[13] Chuông báo thức
Tác giả: Ananpretty666
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/61249795
Tóm tắt: Thẩm Dực đặc biệt yêu cầu Đỗ Thành ghi âm lại tiếng đồng hồ báo thức của anh. Anh ghi âm lại hai phiên bản: một là tiếng đồng hồ báo thức nghiêm túc, và một là lúc đang ân ái, Thẩm Dực yêu cầu Đỗ Thành gọi tên anh.
----------------------------------------------------------------------------------
Chiếc chuông báo thức mà Thẩm Dực nhờ Đỗ Thành thu âm, thực ra còn có một phiên bản khác.
----------------------------------------------------------------------------------
Nhà Thẩm Dực bị trộm.Sáng sớm hôm đó, Thẩm Dực vừa bước vào nhà đã gọi điện, không nói là chuyện gì, chỉ kêu Đỗ Thành nhanh chóng đến nhà anh một chuyến. Mãi đến khi Đỗ Thành đến nơi mới biết là nhà Thẩm Dực có người đột nhập, và bức tự họa của anh đã bị rạch nát.Tên trộm đến lặng lẽ vào đêm Thẩm Dực tăng ca ở cục cảnh sát chưa về. Khu chung cư Thẩm Dực ở lại khá cũ, dù Đỗ Thành đã giúp anh sửa đèn đường, nhưng thiết bị giám sát không hoàn hảo, quá nhiều góc chết, nên không thể quay được thông tin hữu ích nào.
Điều kỳ lạ là tất cả đồ vật quý giá trong nhà Thẩm Dực vẫn còn nguyên, không mất bất cứ thứ gì, chỉ có một bức tranh bị rạch nát, đến tội danh đột nhập trộm cắp cũng không đủ, không thể lập án.Đỗ Thành vốn định gọi chuyên gia kiểm tra dấu vết của Cục đến xem trong nhà có để lại dấu vân tay hay thông tin sinh học nào khác không, nhưng bị Thẩm Dực ngăn lại.
Thẩm Dực nói rằng khi anh về nhà vì quá căng thẳng nên đã chạm vào bức tranh, hoàn toàn quên mất việc đeo găng tay.Hiện trường đã bị phá hủy, e rằng cũng không thể điều tra ra thông tin hữu ích nào...
Đỗ Thành xem xét bức tranh, không thấy nội dung bức vẽ có gì đặc biệt, chỉ là một bức tự họa bình thường, Thẩm Dực đã vẽ khuôn mặt mình sống động như thật.Vết dao trên bức tranh lộn xộn, có thể thấy là đã dùng một lưỡi dao rất sắc bén, và rất dứt khoát ra tay từ vị trí đôi mắt, rạch nát toàn bộ khuôn mặt trên vải vẽ, trông rất giống hành động xả cơn tức giận.
Lần trước khi giúp người mẫu giải quyết vụ ảnh bị rạch nát, Thẩm Dực có thể nhìn ra ngay người gây án là vì tình yêu, thì tự nhiên lần này cũng có thể nhận ra bức tự họa của mình bị phá hoại là vì lòng thù hận. Việc anh vô tình chạm vào tranh do cảm thấy căng thẳng, sợ hãi là điều rất bình thường, chỉ tiếc là đã phá hủy bằng chứng, làm tăng độ khó cho việc điều tra.
Mặc dù việc này không thể chính thức lập án, nhưng Cục rất coi trọng. Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Dực được Đỗ Thành đích thân đưa đón đi làm và về nhà, thậm chí buổi tối Đỗ Thành còn ở lại cùng anh.
Cũng chính trong khoảng thời gian đó, khi họ đang đợi đèn đỏ trong xe, họ đã gặp cô gái mặc váy đỏ băng qua đường. Thẩm Dực vì không thể nắm bắt được cảm giác của khoảnh khắc đó, sau khi phát hiện ra thi thể của cô gái váy đỏ vào ngày hôm sau, anh cảm thấy vô cùng tội lỗi và tự trách, nghiêm trọng đến mức ban đêm anh liên tục gặp ác mộng.
---------------------------------------------------------------------------------
Phiên bản chuông báo thức đầu tiên mà Đỗ Thành thu âm chính là dành cho Thẩm Dực vào lúc đó.
Thẩm Dực mất ngủ không ngủ được vào ban đêm, ban ngày thì không dậy nổi. Khi đến Cục Cảnh sát làm việc, quầng thâm mắt của anh đậm đến đáng sợ. Kéo dài hơn một tuần, anh gần như chỉ có thể thư giãn và ngủ một lúc khi ở trong xe của Đỗ Thành hoặc khi có Đỗ Thành bên cạnh.
Nhưng Đỗ Thành trong khoảng thời gian đó vì phải điều tra rất nhiều vụ án bất ngờ, bận rộn đến mức gần như không có thời gian nghỉ chân. Dù anh cố gắng dành thời gian nghỉ ngơi ở nhà Thẩm Dực, nhưng vẫn thường xuyên không chu toàn được.
Khi anh không có mặt, Thẩm Dực mất ngủ thức trắng cả đêm. Nếu anh đưa Thẩm Dực đi cùng khi thi hành công vụ, thì Thẩm Dực thường cũng thức trắng cả đêm, cả hai không có sự khác biệt đáng kể nào.
Vì vậy, Đỗ Thành nghĩ đến việc cho anh ấy nghỉ phép vài ngày, để anh ấy đến căn hộ của mình nghỉ ngơi và điều chỉnh lại trạng thái, nhưng Thẩm Dực không đồng ý. Anh vẫn đi dạy ở trường vào cuối tuần như bình thường và đi làm ở Cục Cảnh sát đúng giờ vào các ngày trong tuần, khiến bản thân gầy đi vài cân, sắc mặt cũng ngày càng tiều tụy.
Vì vậy, khi Thẩm Dực đề nghị Đỗ Thành thu âm một đoạn chuông báo thức gọi anh dậy sớm, Đỗ Thành đã từ chối ngay lập tức.
"Thẩm Dực. Nghe lời tôi, cậu nghỉ ngơi hai ngày đi. Nếu thực sự không muốn nhàn rỗi, cũng không muốn đến nhà tôi, thì nhân tiện hai ngày này chuyển nhà đi, đến ở một nơi gần tôi và Cục Cảnh sát hơn." Đỗ Thành lấy ra một xấp giấy ghi chú từ ngăn kéo, viết địa chỉ và số điện thoại lên đó: "Đây là căn nhà mới tôi nhờ chị gái tìm giúp, lớn hơn căn cậu đang ở một chút, tiện làm phòng vẽ, an ninh cũng tốt, an toàn hơn cho cậu ."
Cũng đúng... chuyển chỗ ở có lẽ sẽ tốt hơn, ở gần Đỗ Thành anh sẽ yên tâm hơn, có lẽ điều chỉnh vài ngày sẽ ổn.Lần này Thẩm Dực do dự một lát, cuối cùng cũng nhận lấy tờ giấy ghi chú từ tay Đỗ Thành, mượn máy tính của Đỗ Thành đăng nhập vào hệ thống, nộp đơn xin nghỉ hai ngày cho Cục trưởng Trương.
"Được, cảm ơn anh, tiền thuê nhà tôi chuyển khoản WeChat cho anh nhé— nhưng mà, anh vẫn thu âm cho tôi một đoạn chuông đi." Thẩm Dực vòng vo rồi cũng mở phần mềm ghi âm trên điện thoại ra, đặt trước mặt Đỗ Thành: "Đỗ Thành, dù không phải làm chuông báo thức, tôi nghe giọng anh cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều."
Đây là một lý do mà Đỗ Thành hoàn toàn không thể từ chối. Nghe xong, anh có cảm giác khó hiểu như bộ lông chó vốn không tồn tại trên người mình đã được vuốt ve đúng chỗ, chỉ thiếu điều vẫy đuôi.Anh nhấn nút màu đỏ, nghĩ đến giọng mình thường gọi Thẩm Dực ở Cục Cảnh sát hoặc hiện trường vụ án, thu âm đi thu âm lại bằng nhiều ngữ điệu khác nhau, để lại một đoạn ghi âm dài vài phút, bảo Thẩm Dực tự mang về cắt ghép.
-----------------------------------------------------------------------------------
Hôm Thẩm Dực chuyển nhà, vận may cũng khá tốt, ở Bắc Giang không có vụ án lớn mới nào xảy ra, chỉ toàn là công việc thường lệ. Đỗ Thành sắp xếp công việc cho Tưởng Phong và Lý Hàm rồi lái xe đến giúp đỡ.
Tuy gần đây anh thường xuyên ngủ lại nhà Thẩm Dực mỗi khi rảnh rỗi vì vụ việc có người đột nhập rạch tranh, nhưng hầu hết thời gian chỉ là nghỉ ngơi và ăn uống bình thường, anh chưa bao giờ quan sát kỹ căn nhà này. Vì vậy, lần này giúp Thẩm Dực chuyển nhà, anh mới biết căn hộ hai phòng nhỏ đó có thể chứa được nhiều đồ đến vậy.
"Mấy cái giá vẽ sơn dầu này có nhét vừa cốp xe được không?" Đỗ Thành nhìn hàng loạt giá vẽ nhiều như rừng cây trước mặt, rơi vào trầm tư. Nếu những thứ này đều phải nhẹ nhàng đặt xuống, không thể chồng đè lên nhau, thì xe của anh thực sự không thể nhét được nhiều, không biết phải chuyển bao lâu mới xong. "Nếu không sợ trầy xước, chúng ta có thể lót xốp lên bề mặt rồi vận chuyển, có được không?"
"Không sao, không cần lót đâu, cứ nhét vào thẳng đi, đây đều là những bức vẽ luyện tập thường ngày thôi, không phải để sưu tầm, không quý giá đến thế." Thẩm Dực đẩy một chiếc thùng nhựa lớn có bánh xe từ phòng ngủ ra, nhìn những chiếc giá vẽ mà Đỗ Thành chỉ vào, rồi dùng cằm chỉ vào chiếc thùng mình đang đẩy: "Nhưng cái này phải cẩn thận một chút, bên trong toàn là màu vẽ của tôi... Một số vật liệu làm màu vẽ khó kiếm, tôi sợ bị đổ nên đã chia ra đựng trong các chai thủy tinh, hơi nặng và dễ vỡ."
Ai cũng biết tranh của Thẩm Dực chắc chắn quý giá hơn những thứ này, dù sao từ khi anh cầm lại cọ vẽ, tranh của anh dù không còn gây xôn xao như bảy năm trước, nhưng chắc chắn cũng không phải là món đồ giá thấp. Nhưng Thẩm Dực lại cảm thấy màu vẽ quý giá hơn.
Đỗ Thành hiểu, đối với Thẩm Dực, thành phẩm của bức tranh là một vật chứa cụ thể thể hiện tư tưởng của anh, còn linh hồn thực sự bộc phát trong những suy nghĩ và cảm nhận nảy sinh trong quá trình sáng tạo. Vì vậy, những công cụ có thể giúp anh thể hiện ý tưởng của mình, so với những vật chết dùng để người khác thưởng thức, thì đối với Thẩm Dực chúng có giá trị hơn.
"Được rồi, vậy đặt ở ghế sau đi, anh sẽ thắt dây an toàn cho nó." Nhưng nói là vậy, Đỗ Thành vẫn nhíu mày nhìn chiếc thùng đóng kín mít – thứ này chắc chắn không nhẹ chút nào. "Dưới lầu khu chung cư này toàn là nền xi măng, em đẩy đi chắc chắn sẽ kêu lách cách, nếu lỡ va đập vỡ thì rất khó dọn dẹp, cứ để anh vác cho."
--------------------------------------------------------------------------------
Lần giúp đỡ này của Đỗ Thành gần như đã tính toán chu toàn, điều thất sách duy nhất là không ngờ màu vẽ và dụng cụ vẽ của Thẩm Dực lại nhiều hơn cả giá vẽ của anh.
Đến khi anh cuối cùng cũng giúp Thẩm Dực xếp tất cả các thùng chứa gọn gàng ở ghế sau xe, rồi dùng cánh tay đau nhức dồn hết sức lực sờ lên vô lăng, đôi chân cũng đau nhức đạp ga và phanh, mang đồ đến tầng hầm căn nhà mới của Thẩm Dực thì phía chân trời chỉ còn lại ánh hoàng hôn.
Khi vào nhà, Thẩm Dực lại có thể nhớ chính xác hộp đựng dép đi trong nhà nằm ở đâu trong đống lộn xộn, lấy ra hai đôi dép bông hoàn toàn mới, cùng kiểu nhưng khác cỡ, một đôi cho Đỗ Thành, một đôi cho anh.
"Nè, sữa chua." Thẩm Dực mở tủ lạnh vừa mới được cắm điện, lấy ra một chai sữa chua đựng trong lọ thủy tinh đưa cho Đỗ Thành đang thở dốc ngồi cạnh đống thùng chứa: "Ăn ở đây luôn nhé? Tôi đã gọi lẩu Sukiyaki rồi, còn gọi thêm mì ramen và bánh gạo nữa."
Sữa chua được lấy ra từ tủ lạnh, mang theo nhiệt độ lạnh buốt của ngăn mát. Đỗ Thành mở nắp và uống một cách mạnh mẽ, lấy chút gì đó lót dạ để hồi phục thể lực đã tiêu hao gần hết.
Không phải anh không muốn ngồi ghế sofa, mà là khắp phòng khách đều chất đống đồ đạc lộn xộn, nào là giá vẽ chưa được sắp xếp, thùng đựng màu vẽ, hộp đựng dụng cụ vẽ, còn có quần áo và đồ dùng sinh hoạt chưa kịp gấp gọn sau khi mở thùng kiểm tra... anh thực sự không có chỗ mà đặt mông.
"Tối nay ở lại chứ?"
Thẩm Dực cũng lấy một chai sữa chua, khi mở nắp theo thói quen thè lưỡi liếm lớp váng sữa dính trên nắp nhôm. Tư thế uống sữa chua của anh dịu dàng và chậm rãi hơn Đỗ Thành rất nhiều, trông giống như một chú mèo nhỏ đang vụng trộm ăn đồ hộp, một chút sữa dính trên miệng lọ đã dính lên chóp mũi anh, để lại một vệt trắng sữa.
"Tối qua tôi đã đến dọn dẹp xong phòng ngủ rồi."
Nghe vậy, Đỗ Thành "ực" một tiếng nuốt hết sữa chua đang ngậm trong má.
--------------------------------------------------------------------------------------
Đỗ Thành cảm thấy, nếu Thẩm Dực muốn dùng tâm ý để quyến rũ một người, việc người đó không chịu nổi hoàn toàn không có gì đáng xấu hổ.
Họa sĩ bỏ lại chiếc áo khoác len ngoài ở phòng khách lộn xộn, nửa quỳ trên mép giường, dùng ngón út có hình dáng đẹp móc vào cổ áo sơ mi, mở từng cúc áo một rồi kéo xuống từ từ, để vải vóc treo lơ lửng trên khuỷu tay, như một cách "vờn bắt" để lộ ra toàn bộ xương quai xanh và nửa bộ ngực.
Anh ta cởi quần cũng cố ý tháo dây lưng rất chậm, để cạp quần từ từ cọ xát vào vòng eo thon thả mềm mại của mình, sau đó trượt dọc theo chân xuống, rồi bị mu bàn chân trắng nõn dẫm xuống đất.
"Em có thích căn nhà này không?" Đỗ Thành đứng trước mặt anh, vừa cởi quần áo của mình vừa cúi đầu hôn lên mí mắt Thẩm Dực một cái. "Bên này hướng dương, buổi chiều cả ban công đều ngập nắng, cửa sổ kính sát sàn còn có thể nhìn thấy căn hộ của anh. Tiếc là đến nơi quá muộn, đành phải để ngày mai thưởng thức vậy."
*Đoạn này trong truyện gốc có H, mình xin phép không dịch, mình sẽ để nguyên gốc (tiếng Trung) ở đây cho ai muốn đọc nhé (mn có thể dùng gg dịch để đọc)*
他说话间一手接过沈翊递到手里来的润滑,一手推了沈翊一把,把人推到柔软的床铺上。沈翊顺着他的动作轻轻地分开腿,缠到他的腰上,用脚后跟轻轻地踢了踢他的小腿。
"喜欢的,上班方便,来找你或者你过来都近。"沈翊双臂环起搂在杜城的脖子上,仰起头主动亲吻他的嘴唇,"谢谢你和杜倾姐帮忙,不然我没时间找房子,就没办法搬出来。"
杜城嗯了一声,似乎不受影响,按部就班地打开润滑剂的盖子,挤出来一些倒在掌心上,沈翊从善如流地自己抬起腰来,方便杜城给他扩张。
没有人不喜欢听夸奖,杜城虽然不说出来还用其他事转移注意力,但是沈翊刚刚已经通过自己的嘴感受到了他压不太住的嘴角。
杜城的手指勾着些温热的液体来回涂抹在沈翊穴口,按压一阵等他放松了些后才探了进去,虽然两个人几乎朝夕相对了三年,但沈翊每次被扩张都还是不太能立刻适应异物感,没忍住发出了一声低吟。
"不舒服?"杜城立刻停了,低头询问。
其实杜城做爱的风格完全不是这样,硬要找形容词的话这个人其实还是有些急躁和粗鲁的,也有相当一部分的野性。倒不是不爱惜伴侣,就是单纯的性格使然。三年前他们第一次的时候,沈翊舍不得叫停,被弄得死去活来,第二天破天荒地跟学校请假,课都没能上成。
后来沈翊发现杜城是属于需要反馈和调控的类型,不能由着他自己凭感觉做,就很快找到了正确的在床上沟通的方式,加上两个人磨合久了越来越默契,硬生生地给杜城养成了只要不是生气冷战,或者正在气头上的时间,都会格外注意询问沈翊感受的习惯。
"没事,不用那么小心的。"
"好。"
得到沈翊的确认,杜城才耐心的低下头亲吻他的脖颈,手指也放心的探入更深,弯曲指节任由滚烫的内壁缠绕,让沾在手指上的润滑液在逐渐加速的扩张中引起沈翊的身体发热。
沈翊鼻腔里发出一连串似乎是抑制不住才漏出的轻叫,他手用力按着杜城的脖子,像是在催促,又像是在寻求依靠和安慰。
是杜城......在他耳边渐渐变得浑浊的呼吸,在他身侧停留后逐渐扣紧他腰的手,在他喉结上停留过后擒住他唇珠的牙齿,都是属于杜城的。
杜城在爱他。
"可以了,进来吧杜城。"沈翊用舌头勾掠夺他肺泡里空气的同类,感觉到对方被他撩拨到后,因为酥麻不可抑制的打了个抖,"是不是,你不会让我独自一个人?"
他其实想问杜城,是不是无论之后他们之间会发生什么,无论最后杜城会看到一个什么样的人,都不会离开或者放弃他。但是他不敢,杜城真诚但是敏锐,这个问题一出口绝对会被发现端倪。
他向杜城撒了谎,关于那幅被刮毁的自画像——他不是因为害怕才下意识地动了它,而是他必须摘掉这层画布下的另一个'沈翊'。
这张自画像是他意识到自己已经成功画出M以后动的笔,前后画了两次,第一次他靠着瞬间出现而且难以捕捉的感觉画,然后盖上崭新的画布,第二次对着镜子描摹,才把最后的成品挂上了墙。
所以那个平静的沈翊下,藏着一个疯狂的面庞。
而属于这张疯狂的脸的'感觉',在他偶遇小红裙的那个晚上,在杜城的车里,再次出现了,然后魂牵梦萦,纠缠在他每个晚上的梦里。
"不会。"杜城没有发现沈翊隐藏起来的异常,他是下意识且坚定地回应,"我们是搭档,沈翊——嘶!"
话音未落他就被沈翊突如其来的绞动弄得头皮发麻,身体比他反应还快地顺着沈翊的求欢,用带着橡胶套子的肉刃往里猛烈的插弄,而沈翊因为他的动作绷紧了身体后却没有出言阻止,反而双腿更严丝合缝缠他的腰,甚至又踢了踢他的腿催促。
被沈翊的肢体语言松开了缰绳的杜城彻底当上了原始的野马,他几乎是全拔出来又插进去,不给所谓的缓和。
沈翊一开始还能坚持着攀附在他身上,后来脱力了双腿挂不住往下滑,可怜兮兮地垂在床沿。被尽兴途中的杜城拽住脚腕,拧着腿推着背给翻了过去。
"唔!"
趴着多了些支撑没那么累,但是会被进入得更深,沈翊说不清现在的感觉,他只知道身后烫得很,杜城也烫得很,身体被充盈后又被一点点挤压开来的感觉清晰至极,那个勾起的刃尖随着深入精准的摩擦他的敏感点,爽得他全身过电一样一阵阵地发抖。
"可以、叫......啊......我的名字吗?"沈翊一句话说得断断续续,他被身后连绵不断的快感刺激,一会儿咬自己手腕,一会儿把脸埋进柔软的枕头,杜城在他体内的动作几乎是纤毫毕现,他感觉得到凸起来的青筋和跳动的血管,说不清是欢愉还是不适。
他撑着身体伸手去摸放在一边的手机,挣扎着解锁,然后点开了录音——
"杜城......名字,叫我的名字。"
杜城愣住。
"沈翊。"
"沈翊,我在呢。"
他没懂沈翊的意思,但下意识地服从了这个要求。
"啊——"
沈翊射了。
------------------------------------------------------------------------------
Sau này, trong lúc làm việc, Đỗ Thành có việc công đến văn phòng tìm Thẩm Dực, vừa lúc vào phút cuối cùng trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa, anh đã may mắn nghe được một lần tiếng chuông báo thức của Thẩm Dực, đó chính là phiên bản mà anh đã thu âm tại văn phòng.
— Ba tiếng "Thẩm Dực đâu rồi" đầy nội lực của đội trưởng Đỗ quả thật rất sảng khoái và tỉnh táo.
Sau khi trao đổi xong tiến độ vụ án, Đỗ Thành đi loanh quanh hai vòng trong văn phòng mới, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo tay áo Thẩm Dực, lén hỏi anh ấy phiên bản kia có phải thu để làm chuông báo thức dùng ở nhà không?
Thẩm Dực nhìn anh cười.
"Phiên bản kia dùng để thôi miên, tôi nghe khi tối không ngủ được."
"... Chết tiệt."
Đỗ Thành nhướng mày, bắt đầu suy nghĩ tối nay sau khi đưa Thẩm Dực về nhà, nên tìm lý do gì để ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro