Em chỉ cần anh ôm em.
Tôi nghĩ, sau đêm mưa ấy... em sẽ không quay lại.
Tôi đã quá tàn nhẫn. Tôi nói ra những lời như lưỡi dao, lạnh lùng và tuyệt tình, chỉ vì sợ em dính lấy một cuộc đời đang tàn úa.
Thế nhưng... tôi đã sai.
Vì từ sáng hôm sau, em lại đến.
Suốt bảy ngày liền, mỗi buổi chiều, Tăng Phú Thắng lại đến đứng trước hiên nhà tôi – giữa đồi thông lộng gió, nơi những vệt nắng cuối ngày loang vàng trên mái gỗ cũ.
Ngày đầu, em chỉ đứng đó.
Ngày thứ hai, em mang theo một giỏ bánh nhỏ – đặt lên bậc thềm, rồi lặng lẽ quay đi.
Ngày thứ ba rồi đến ngày thứ tư, em ho từng cơn trong gió – gầy đến mức áo sơ mi rộng lả lướt như mảnh lụa treo đầu giường.
Còn tôi – tôi nghe hết. Thấy hết.
Nhưng vẫn cố ngồi sau cánh cửa đóng chặt, tay siết chặt cây bút, như muốn găm mình vào mặt giấy để khỏi phải... chạy ra.
Tôi nói dối bản thân: "Em sẽ mỏi. Rồi em sẽ quên."
Nhưng đến ngày thứ bảy, trời nổi mưa. Mưa nhỏ, dai dẳng, lạnh buốt.
Tôi đang lặng người bên bếp lửa thì nghe một tiếng "rầm" nhẹ ngoài hiên – như thể một vật gì đó mềm mại rơi xuống.
Tôi bật dậy.
Và rồi tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Em nằm đó.
Thân hình co quắp, gầy guộc, tóc ướt rối bết vào má, gò má hốc hác như người vừa cạn hết sức sống. Tập thơ "Tơ Trắng" em ôm suốt mấy hôm nay rớt khỏi tay, giấy nhòe nước mưa, những dòng thơ loang lổ như chính tôi đang chảy máu từ tim.
"Thắng... Trời ơi, Thắng..." – tôi lao ra, quỳ gối bên em.
Tôi run rẩy nhấc em lên – nhẹ đến đau lòng, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh nữa thôi, em sẽ tan biến khỏi thế gian.
"Em nghe tôi nói gì không? Mở mắt ra đi..."
Môi em mấp máy, không thành tiếng. Má em lạnh, môi nhợt như sáp. Nhưng đôi tay em... dù run, vẫn cố quờ lấy vạt áo tôi – như thể sợ tôi lại biến mất.
Tôi bế em lên – thân hình em ướt đẫm, mềm oặt, không còn chút sức lực.
Tôi vừa chạy xuống trạm xá gần nhà, vừa lầm rầm trong cổ họng:
"Đừng làm anh sợ... tha cho tôi... đừng bỏ tôi..."
⸻
Trạm xá vắng, chỉ có bác sĩ già và cô y tá trẻ.
Sau khi truyền nước và sưởi ấm, bác sĩ quay sang tôi, thở dài:
– "Nó chỉ bị kiệt sức, suy nhược. Nhưng thêm một đêm dầm mưa, một bữa đói nữa... thì không ai cứu kịp."
Tôi ngồi trên ghế, đầu gục xuống lòng bàn tay.
Cảm giác bất lực, tội lỗi, đau đớn dâng lên như nước ngập mái.
Tôi – người luôn tự xưng là kẻ bảo vệ, là nơi an toàn... đã đẩy người mình yêu đến tận cùng của khốn khổ.
Khi em mở mắt ra, nhìn thấy tôi, em cười rất nhẹ – mệt mỏi nhưng dịu dàng:
" Anh chịu ra gặp em rồi.."
Tôi nắm tay em, đôi tay gầy nhẳng, nổi gân xanh.
Tôi không kìm được – cúi xuống hôn lên mắt em.
– " Tôi xin lỗi... xin lỗi... tôi tệ quá..."
Mặt em nghiêng sang, dụi vào tay tôi như một đứa trẻ:
– "Em chỉ cần anh ôm em... thế này... là đủ..."
⸻
Tối hôm ấy, tôi đưa em về lại mái nhà gỗ.
Tôi đốt bếp than, nấu cháo gạo trắng – thứ đơn giản nhất, nhưng trong đó tôi nêm bằng nỗi ân hận không tên. Tôi nấu chậm, sợ nắp nồi va nhau làm em giật mình.
Em ngồi tựa lưng vào vách, chiếc chăn phủ vai, mắt nhìn tôi không rời.
Tôi đút từng muỗng, em ăn từng chút một – như thể đang gặm lấy sự sống.
Sau bữa đó, tôi trải nệm, đặt em nằm giữa căn phòng nhỏ, rồi ngồi bên mép giường, tay nắm tay, không dám buông:
– "Từ hôm nay... tôi không trốn nữa. Không lẩn nữa. Ở lại đây... với tôu, được không?"
Em gật đầu. Giọt nước mắt lăn xuống gò má, thấm vào gối.
Tôi kéo tấm màn vải, che lại ánh đèn.
Em nghiêng đầu về phía tôi:
– "Anh đừng rời đi giữa đêm nữa... tim em chịu không nổi."
Tôi mỉm cười buồn:
– "Từ nay, nếu có ai rời đi... thì là cùng nhau."
⸻
Đêm đó, lần đầu tiên trong bao tháng năm,
chúng tôi ngủ lại bên nhau trong yên bình.
Không còn lời trách.
Không còn nước mắt.
Chỉ có hai trái tim đơn thuần –
tựa vào nhau, dệt tiếp một đời chưa kịp sống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro