượng không được tốt, tôi phải đưa cậu ấy về nghỉ ngơi rồi."
Mọi người cũng không ép, sau một hồi cảm ơn nữa thì chia nhau rời đi. Lộ Hải Châu đứng dậy bỏ điện thoại vào túi, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thành: "Thẩm Dực gần đây có rất nhiều tiết học, cậu ấy đã làm việc liên tục mười mấy ngày rồi, ngày mai cứ để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt đi."
Đồng tử Đỗ Thành rụt lại một chút, sau đó nở một nụ cười bất cần đời: "Biết rồi, cảm ơn Đội Lộ."
Lộ Hải Châu miễn cưỡng đáp lại một nụ cười, Đỗ Thành nhìn bóng lưng anh ta sắc mặt tối sầm lại. Thẩm Dực chậm rãi đứng dậy đưa tay về phía anh ta: "Áo khoác của tôi." Đỗ Thành khó hiểu cởi áo khoác đưa cho anh, Thẩm Dực mặc vào người, kéo kéo vạt áo phía sau, xác nhận chiều dài áo khoác đã che quá bẹn.
Đỗ Thành chợt nhận ra, cổ họng khô khốc như bị lửa đốt, khi ngồi trên taxi đầu óc vẫn còn choáng váng, bồn chồn dùng ngón tay gõ vào đùi.
回酒店扯开他身上的外套,大手径直解开裤腰伸到里面,沈翊被他岔开腿揉到内裤里,抖着腿哼了几声,杜城把他掼到床上,抓着他的手按在自己腿间,一番动作后强硬地在他手心释放了。
Thẩm Dực mệt đến mức không mở nổi mắt, Đỗ Thành tắm qua loa để vệ sinh cho anh, rồi nhét anh vào chăn, ôm anh ngủ.
Mưa ngoài cửa sổ rơi suốt cả đêm, khi Thẩm Dực tỉnh dậy có xu hướng lớn dần. Thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Đỗ Thành, Thẩm Dực ngồi bên bàn làm việc sắp xếp tài liệu, lúc nghỉ ngơi tựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh mưa Bắc Kinh một lát.
Đỗ Thành mơ màng tỉnh dậy tìm Thẩm Dực, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng yên tĩnh của anh, lòng anh ta lập tức trở nên an bình.
Ngày nghỉ duy nhất của hai người, phần lớn thời gian trôi qua trong im lặng. Một người đọc sách, một người xem phim, khi gặp đoạn phim hài hước, Đỗ Thành sẽ vỗ vai anh ra hiệu cho anh nhìn.
Đưa tiễn Đỗ Thành xong trở về khách sạn, Thẩm Dực chợt nhận ra, đồ đạc trong tủ đầu giường vẫn còn nguyên vẹn. Nhìn những bao bì sặc sỡ, Thẩm Dực đẩy chúng vào sâu nhất, bực bội đóng sầm ngăn kéo lại.
"Lần nghỉ tiếp theo là khi nào?" Trước khi lên máy bay Đỗ Thành hỏi anh, lúc đó Thẩm Dực trả lời không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro