Áo lụa và bản nhạc dang dở

Một buổi chiều cuối năm, em rủ tôi tới nhà chơi.

Tôi do dự lắm. Chân trời giữa chúng tôi, vốn chỉ cách nhau qua vài con phố Sài Gòn, bỗng dưng thấy xa như bờ vực. Nhưng ánh mắt em khi mời, sáng và dịu như vạt nắng đậu trên lụa tơ tằm – tôi không nỡ từ chối.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình đặt chân vào nhà em.

Không phải vì xa cách, cũng chẳng vì ngần ngại, mà vì nơi ấy – thế giới của em – chưa từng nằm trong quỹ đạo đời tôi. Căn biệt thự xưa kiểu Pháp nơi góc đường Trần Hưng Đạo, lợp mái ngói đỏ, tường vôi trắng, giàn ti-gôn trổ hoa hồng nhạt ven ban công. Mỗi bước tôi đi vào, nghe tiếng guốc lẹp kẹp của người ở, nghe mùi gỗ thơm, nghe cả khoảng cách giữa tôi và thế giới em sống – bề thế, yên ổn, và dường như đã định hình từ trước khi em cất tiếng khóc chào đời.

Phòng khách treo nhiều tranh vẽ lụa. Có cái vẽ thiếu nữ mặc áo dài ngồi đàn tranh, có cái là cánh đồng tơ chờ phơi. Tôi không dám ngắm lâu. Chỉ e mỗi ánh nhìn lại lộ ra tôi là người lạ giữa miền lụa quý giá, soi lại mình, soi bộ áo sơ mi cũ tôi mặc, soi đôi giày đã mòn đế, soi cả ánh mắt mang theo quá nhiều chữ nhưng không đủ lời.

Em đưa tôi lên tầng hai – một gian phòng rộng lớn, có cây dương cầm đen đặt sát cửa sổ. Không gian ấy... lại giản dị lạ thường. Không mạ vàng, không mùi hương cao sang. Chỉ là một gian phòng – yên tĩnh, thơm tho mùi giấy cũ và gỗ đánh vecni. Cây dương sát cửa sổ, cùng vài bản nhạc trải ngổn ngang, và bên trong góc phòng... một chiếc áo dài trắng được treo cẩn thận trên móc gỗ.

Mắt tôi dừng lại ở đó, như thể có ai vừa chạm nhẹ vào tim.

"Cái áo ấy má tôi may để mặc thử ngày dạm hỏi,"
em nói tiếp, giọng chùng xuống.
"Bà nói trắng tinh là hợp với tôi."

Tôi mím môi. Trắng tinh, vâng.
Mà tôi thì... tay lúc nào cũng dính mực, nhem nhuốc.

Tôi không dám nhìn em. Cũng không dám nhìn tà áo trắng ấy nữa. Tôi sợ, chỉ cần thêm một giây ngắm, lòng tôi sẽ rách toạc vì một nỗi thương chưa từng dệt được tên.

Em ngồi xuống bên đàn, tay lướt nhẹ vài nốt trên những phím đàn đen trắng. Không bản nhạc nào trọn vẹn. Chỉ những âm gãy giữa chừng, ngập ngừng như câu hỏi không ai đáp.

"Thầy thích nhạc Pháp không?" – em hỏi, vẫn nhìn bàn phím.

"Thích. Nhưng càng nghe càng buồn," tôi đáp.

Em cười nhẹ. "Tôi cũng vậy. Nhất là những bản không có lời. Giống như mình đang nói điều gì đó trong lòng, mà người kia không bao giờ nghe được."

Tôi gật đầu. Không nói nữa. Bởi lòng tôi khi ấy cũng đang cất một bản nhạc, không lời, không tên, và chắc chắn sẽ chẳng ai hát nổi – Clair de Lune của Debussy – mềm như lụa, mà buồn như một lời từ biệt sắp thành.

Em đưa tôi về khi trời sập tối. Trước cổng, em quay lại, ánh mắt chẳng giấu gì nhưng cũng hằn lên chút mong đợi:

"Nếu tôi không mặc cái áo trắng ấy... thầy có vui không?"

Tôi nhìn em, lặng một thoáng, rồi đáp khẽ:

"Tôi không dám mong em đừng mặc. Tôi chỉ mong em mặc vì chính em muốn. Không vì ai buộc phải vui."

Em không đáp. Khí lạnh thổi qua mái ngói, lay nhẹ vạt áo em. Một khoảng lặng chạm vào giữa hai người, mong manh như một bản nhạc chỉ còn dư vang.

Tôi đứng lặng. Gió buốt chạm qua vai tôi như bàn tay của một người không thể nắm. Tối hôm đó, về tới căn gác cũ, tôi không viết gì. Chỉ ngồi bên ngọn đèn dầu, gấp đôi một trang giấy trắng, cất đi. Lần đầu tiên tôi không muốn viết. Vì biết, chữ nghĩa nào rồi cũng đành bất lực trước một người... sắp không thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro