[5] Xa nhau một chút càng thêm mặn nồng

Tác giả: ANYIMO

Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/39704010

Lưu ý

- OOC

- Câu chuyện này được thổi phồng lên vì sự chiếm hữu còn sót lại sau khi chia tay

---------------------------------------------------------------------------------------

Đỗ Thành và Thẩm Dực đã chia tay. 

Là Thẩm Dực đề nghị. 

Sự chiếm hữu quá mức của Đỗ Thành khiến anh nghẹt thở.Nụ cười xã giao anh dành cho người khác, ánh mắt vô tình liếc nhìn ai đó, tất cả đều là lý do khiến Đỗ Thành siết chặt eo anh và thúc mạnh đến chết vào buổi tối. 

Mỗi ngày ở cục, Đỗ Thành nhìn Thẩm Dực nói cười với người khác, thậm chí cười cong cả lưng rồi tựa vào người họ, sắc mặt anh tối sầm lại.Mỗi tối về đến nhà, Đỗ Thành đều tự nhốt mình trong phòng, lục tìm những bức ảnh anh từng lén chụp Thẩm Dực, vừa nhìn ảnh người ta vừa nghiến răng nghiến lợi th* d*m vài lần.Trong đầu anh chỉ toàn là khuôn mặt tươi cười của Thẩm Dực, giữa lúc thở dốc bình ổn hơi thở, anh chợt nhận ra gần đây Thẩm Dực hình như tan làm rất sớm, điều này không bình thường.Mặc dù biết mình đã chia tay với Thẩm Dực, nhưng cảm giác chiếm hữu trong lòng vẫn chưa hề phai nhạt. 

Thế là ngày hôm sau, Đỗ Thành thấy Thẩm Dực đeo túi vẽ, căn giờ bước ra khỏi phòng 406 thì lập tức bám theo.Đỗ Thành theo Thẩm Dực đến một quán bar. Anh thấy Thẩm Dực quen thuộc đi vào rồi rẽ một góc, lúc đi ra đã thay một bộ đồ làm việc. 

Đỗ Thành nheo mắt lại, gọi một ly rượu, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Hôm nay anh nhất định phải biết Thẩm Dực đang làm gì."Thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì ạ?" 

Thẩm Dực ở cách đó không xa hơi cúi người về phía một vị khách nam, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.Đỗ Thành nghiến răng, anh cảm thấy sự chiếm hữu trong lòng đã bị kích thích thành cơn giận dữ."Tôi à..." 

Người đàn ông kia cúi đầu cười, ôm chầm lấy Thẩm Dực, cằm cọ xát vào bụng dưới của anh, "Cần em." 

Thẩm Dực giật mình, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, trên mặt vẫn nở nụ cười cố đẩy bàn tay đang đặt ở eo mình: "Xin lỗi, điều này không được..." 

Nhưng người đàn ông kia dường như đã đoán được phản ứng này của anh, không hề bận tâm, ngược lại còn dùng sức muốn kéo anh ngồi lên đùi mình.Đỗ Thành uống cạn ly rượu trong một hơi, dùng mu bàn tay lau miệng rồi đi về phía Thẩm Dực. Toàn thân anh toát ra khí chất âm u, đáng sợ. 

Đỗ Thành đi đến trước mặt họ, đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt người đàn ông kia, giọng điệu không cho phép phản kháng: "Buông tay, nếu không sẽ bị tính là quấy rối tình dục." 

Người đàn ông kia vừa thấy thẻ cảnh sát, lập tức buông tay giơ cao: "Tôi... tôi sai rồi! Tôi sau này sẽ không như vậy nữa..."Tự khai? Đỗ Thành nhướng mày, gọi điện cho Tưởng Phong, gửi định vị, bảo người đến bắt. Sau đó nắm lấy Thẩm Dực đi ra ngoài. 

Anh cần phải nói chuyện rõ ràng với Thẩm Dực về chuyện này."Đỗ Thành..." 

Thẩm Dực cúi gằm mặt, hai tay đặt trên đầu gối, giọng nói rất nhỏ, anh cảm nhận được cơn giận dữ trên người Đỗ Thành, "Em sai rồi..." 

Đỗ Thành hừ lạnh một tiếng, một tay đặt trên vô lăng, một tay chống lên bệ cửa sổ xe sờ cằm, hai mắt nhìn thẳng về phía trước: "Sao có thể, em làm gì có lỗi được chứ." 

Thẩm Dực mím môi không nói gì, đầu cúi ngày càng thấp. Đỗ Thành như vậy khiến anh có chút sợ hãi.Trên đường đi không ai nói thêm lời nào. Cho đến khi Đỗ Thành đạp phanh gấp, làm Thẩm Dực sợ hãi ngẩng phắt dậy. 

Ngẩng đầu lên mới phát hiện, Đỗ Thành đã đậu xe bên lề một con đường nhỏ.Đỗ Thành xuống xe, kéo Thẩm Dực từ ghế phụ ra và quăng vào ghế sau, tự mình khóa cửa rồi đè lên người anh.Thẩm Dực bị ngã choáng váng đầu óc, sau đó cảm thấy một vật nặng đè lên.

*Đoạn này trong truyện gốc có H, mình xin phép không dịch, mình sẽ để nguyên gốc (tiếng Trung) ở đây cho ai muốn đọc nhé (mn có thể dùng gg dịch để đọc)*

杜城贪婪地吻上沈翊的嘴。依旧那么柔软,那么甜。杜城感觉自己硬的发疼。
"沈翊......你摸摸它......它想你想的要疯......"杜城牵着人的手摸上自己胯下的硬挺。
沈翊隔着裤子都能感受到手中的炙热,脸上一红。许久未经情事,受不住人的挑逗。
杜城吮吸着人的嘴唇,不时的向外拉扯,宣泄着自己的满腔怒火。灵敏的舌头撬开身下人的牙关,寻找到人柔软的舌尖后又吸又咬。娴熟的带着怒气的吻换得身下人小声呜咽。
刑侦队队长的肺活量好得很,只是平常怕小画家受不住,杜城总是过个瘾就松开。但这次,直到沈翊感动大脑缺氧呼吸不畅,不断推搡着杜城,人才把满脸通红的小画家放开。
没给人平复呼吸的时间,杜城的手便把人双手交叉在头顶扣好,另一只手粗暴地拽着人裤子。
沈翊慌张地蹬了蹬腿,语气急促:"不行!......杜城,这是在车里......"
"车里怎么了,嗯?"杜城粗鲁的吻从沈翊的脸颊落到锁骨再落到胸前,两人衣物摩擦的声音和杜城粗重的呼吸声在沈翊耳边响起。
"我不在的时候,有没有别人碰过你......?"
沈翊没回答,只是慌乱地摇着头,用脚不断踢着身前人,却被人用膝盖压着自己腿根迫使自己双腿大张。
当裤子被彻底褪下,臀部与皮料的座椅接触时沈翊忍不住惊呼一声。
随后就是杜城没有润滑剂的扩张。
"啊......疼......杜城......好疼......"没有润滑剂的甬道格外干涩,在人粗鲁的扩张下沈翊被疼的闭上了眼,用气声颤颤巍巍地说道。
杜城没说话,依然在没有润滑剂的情况下扩张。
"疼......你轻点......"
在听到沈翊带着哭腔的声音后杜城的理智一秒回笼,停止手上动作凑过去亲人脸上的泪水。
杜城突然想到,分手这么久,会不会有别人也见过沈翊这副样子。理智再次崩塌,不管身下人痛苦的声音去给人扩张。
能给他扩张是杜城最后的耐心。
沈翊疼得皱起眉,眼泪顺着脸颊滑落。后穴撕裂般的疼,感觉似乎很快就要炸裂。
持续的痛感间,沈翊似乎找到一丝快感。随着后穴液体的分泌,手指进出也愈发方便,快感将痛感代替,沈翊的哭腔变成了小声哼唧。
手上的动作越来越快,次次刺向敏感点。沈翊挺立的柱身顶端被刺激的流出一些清液。
"哈啊......不行......杜城......嗯~"沈翊满面潮红,不断地摇晃着头,企图合上的腿却被身上人制止。
"杜城......你放开我!混蛋......"沈翊紧咬着牙,似乎有股热流汇聚到下半身。他感受到了异常,便奋力地挣扎,企图挣开禁锢自己的手。
杜城手上动作没停,用鼻尖掀开人的上衣后埋头去舔舐着人胸前那点。
沈翊突然感觉胸前那点落入了温热湿润的口腔,又感觉人灵巧的舌头绕着自己乳晕不断打转。
上下同时进攻,沈翊没忍住挺腰射出了今晚的第一发。
杜城单手解开自己的腰带,用腰带将人的双手绑在头顶。然后释放出自己的巨物,用龟头轻轻摩擦着穴口。
沈翊被人的动作挑起了情欲,仅保留了一丝清醒。在人挺身进入一个龟头时,后穴被强行撑开的痛感驱逐了大部分情欲,唤起了理智。
"杜城......我们分手了杜城!你快出去......"沈翊扭着腰拼命挣扎,却被人用双手按住胯骨,稳稳地固定在身下。
杜城没接人话茬,只是继续缓慢挺腰直到整根没入。然后便开始毫无保留地快速抽插。
"杜城......啊~慢,慢点......"沈翊仰着脖子被迫迎接突如其来的快感,"我们,我们分手了......哼嗯~"
"分手......"杜城低头呢喃着,然后仰起头含住了沈翊脆弱的喉结,用舌尖轻舔,"那今天没有我,你该怎么办?"
想到刚刚发生的事情,杜城怒气越来越大,身下撞击的力度也越来越狠,挺的越来越深。
"不......不用你管!你放开我!"沈翊挣扎的愈发剧烈。他知道,对于因为自己对别人一笑就让自己第二天腰酸背痛的杜城来说,被他发现今天的事,自己可能两天下不来床。

杜城凭着身高和力量优势把人禁锢在怀里,然后不断顶胯操弄着那点。
"回答我......我不在的时候,有没有别人碰过你。"杜城含住人的耳垂,直到人耳朵红的似乎要滴血才肯放过。
沈翊摇了摇头,却依旧没出声。他紧咬着下唇,生怕发出一点奇怪的声音。他听到,车旁似乎有人经过。
"说话!除了我还有没有人碰过你!"杜城彻底被冲昏头脑,身下力度大的很,禁锢着沈翊的手骤然收紧,朝人喊道。
沈翊连忙讨好似地去吻人的唇,然后带着气音在人耳边近乎乞求般地让人动作小些,声音小些。并回答了他的问题——没有,从来没有,我只被你碰过。
这句话极大满足了杜城的占有欲,怒气也消掉不少。
听着声音待人走后,沈翊才敢张开嘴表达着自己此刻的快感。
"杜城......放开我,手疼......"沈翊知道杜城的怒气少不少,才敢颤颤巍巍的开口说。
杜城向上望去,沈翊纤细白皙的腕骨已被腰带勒出红印。便将人手上腰带解下,牵起人的手腕放到自己嘴边,然后落下了密密麻麻的吻。
"杜城......回家......"
"我忍不了......"
皮料来回磨蹭着沈翊娇嫩的臀部,蹭的生疼。沈翊伸手环住杜城的脖子,腻腻乎乎地在人耳边问这皮料蹭的屁股疼,能不能回家做。
于是杜城从里面抽出,沈翊暗自松了口气,以为可以回家。虽然结局都是下不了床,但总比在车上做好。
但下一秒,杜城就掐着沈翊的腰让人跨坐在自己身上。"跪好了。"杜城拍了拍沈翊早被蹭红的屁股,语气不容置疑。
沈翊这才反应过来,杜城并没有想放过自己,只是想换个姿势。
沈翊颤颤巍巍的直起身,手搭在杜城肩上微微抬起屁股。杜城扶着自己依旧硬挺的老二,对准人一张一翕的穴口,掐着人的腰就狠命往下按。
炙热直接顶到敏感点,沈翊尖着嗓子挺着腰射出一股白浊。
杜城摸了把射在自己小腹上的白浊,勾起嘴角:"第二发还这么浓,看来你说的是实话。"
随后便掐着人的腰不断向上顶,像头充满欲望的野兽不断索求。他好想沈翊,真的好想,哪里都是。
沈翊的头抵在杜城颈窝处,呻吟不受控的在杜城耳边响起。沈翊感觉后穴里的物件又大几分。真的受不住了。
杜城的大手再次抚上沈翊下身,随着自己顶胯频率上下撸动。刚射完的下身又有了起立的迹象。
牧马人随着车内动作上下颠簸,细细一听还能听见里面淫靡的声音。有肉体发出的啪啪声,有杜城粗重的呼吸声,还有沈翊极力忍耐却没有用的呻吟声。再不识趣的人看见这个情况也会讪讪走开。

"我的......我的......只有我可以......"杜城侧着头去吻沈翊的脖颈,舌尖舔舐着软肉,语气带着贪婪。
沈翊的手紧紧抓着杜城宽厚的臂膀,在人背后抓出了一道又一道的红痕。杜城动作的速度也越来越快,最后在窗外小鸟发出一声尖锐的叫声后在人体内射出。
"......回家继续。"杜城抽出几张纸简单的清理了一下,撂下一句话就提上裤子坐回主驾驶继续开车。
一路上依旧安静,沈翊率先开口打破了沉默。
"杜城,我们分手了......""你还和我提分手!我今天要是没跟你去刚才操你的就是别人了知道吗!"
杜城又是一脚猛刹直接停在路口,透过后视镜直勾勾的盯着沈翊。生气,很生气。更多是因为沈翊还不知道他在酒吧的处境有多危险。
沈翊没再说话,过了一阵后牧马人再次缓慢前行。
"......以后别去了。"杜城习惯性地摸着下巴开口道,情绪似乎也平稳许多,"对你来说不安全。"
沈翊依旧沉默。
杜城又通过后视镜瞟了眼人,发现后者正低着头双眼发直,不知道在想些什么。
"好。"这是沈翊唯一的回答。
杜城突然意识到刚刚自己的情绪有多不受控,突然感觉很自责。杜城捏了捏眉心,其实自己情绪管理确实不大好,但从警这么多年或多或少得到提高。但在沈翊这里,好像还是不行。
回到家后,杜城没有开灯,直接把沈翊压在门上开始亲吻。
在黑暗的环境下,沈翊变得更加敏感。他清楚地感觉到杜城的手再次伸进了自己的上衣,另一只手拽下自己的裤子开始蹂躏自己的臀瓣。
穴口还没有恢复,依旧微张。这省去了杜城扩张的时间。
杜城随便撸了两下自己的下身,随后便抬起人匀称的双腿放在自己腰间,下身蹭了蹭穴口后找准位置挺了进去。
"呃啊啊......杜城......"沈翊搂着杜城脖子,低着头适应着后穴突如其来的充实感。
穴内还有些许刚刚杜城射进去的精液,使甬道不是那么干涩。杜城舔了舔后槽牙,开始了九浅一深地抽插。熟练的技巧刺激的沈翊直哼唧。
沈翊喘着气抬起头,想看清杜城的脸。但奈何后者背对着光,脸上一片黑,看不清容貌。
重力让双脚离地的沈翊不断往下掉,却被人的动作一次一次往上顶。他用腿紧紧地夹住人健壮的腰身,后者双手掐着人的臀部不断往下压。
杜城的速度逐渐加快,沈翊的呻吟也开始不受控制。沈翊知道,今晚注定是不眠夜。
"沈翊,别离开我......"这是沈翊昏睡过去前听到的最后一句话。
不出所料,第二天醒来后沈翊只感觉浑身酸痛,还感觉后穴有些粘腻。噢,原来是杜城帮自己上药了。

----------------------------------------------------------------------------------------

Anh vẫn sẽ thích một vài sự đối đãi đặc biệt mà Đỗ Thành dành cho mình. Làm đồng nghiệp và người yêu lâu như vậy, tình cảm trong lòng vẫn chưa hề biến mất sau khi chia tay.

Thẩm Dực nhìn đống quần áo lộn xộn dưới đất, ý định mặc quần áo xuống giường hoàn toàn bị dập tắt. Thế là anh dứt khoát nằm trên giường đắp chăn ngẩn người.

Cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Dực theo bản năng nhắm mắt lại. Sau đó nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần và bắt đầu nhẹ dần, từ từ đi đến đầu giường, dường như đặt một cốc nước, rồi lại từ từ đi ra ngoài.

Thẩm Dực mở mắt, phát hiện Đỗ Thành đang nhìn mình vừa đi ra ngoài chậm như phim quay chậm.

Bị phát hiện, Đỗ Thành đứng khựng lại tại chỗ, gãi đầu. Anh ta đang rất hối hận, rất hối hận. Tối qua quá bốc đồng, rõ ràng đã chia tay rồi mà còn làm chuyện đó, anh không biết Thẩm Dực sẽ nghĩ gì về mình.

Thẩm Dực gọi một tiếng Đỗ Thành, Đỗ Thành nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn anh. Nhưng Thẩm Dực không nói thêm lời nào, chỉ vỗ vỗ vào mép giường.

Đỗ Thành ngồi xuống mép giường, tim đập như trống. Anh không biết lát nữa Thẩm Dực sẽ nói gì. Nếu là lại nhấn mạnh chuyện chia tay, Đỗ Thành không biết phải làm sao.

"...Hòa hợp lại nhé?" Thẩm Dực nhìn chằm chằm Đỗ Thành, câu nói này thoát ra khỏi miệng.

Câu nói cuối cùng Thẩm Dực nghe được tối qua, anh đột nhiên nhận ra, Đỗ Thành quá yêu mình, nhưng vẻ ngoài luôn mỉm cười dịu dàng với bất kỳ ai của anh, đã tạo ra cảm giác bất an mạnh mẽ trong lòng Đỗ Thành. Vì vậy anh ấy đã thông qua việc điên cuồng đòi hỏi trên cơ thể anh để lấp đầy nội tâm của mình.

Đồng tử Đỗ Thành mở lớn, niềm vui sướng không kìm nén được trào dâng trong lòng. Anh không biết tại sao Thẩm Dực lại nói như vậy. Nhưng anh thật sự rất vui.

"Đội trưởng Đỗ lần sau nhẹ nhàng thôi, em không chạy đâu," Thẩm Dực giả vờ đau không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại.

Đỗ Thành vội vàng giúp người ta xoa eo, ghé sát vào hôn lên mặt người ta hết cái này đến cái khác, cuối cùng lại hôn lên cái miệng nhỏ đang chu ra của người ta.

Đỗ Thành cười tươi rói, liên tục hứa hẹn với người ta lần sau sẽ biết chừng mực. Giống hệt một con chó lớn đang mừng rỡ vẫy đuôi.

"Đỗ Thành, em chỉ thích anh." Câu nói này cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn bị con chó lớn kia bắt được.

Thế là Thẩm Dực lại bị Đỗ Thành đè xuống giường, chăn cũng bị hất tung sang một bên.

"Ê ê ê! Anh làm gì vậy!" Thẩm Dực sợ hãi vội vàng đập vào lưng người ta, "Tối hôm qua đòi nhiều lần như vậy còn chưa đủ sao!"

"Chia tay lâu như vậy, nhớ em quá rồi..."

---------------------------------------------------------------------------------------

Ngoại truyện nhỏ

Khi Thẩm Dực tỉnh lại đã là buổi chiều, anh không hiểu sao Đỗ Thành lại có nhiều năng lượng đến thế.

Ha ha, quả nhiên là đã trải qua cả ngày trên giường. Thẩm Dực lại xoa xoa eo, muốn khóc không ra nước mắt. Rõ ràng chỉ chia tay có một tuần, sao lại giống như một năm chưa làm vậy.

"Mấy ngày trước em sao lại đi làm thêm ở quán bar vậy," Đỗ Thành ngồi bên cạnh anh, dùng bàn tay to lớn xoa bóp eo cho anh, "Anh có thể bao nuôi em mà..."

Nghe vậy, Thẩm Dực không nhịn được cười: "Bao nuôi là cái gì, có tiền là muốn làm gì thì làm à? Chỉ là quán bar đó bị phát hiện có vấn đề, bảo em giả làm nhân viên phục vụ để quan sát thôi."

"Cái gì!???" Đỗ Thành dừng tay, chuyện này mà không ai nói với mình sao!? Lỡ Thẩm Dực xảy ra chuyện gì thì sao!

Thẩm Dực như nhìn thấu suy nghĩ của anh, đặt tay lên tay Đỗ Thành, ra hiệu cho anh tiếp tục xoa bóp: "Thôi mà, em đâu phải trẻ con, em có thể tự bảo vệ mình."

Đỗ Thành lại bắt đầu xoa bóp, nhưng miệng vẫn chu lên, lẩm bẩm nói nếu tối qua không có mình thì anh đã gặp nguy hiểm rồi.

"Lần sau có nhiệm vụ nhớ gọi tôi."

"Biết rồi đội trưởng Đỗ ~"

Không còn cách nào khác, ai bảo Đỗ Thành quá yêu mình. Thẩm Dực thầm nhún vai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro