#1 Cái bồn cầu biết hát và buổi học không ai muốn nhắc tới
Học viện Sao Lạnh, sáng thứ Ba, tiết ba – lớp Triệu hồi cơ bản. Trời trong xanh như chưa từng có bão, những ô cửa kính màu cao vút lọc nắng xuống nền đá, tạo ra vệt sáng lung linh như phép thuật thật sự biết đùa.
Trong không gian ấy, ba đứa nhóc lớp dưới đang ngồi gần nhau – đứa nào cũng căng như dây đàn chờ bị gọi tên.
Một trong số đó, Bertha, tóc rối bù như tổ cú, áo nhăn nheo và đũa phép thò ra khỏi túi áo như muốn bỏ trốn, đang cố lén... thở đều.
"Lượt cuối cùng hôm nay..." – giọng thầy Plo vang lên đều đều nhưng đầy nguy hiểm. Ông bước đi chầm chậm quanh bục phép, sổ điểm kẹp dưới nách, đôi mắt như tia X quét qua cả lớp. "Bạn Bertha."
Cả lớp khựng lại.
Bertha giật mình đứng dậy. Tay cầm đũa hơi run. Cậu lướt nhìn hai đứa bạn – Ellie đang ghi chép nghiêm túc, ánh mắt nhíu lại như sắp sửa đoán trước một tai nạn. Còn Mable thì... đang nhai dở một cuộn bánh mì cuộn thịt giấu trong ống tay áo.
"Không sao đâu," Mable thì thầm. "Miễn không phải con bướm biết... tấu hài như hôm trước."
Bertha không đáp. Cậu bước lên bục phép – một vòng tròn khắc sâu trên nền đá đang âm ỉ phát sáng tím nhạt.
Tim đập thình thịch, Bertha thì thầm: "Lần này sẽ ổn thôi. Không ra cái bô nữa đâu."
Cậu nhấc cây đũa lên, vẽ vòng cong ánh sáng giữa không khí, rồi dõng dạc đọc câu chú:
"Phép triệu hồi hỗ trợ! Xuất hiện đi!"
Ánh sáng nổ lốp bốp. Cả vòng tròn rực rỡ.
Một làn khói tím dày đặc phun ra, lan khắp sàn. Có tiếng lạch cạch, rồi tiếng... nắp gì đó bật mở.
Cả lớp im re.
Khói tan.
Và ngay giữa bục phép, chễm chệ một... cái bồn cầu vàng rực.
Trên nắp có đôi mắt long lanh, miệng hồng hồng, đang... hát.
"🎵 Tôi là toilet thần kỳ ~~ Ai cần hát, cứ ngồi lên tôi ~~ 🎵"
Ba giây đầu là câm lặng.
Giây thứ tư – cả lớp vỡ òa.
Ellie suýt rớt cả sổ tay, mắt giật giật: "Không thể tin được..."
Mable ngã ra bàn, đập tay cười như lên đồng: "Trời đất ơi tui yêu cái lớp học này quá đi!!"
Thầy Plo thì... mặt chuyển từ hồng → đỏ → tím.
"Bertha," ông nói, giọng trầm thấp. "Em vừa triệu hồi cái gì?"
Bertha cúi gằm mặt, chân dịch dịch lùi: "Dạ... em chỉnh dòng phép... hỗ trợ tinh thần... nên em tưởng... ra cái gối?"
"CÁI GỐI HẢ?!"
Cái bồn cầu vẫn hát. Thậm chí nó còn rung lắc theo nhạc.
Thầy Plo khép sổ điểm rầm, mắt long lên sòng sọc.
"Ba đứa – Bertha, Ellie, Mable – phạt dọn thư viện Cấm một tuần! Bắt đầu chiều nay!"
"Ủa? Sao tui dính?" – Ellie bật dậy, giọng phẫn nộ nhưng yếu xìu.
"Không sao đâu Ellie," Mable cười rạng rỡ. "Thư viện đó có cái ghế đung đưa, ngồi êm lắm. Mà Bertha ơi... cái toilet hát hay ghê á."
Bertha thở dài, mặt méo xệch như vừa ăn trúng kẹo mặn. "Tui thề là... lần sau gọi ra cái quạt thôi cũng được..."
———
Chiều đó, trong thư viện lạnh lẽo, ba đứa nhỏ bắt đầu hình phạt. Mỗi đứa ngồi một góc, lau dọn từng chồng sách phép cũ sờn mép.
Ellie đang sắp xếp sách cổ thì bỗng khựng lại. Một quyển dày bị bụi phủ gần như kín mít bỗng phát ánh sáng xanh nhạt.
"Quyển này... phát sáng nè," Ellie nói. "Không phải sách phép thông thường."
Bertha ngẩng lên. Mable đang leo lên kệ, lăn xuống sàn cái bịch đựng giẻ lau.
Ellie nhẹ nhàng lật trang cuối – bụp! – một cuộn giấy da rơi ra. Trên mặt giấy là những ký hiệu phép cổ đang từ từ dịch chuyển thành hình ảnh.
Là bản đồ. Và nó đang... tự cập nhật.
"Ủa... cái này giống bản đồ kho báu không?" – Mable hỏi, mắt tròn xoe.
"Không giống," Ellie đáp. "Mà giống bản đồ... phép thuật."
Bertha cầm tờ bản đồ lên. Trong một giây, ánh sáng quét ngang qua trán cậu. Và rồi Mable. Rồi Ellie.
Ba đứa nhìn nhau.
Không ai nói gì.
Nhưng tất cả đều hiểu – cái gì đó... vừa bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro