[15] Nhặt được một phiền phức
Tác giả: eezzzz
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/39963513
Tóm tắt: Vài trò đùa nhỏ giữa các cặp tình nhân.
Tưởng Phong: Người chịu khổ lại là tôi.
----------------------------------------------------------------------------------
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, xuyên qua làn sương sớm, từng tia từng tia rải đầy căn phòng. Mặt trời cuối thu như được phủ một lớp chao đèn màu cam đỏ, phát ra những tia sáng dịu nhẹ, chiếu lên người, lên mặt, ấm áp vô cùng.
Đỗ Thành bị ánh nắng chói mắt đánh thức, cánh tay anh hơi tê, vừa định cử động gân cốt thì thấy chú mèo nhỏ đang ngủ say sưa trong vòng tay mình.
Là Thẩm Dực, không phải là mơ.
Phòng được bật điều hòa khá lạnh, người trên giường cùng đắp chung một chiếc chăn mỏng, tứ chi và da thịt quấn quýt vào nhau.
Thức dậy vào buổi sáng và nhìn thấy người mình yêu thật là tuyệt vời.
Cũng như lúc này, mắt Thẩm Dực nhắm nghiền một cách yên tĩnh, hàng mi dài, hẹp đổ bóng mờ nhạt. Anh hơi chu môi, khẽ ngáy nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào áp vào lồng ngực Đỗ Thành.
Thẩm Dực mở đôi mắt lười biếng, anh khẽ cử động cơ thể, nhưng ngay lập tức bị cánh tay trên eo giữ chặt lại. Thẩm Dực ngước mắt lên nhìn, đối diện với đôi mắt đen sáng, dài hẹp của Đỗ Thành.
Tối qua họ đã quá đà, cả hai đều ngủ mơ màng. "Chào buổi sáng." Thẩm Dực vừa mở mắt đã thấy Đỗ Thành chăm chú nhìn mình, mắt còn chưa hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, nhưng khóe môi đã cong lên trước.
Đỗ Thành cong mày cong mắt, trong mắt tràn đầy sự quyến luyến, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng." Vừa nói, anh vừa siết chặt cánh tay đang ôm sau lưng Thẩm Dực.
"Ừm." Thẩm Dực ngáp một cái, vươn tay ôm lấy vai Đỗ Thành, rúc sâu hơn vào lòng anh.
Đỗ Thành nhắm mắt lại, vùi mũi vào đỉnh tóc Thẩm Dực, thỉnh thoảng dùng chóp mũi cọ cọ: "Cơ thể em còn chịu nổi không?"
Thẩm Dực hiểu ý Đỗ Thành, anh hừ vài tiếng, giọng nói từ từ thoát ra khỏi cổ họng: "Anh hơi quá đáng rồi đấy."
Đỗ Thành vừa cười vừa dùng ngón tay xoa nắn dái tai Thẩm Dực: "Quá đáng à."
Thẩm Dực không để ý đến anh, cánh tay Đỗ Thành ôm ngang eo Thẩm Dực dùng chút lực chậm rãi vuốt ve. Lòng bàn tay rộng lớn đặt trên vùng da đó, nóng rực và nhột nhột.
Thẩm Dực cười bất lực, ghé sát tai anh nói khẽ: "Anh cọ vào tôi rồi."
Đỗ Thành nhướng mày, không những không buông lỏng mà còn ôm chặt hơn, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Dực cười đầy ẩn ý: "Em cũng vậy."
Thẩm Dực không chịu nổi chiêu này của anh, hai tay vô lực chống lên ngực Đỗ Thành, muốn đẩy anh ra. Cổ tay Thẩm Dực nhỏ, dễ dàng bị Đỗ Thành nắm gọn trong lòng bàn tay và đưa lên miệng cọ cọ. Tiếp đó, Đỗ Thành lại ghé sát lại, đầu tiên là trán, rồi đến giữa hai chân mày, cuối cùng là môi.
沈翊受不了他这套,双手无力的撑到杜城胸前,想把人推开。沈翊手腕子细,轻而易举的就被杜城圈在手中凑到嘴边蹭了一下。接着杜城又凑上前,先是额头,再是眉间,最后是嘴。
杜城伸出舌尖轻轻舔舐他的嘴唇,没一会,两人就舌头就缠绕到一起。接着杜城的手就开始不老实的上下窜,沈翊着急忙慌地推开杜城,杜城满脸笑意地看着沈翊唇畔挂着的银丝,又凑上去亲了好一会。
"别闹了,等会还要上班。"
沈翊就准备起身洗漱。
大早上醒来就闹了这么一出,杜城觉得自己的某个部位简直是硬得发疼了。
他不管不顾的搂着沈翊,沈翊小小一只完全被他禁锢在怀里。背对着杜城,沈翊也看不清杜城在干什么,杜城的嘴唇就贴在沈翊后颈上有一下没一下的亲。
沈翊的手机铃声响起,沈翊伸手去够电话,来电显示是蒋峰。沈翊想也没想就接了起来"喂?"
"沈翊,你联系得到城队吗?我给他打电话他没接。"
"不是还没到上班时间吗?"
"张局昨晚发信息让他今早早点来,有资料需要他看,奇怪,城队从来都是很守约的。"
沈翊没忍住笑了一声"我..."话还没说完,身下就被人一手握住动作了起来,沈翊吓得惊呼了一声。
"怎么了?没事吧?"
"没....没事..."沈翊咬着嘴唇抑制自己的呼吸,回头狠狠地瞪了一眼杜城,杜城笑开了花,张着嘴用口型说"好好接电话。"接着又加快了手里的动作。
"沈翊,你在听吗?"
"在..."
沈翊声音都颤了不少,轻微挺动着腰回应着杜城。
"我...我估计...城队可能是...睡过头了..."沈翊被前后夹击,前段被人握着,身后又被杜城那根巨大的东西卡在股缝处来回蹭"还有事吗...没有...我就先...挂了..."
"行,你是不是身体不舒服,怎么说话不太利索。"
"没...感冒...感冒了。"
终于是挂断了电话,沈翊生气的骂了杜城一顿,奈何生气归生气,欲望一旦被挑起来了,不灭不行。
之后杜城和沈翊花了半个小时又来了一回。
坐到车上的时候,沈翊还在骂骂咧咧的,说自己已经不再年轻了,别天天瞎折腾。
杜城也只是点着头,左耳朵进右耳朵出。
----------------------------------------------------------------------------------
Đỗ Thành vừa lái xe đến cửa hàng tiện lợi ở đầu phố thì Thẩm Dực bảo anh cho xuống xe để anh tự đi vào.
"Làm gì thế?"
"Tránh né."
Hai từ đơn giản khiến Đỗ Thành á khẩu, vừa định mở lời ngăn cản thì Thẩm Dực đã tháo dây an toàn bước xuống xe.
Bực mình thật, yêu đương cũng phải lén lút.
Anh thì không sao, nhưng Thẩm Dực cứ nói rằng bây giờ để mọi người biết thì không hay lắm. Có gì đâu, trước khi yêu đương Thẩm Dực cũng ngày nào chả ngồi xe của anh, trước khi yêu đương anh còn có thể quang minh chính đại đến phòng vẽ tìm Thẩm Dực. Giờ thì ngược lại không được. Cái này gọi là gì, làm việc xấu sợ bị phát hiện sao.
Tưởng Phong nói sẽ ra ngoài mua cơm cho mọi người, sợ không đủ người nên Thẩm Dực đi cùng.
Tưởng Phong nhìn thông tin đã ghi trên điện thoại: "Chủ quán, cho năm hộp cơm gà xé, sáu hộp cơm xá xíu, ba hộp cơm đùi gà, ừm..."
Thẩm Dực hỏi: "Sao thế? Sao không tiếp tục?"
"Tôi quên hỏi đội trưởng Đỗ rồi, anh ấy đi làm ít khi xem điện thoại."
"Ồ, chủ quán thêm một hộp cơm gà xé thập cẩm xá xíu nữa." Nói xong anh rút điện thoại ra thanh toán. Tưởng Phong đứng bên cạnh có chút khó tin: "Sao anh biết?"
"Ồ, ở nhà anh ấy cũng ăn như vậy."
Thẩm Dực chợt thấy lạnh sống lưng, mình vô thức nói ra rồi. Anh không khỏi nuốt nước bọt, đầu óc quay nhanh: "Tôi nói... trước đây khi tôi đến nhà đội trưởng Đỗ tìm anh ấy, anh ấy bảo tôi mua cơm hộ chính là vị này."
Tưởng Phong chỉ "Ồ" một tiếng, vốn định nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
------------------------------------------------------------------------------
Tuy nói là yêu đương bí mật, nhưng mức độ bám người của Thẩm Dực lại khiến Đỗ Thành không ngờ tới. Trước đây toàn là anh bám Thẩm Dực, giờ thì ngược lại.
Khi Đỗ Thành đi làm nhiệm vụ, không còn trong tầm mắt Thẩm Dực, điện thoại sẽ nhận được hàng trăm tin nhắn từ Thẩm Dực, hỏi anh đang làm gì, điều tra xong chưa, về chưa.
Đỗ Thành đang cùng Tưởng Phong điều tra tại hiện trường, điện thoại reo mấy cuộc nhưng Đỗ Thành không có thời gian nghe. Mãi đến khi rảnh rỗi, Đỗ Thành tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, lúc này mới có thời gian lấy điện thoại ra.
"Nghe Lý Hàm nói lại có vụ án mới à?"
"Sao anh không nói với tôi một tiếng."
"Ăn cơm chưa?"
"Mấy hôm trước cảm cúm chưa khỏi, đừng uống đồ lạnh."
"Khi nào về?"
"Sao vẫn chưa trả lời tôi."
"Nhớ anh."
Đỗ Thành nhìn màn hình, bất lực cười hai tiếng. Thực ra anh không biết đây là tốt hay xấu. Có phải là vì từng mất đi nên mới biết trân trọng? Thẩm Dực bám người như vậy, có phải chỉ là sợ anh lại không để ý đến anh ấy nữa.
Đỗ Thành ngẩng đầu nhìn trời ngẩn người. Anh hiểu tâm trạng của Thẩm Dực, chính anh cũng sợ Thẩm Dực một ngày nào đó lại biến mất không dấu vết khỏi bên cạnh mình.
Thẩm Dực càng gần anh, anh càng sợ hãi, sợ lại đi vào vết xe đổ, anh không muốn trải qua nỗi đau chia ly nữa. Nghĩ đến đó, khóe miệng anh nở một nụ cười cay đắng, mình đã trở nên thiếu cảm giác an toàn từ lúc nào vậy.
"Đội trưởng Đỗ, ngẩn ngơ gì thế?" Tưởng Phong đưa cho Đỗ Thành hai chai nước, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thành.
Đỗ Thành vặn nắp uống vài ngụm, quay đầu hỏi Tưởng Phong: "Cậu có nuôi mèo bao giờ chưa?"
"Nuôi rồi chứ, nhưng công việc bận quá không có thời gian chăm sóc, tôi tặng cho người khác nuôi rồi." Tưởng Phong vui vẻ nói: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Đỗ Thành nghĩ một lát: "Mèo có phải đều rất đáng yêu không?"
"Tất nhiên là đáng yêu rồi, ai có thể từ chối một chú mèo nhỏ lông xù chứ." Tưởng Phong vừa nói vừa lấy điện thoại ra: "Tôi cho anh xem, con mèo của tôi hồi đó siêu đáng yêu, không phải vì không có thời gian nuôi tôi tuyệt đối sẽ không cho người khác."
Đỗ Thành liếc nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, quả thật rất đáng yêu, bộ lông trắng tuyết, đôi mắt tròn xoe, cả cục lông xù co lại trong lòng người. Đỗ Thành không khỏi cảm thán, thật sự giống hệt Thẩm Dực. Anh vô tình hỏi một câu: "Vậy, mèo bám người thì làm sao?"
"Đội trưởng Đỗ, anh nuôi mèo à? Không phải anh không thích nuôi thú cưng sao?" Tưởng Phong thấy Đỗ Thành trừng mắt nhìn mình, không dám hỏi nhiều: "Ừm... bám người... bám người thì... triệt sản! Triệt sản sẽ không bám người đến thế nữa."
Đỗ Thành bật cười thành tiếng, vung tay từ phía sau đánh vào đầu Tưởng Phong một cái. Tưởng Phong ôm đầu không hiểu tại sao: "Đội trưởng Đỗ, anh làm gì vậy? Không phải anh hỏi tôi phải làm sao à?"
"Anh không nỡ triệt sản nó." Nói xong, Đỗ Thành đứng dậy: "Đi thôi, kết thúc sớm, anh còn phải về với con mèo bám người kia."
Tưởng Phong chạy theo sau Đỗ Thành: "Khoan đã, con mèo đó có phải là mèo cái không, nên mới bám anh đến vậy."
"Không, là mèo đực, vừa bám người lại vừa thích làm nũng."
Bản thân Đỗ Thành cũng không biết rằng khi nói câu này, khóe miệng anh đã gần như kéo đến mang tai rồi. Tưởng Phong nhìn nụ cười đáng sợ đó, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Đỗ Thành mở điện thoại, ngón tay gõ vài cái trên màn hình: "Ngoan, sắp về rồi." Đỗ Thành gửi tin nhắn xong, nhìn tên ghi chú suy nghĩ một lúc lâu, cười rồi đổi ghi chú thành Mèo đực bám người.
--------------------------------------------------------------------------------
Tối tan ca, mọi người trong Cục đã về gần hết. Tưởng Phong cũng đang thu dọn đồ đạc cuối cùng. Thẩm Dực từ phòng vẽ đi ra lấy nước, Tưởng Phong lập tức chạy đến bên cạnh Thẩm Dực, bắt đầu trò chuyện vu vơ.
"Thẩm Dực, anh chưa tan làm à?"
"Vẽ xong nốt chút nữa là tan làm, mai gặp."
Thẩm Dực lấy nước xong xoay người chuẩn bị đi, Tưởng Phong giữ chặt lấy Thẩm Dực. Thẩm Dực khó hiểu quay đầu nhìn Tưởng Phong. "Thẩm Dực, anh có biết nhà đội trưởng Đỗ nuôi một con mèo không?"
Thẩm Dực sững sờ, chẳng lẽ là đang nói đến Hiểu Huyền?
Anh lắc đầu: "Không biết, nhưng hình như nghe anh ấy nhắc qua một lần."
"Tôi nói cho anh biết, đội trưởng Đỗ trước đây không thích thú cưng, bây giờ anh ấy đột nhiên nuôi một con mèo đấy!" Tưởng Phong khoa tay múa chân kể lại.
"Sao anh biết?"
"Chính là lúc làm nhiệm vụ hôm nay, anh ấy hỏi tôi mèo bám người thì phải làm sao?" Tưởng Phong chống hai tay lên hông: "Ê, Thẩm Dực, hình như anh cũng nuôi mèo, anh nói xem mèo bám người thì phải làm sao?"
Thẩm Dực nghĩ một lát, Hiểu Huyền chẳng bám người chút nào, tại sao Đỗ Thành lại nói mèo bám người. Sau đó trả lời: "Mèo nhà tôi không bám người lắm." Thẩm Dực lại dùng khuỷu tay thúc vào Tưởng Phong: "Vậy anh trả lời thế nào?"
"Tôi á, tôi bảo triệt sản chứ." Cơn nóng của Tưởng Phong bỗng bốc lên: "Rồi rồi, anh ấy bảo là mèo đực, anh ấy không nỡ." Tưởng Phong còn dùng tay mô phỏng hành động Đỗ Thành vò đầu anh: "Tôi vô cớ bị anh ấy đánh!"
Thẩm Dực chợt nhận ra, Mèo đực bám người...
Đây là đang nói về anh sao...
Mặt anh đột nhiên đỏ bừng, chợt cảm thấy Đỗ Thành giống như đang giới thiệu với người khác rằng mình có một cô bạn gái bám người vậy.
-----------------------------------------------------------------------------
Thẩm Dực suốt dọc đường trên xe không dám nói chuyện với Đỗ Thành, thật là xấu hổ, Đỗ Thành lại nghĩ anh bám người.
Đỗ Thành cũng nhận ra sự bất thường của anh, về đến nhà kéo người ấn xuống ghế sofa, ngồi xổm trước mặt anh mở lời hỏi: "Cơ thể không khỏe hả?"
"Không có."
"Vậy sao hôm nay em im lặng thế?"
Thẩm Dực cúi đầu, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: "Anh có phải thấy tôi rất bám người không."
Đỗ Thành nghe xong thì ngẩn người ra, đứng chết lặng tại chỗ.
"Ai nói với em vậy?"
Thẩm Dực không trả lời anh, trừng đôi mắt ướt át, hệt như con mèo anh thấy trên điện thoại Tưởng Phong hôm nay.
"Có phải Tưởng Phong nói linh tinh gì với em không?" Đỗ Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Dực lên, vừa nhỏ vừa mềm, không nhịn được xoa thêm hai cái: "Anh nói vậy là vì đó là gánh nặng ngọt ngào, anh đâu thể gọi thẳng tên em được."
"Vậy sao anh lại nói tôi là mèo."
Đỗ Thành cười, ánh mắt dịu dàng như muốn chảy ra nước: "Em rất giống mà, mèo đáng yêu như thế, nhà chúng ta có một con mèo nhỏ và một con mèo lớn, tốt biết bao." Nói rồi Đỗ Thành nhìn về phía ổ của Hiểu Huyền, Hiểu Huyền đang ngủ rất ngon: "Hiểu Huyền ngủ rồi, đến lượt em nhanh đi tắm rồi ngủ thôi."
Thẩm Dực cảm thấy mình thật là không có chí khí, Đỗ Thành chỉ vài lời đã có thể dỗ dành anh. Anh giả vờ vẫn còn giận dỗi: "Anh nuôi hai con mèo một mình, sẽ không thiên vị sao?"
"Thiên vị chứ, một con mèo gầy như que củi, con mèo trong tay anh đây mới ở với anh vài ngày mà cằm đã có thịt rồi." Vừa nói Đỗ Thành vừa véo cằm Thẩm Dực.
"Vậy ý anh là nói tôi béo sao?"
Đỗ Thành hiểu sâu sắc rằng, khi đối tượng giận dỗi, dù bạn nói gì, người đó cũng có thể tìm ra lỗi.
"Béo thì tốt chứ, anh thích béo mà. Vừa đáng yêu vừa xinh xắn."
"Vậy..."
Thẩm Dực còn muốn mở lời chọc lại Đỗ Thành, thì Đỗ Thành đã ra tay trước tặng cho Thẩm Dực một nụ hôn. Hôn xong, đầu óc anh choáng váng, cũng chẳng nhớ mình vừa định nói gì nữa.
Sau đó, anh nghe thấy Đỗ Thành thở dốc ghé sát tai mình nói: "Mèo đực nhỏ bám người, còn giận không?"
Không ai có thể từ chối việc nói chuyện gần như thế, huống chi người đó còn là Đỗ Thành.
Từ đó về sau, Đỗ Thành có thêm một biệt danh để gọi Thẩm Dực.
Bề ngoài gọi là Thẩm cảnh quan, nhưng trong bóng tối thì ngày nào cũng gọi là anh trai hoặc mèo nhỏ . Điều mà Thẩm Dực không chịu được nhất chính là hai biệt danh này, nghe lúc nào cũng khiến anh đỏ mặt tim đập nhanh, càng không cần phải nói đến trên giường. Mỗi khi hơi thở ấm nóng lại vừa vặn bao trùm lên tai, anh không cách nào chống đỡ nổi.
-------------------------------------------------------------------------------------
Nói là Thẩm Dực bám người, nhưng thực ra chỉ là Đỗ Thành không nhận ra mình không thể thiếu Thẩm Dực đến mức nào.
Cục trưởng Trương nói thành phố bên cạnh cần anh qua giúp vẽ chân dung, Thẩm Dực đeo ba lô đi ngay không nói một lời. Đến nửa đường anh mới nhớ ra phải nhắn tin cho Đỗ Thành: "Đỗ Thành, tôi đi thành phố bên cạnh vẽ tranh rồi, chắc phải hai ngày nữa mới về."
Đỗ Thành ôm điện thoại ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cái ghi chú. "Mèo đực bám người." Trong lòng anh vô cùng bực bội, chuyện gì thế này, rốt cuộc là ai bám người cơ chứ.
Đỗ Thành lại sĩ diện, anh không tiện nhắn tin cho Thẩm Dực.
Gõ nửa ngày trong ô nhập liệu, cuối cùng cũng chỉ gửi lại một chữ "Ừ."
Thẩm Dực nhìn câu trả lời lạnh nhạt đó, lại gõ thêm vài dòng: "Tối về nhà đừng quên cho Hiểu Huyền ăn, đừng tăng ca quá muộn, Hiểu Huyền chưa ăn gì cả ngày rồi."
Đỗ Thành cảm thấy khó chịu trong lòng, người đi rồi, lo lắng không phải cho anh, mà là cho con mèo của anh ấy. Ai mà ngờ đội trưởng Đỗ, người bình thường nói lời đe dọa, giờ lại đang ghen tuông với một con mèo.
Tối về đến nhà, Đỗ Thành đổ người xuống ghế sofa. Hiểu Huyền đi đến bên chân anh, nhảy lên sofa, ngồi bên cạnh vẫy đuôi.
Đỗ Thành liếc nhìn nó một cái đầy hậm hực. Dù ghen tuông đến mấy cũng không thể thực sự bỏ đói Hiểu Huyền. Nếu con mèo lớn (ý chỉ Thẩm Dực) quay về phát hiện ra, anh đoán là tính mạng mình khó giữ. Anh đứng dậy, đổ thức ăn cho mèo vào bát của Hiểu Huyền, rồi quay lại gọi Hiểu Huyền đến ăn.
Hiểu Huyền ngoan ngoãn chạy đến cắm đầu ăn, Đỗ Thành còn chu đáo rót một bát nước. Sau đó anh lấy điện thoại ra, lại nhìn vào khung chat ngẩn người. Từ một giờ chiều, họ không hề nói chuyện nữa.
Đỗ Thành lướt ngón tay trên màn hình, bấm vào vòng bạn bè của Thẩm Dực xem một hồi, rồi lại thoát ra. Ngón tay anh dừng lại trên bàn phím khá lâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh lại gõ một câu trên màn hình: "Hơi nhớ em."
Anh tặc lưỡi một tiếng, rồi xóa hết.
Chiều hư cậu ta rồi.
Sau đó anh chụp một bức ảnh Hiểu Huyền rồi gửi đi.
Đợi rất lâu đối phương vẫn không trả lời. Đỗ Thành khóa màn hình, vứt điện thoại sang một bên, âm thầm giận dỗi. Sau đó anh thấy Hiểu Huyền ăn xong, lại nhảy lên sofa, cọ vào lòng anh, cái đuôi quấn quanh cánh tay Đỗ Thành, quét qua quét lại.
Người khác vuốt mèo là vui vẻ, Đỗ Thành vuốt mèo lại mang theo chút thù hận.
Vừa vuốt ve bộ lông, anh phát hiện Hiểu Huyền đã ngủ thiếp đi bên tay mình.
Anh cúi đầu nhìn một lúc, quả nhiên là cùng một kiểu với chủ nó, nhìn chung cũng không khác biệt lắm.
Đỗ Thành lại cầm điện thoại lên, thấy đối phương trả lời hai chữ: "Đã nhận." Anh tức đến mức càng không muốn nói chuyện.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Thực ra chỉ có hai ngày thôi, nhưng Đỗ Thành cứ ngỡ như đã hai năm trôi qua. Người biết thì hiểu là Đỗ Thành nhớ Thẩm Dực, người không biết còn tưởng Đỗ Thành làm liền mấy vụ án suốt đêm, trông tiều tụy kinh khủng.
"Chào buổi sáng! Đội trưởng Đỗ..." Tưởng Phong nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Thành, giọng nói cũng yếu đi nhiều: "Đội trưởng Đỗ, anh không nghỉ ngơi tốt sao?"
Đỗ Thành gật đầu, bảo Tưởng Phong pha cho mình một ly cà phê mang vào.
Tưởng Phong đặt cà phê xuống định bỏ trốn khỏi nơi thị phi này, đội trưởng Đỗ hôm nay trông không dễ đối phó. Anh vừa định đi thì bị Đỗ Thành gọi lại: "Thẩm Dực có phải mai về không?"
Tưởng Phong gãi đầu: "Vâng..." Nói xong thấy Đỗ Thành không trả lời. Anh đã đi đến cửa rồi, Đỗ Thành lại đột nhiên gọi anh lại: "Tưởng Phong, cậu nói xem mèo mà không bám người thì phải làm sao?"
Tưởng Phong đứng sững tại chỗ, đội trưởng Đỗ đang đùa với tôi à?
Chốc thì bảo bám người, chốc lại bảo không bám người, anh ta làm sao biết phải làm sao.
Rõ ràng đây là một câu hỏi đưa người vào chỗ chết. Tưởng Phong ấp úng một hồi lâu, vừa lắc đầu vừa xua tay: "Đội trưởng Đỗ, tôi không biết. Anh muốn mắng tôi thì cứ mắng thẳng đi, đừng hỏi tôi nữa." Tưởng Phong chỉ thiếu nước quỳ xuống xin tha.
Đỗ Thành xua tay bảo cậu ta ra ngoài, rồi lại cầm điện thoại lên.
Thẩm Dực thật sự không gửi cho anh một tin nhắn nào, ngay cả lời chào buổi sáng cũng không có. Đúng là mèo lớn không giữ được, không lẽ cậu ấy ra ngoài trăng hoa rồi sao.
Làm việc đến chiều, anh nhận được tin nhắn đầu tiên Thẩm Dực gửi đến trong ngày.
"Đang làm việc."
Ừm, Thẩm Dực thầm nghĩ. Không phải chứ, anh ấy nhịn suốt mấy ngày nay rồi mà.
Đỗ Thành không hề có ý nhớ anh một chút nào sao?
Đỗ Thành đứng bên cửa sổ, nhìn ra ánh hoàng hôn ngoài kia.
Anh giơ điện thoại lên chụp một tấm rồi gửi cho Thẩm Dực.
"Đỗ Thành, anh có biết gửi hình hoàng hôn cho tôi là có ý gì không?"
Đỗ Thành nhíu mày, chuyển sang Baidu (công cụ tìm kiếm), không tra thì không biết, tra rồi thì giật mình. Quả nhiên là vô tình trúng phóc, sau đó anh trả lời một câu: "Không biết."
"Không biết thì thôi..."
Thẩm Dực vẫn còn bực mình vì Đỗ Thành là một khúc gỗ, làm cách nào cũng không thể làm ấm lên được.
Nhận được một tin nhắn thoại từ Đỗ Thành, Thẩm Dực áp điện thoại vào tai, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia khẽ nói: "Nhớ em."
Nghe câu nói này, má anh đỏ bừng lan đến tận mang tai.
"Tôi cũng nhớ anh."
Sau đó, đội trưởng Đỗ đang buồn bực cả ngày bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.
Anh còn gọi bữa tối đãi mọi người trong Cục.
Tưởng Phong thậm chí còn nghĩ Đỗ Thành bị tâm thần phân liệt, giây trước còn ủ rũ mặt mày, giây sau đã vui vẻ như thể sắp có ai đó kết hôn vậy.
------------------------------------------------------------------------------------------
"Tưởng Phong, đi với tôi đón Thẩm Dực."
Đỗ Thành đã nóng lòng ngồi vào xe, Tưởng Phong vừa mở cửa ghế phụ lái định bước lên thì Đỗ Thành khóa cửa lại ngay, chỉ tay ra phía sau.
Tưởng Phong bẽ bàng ngồi vào ghế sau, cậu ta trăm mối vẫn không thông, cái quái gì thế này, ghế phụ lái trước đây cậu ta ngồi hàng ngày, sao giờ lại không được ngồi nữa.
"Đội trưởng Đỗ, chỗ chúng ta cách nhà ga cũng khá gần, tại sao phải xuất phát sớm hơn một tiếng đồng hồ?"
"Cậu biết gì, cái này gọi là thà đến sớm chứ không đến muộn."
Tưởng Phong thầm nghĩ, trước đây chưa từng thấy anh đúng giờ đúng giấc như thế này.
Ngồi ở ghế sau, Tưởng Phong chợt nhìn thấy chuỗi mặt dây chuyền treo dưới gương xe, tò mò mở lời hỏi: "Đội trưởng Đỗ, mặt dây chuyền của anh lại treo lại rồi, lại không cho tôi ngồi ghế phụ lái, có chuyện gì rồi à?"
"Cậu đừng nói bậy."
Sau đó Tưởng Phong chứng kiến cảnh tượng khiến cậu ta kinh ngạc: thấy Đỗ Thành săn đón bước xuống xe giúp Thẩm Dực lấy đồ, còn chu đáo đưa cho Thẩm Dực một chai sữa, sau đó lại ân cần mở cửa ghế phụ lái cho Thẩm Dực, Thẩm Dực liền tự nhiên ngồi vào ghế phụ lái.
"Không phải chứ, đội trưởng Đỗ, anh không phải không cho ngồi ghế phụ lái sao? Tại sao Thẩm Dực lại được ngồi?" Đỗ Thành không trả lời cậu ta, cầm bảng vẽ và ba lô của Thẩm Dực đặt bên cạnh chỗ ngồi của Tưởng Phong: "Để hành lý, chỗ cậu ngồi không vừa nữa đâu."
Ức...
Tưởng Phong nhất thời nghẹn lời, cái cốp xe là đồ trang trí hay sao.
Cốp xe không để được à? Nhất định phải để ở ghế ngồi?
Mãi đến sau này khi Đỗ Thành công khai, Tưởng Phong mới hiểu ra đạo lý này, là cậu ta quá ngốc, quá nhiều chuyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro