Tập thơ dưới chiều
Chiều hôm đó, Sài Gòn mù mịt như tâm trí tôi sau bao ngày bị nhốt trong lớp lụa, hương nhài và im lặng.
Căn phòng nơi tôi lớn lên đã trở thành một cái lồng chim mạ vàng. Tôi ngồi đó, mặc áo lụa thêu tay, soi mình trong gương, nhưng không còn nhận ra kẻ đang nhìn lại. Ánh mắt đó... là của một đứa con biết vâng lời, nhưng trái tim – đã bỏ nhà đi từ ngày anh rời thành phố.
Tôi vẫn hay thức giấc lúc nửa đêm, nghe tiếng gió va vào cửa sổ, tưởng như tiếng anh gõ cửa, tiếng bước chân dẫm lên bậc thang gác xép ngày nào.
Nhưng rồi – mọi thứ lại rơi vào im lặng.
Cho đến hôm ấy.
⸻
Người bạn thân của anh, Dũng, giả làm khách đến mua lụa. Khi người hầu lui ra, cậu nhanh chóng dúi vào tay tôi một gói giấy buộc chỉ trắng.
– "Phong nhờ tôi chuyển. Cẩn thận đấy, có thơ."
– "Thơ?" – Tôi lặp lại, ngơ ngác, hai tay run lên khi cầm gói giấy.
Bọc ngoài là báo cũ, bên trong là Tơ Trắng – bản thảo hoàn chỉnh, thơm mùi mực và khô như máu đã đông. Nét chữ nghiêng nghiêng, từng con chữ vương vấn hơi thở anh.
Và kẹp trong trang đầu là mảnh giấy nhỏ:
"Gửi em – người sống trong lụa, nhưng trái tim từng run lên vì một câu thơ.
Em từng hỏi tự do là gì – giờ em hãy đọc, từng câu chữ trong đây chính là tự do của tôi: được yêu em, được nhớ em, và được viết nên em, bằng máu mực của đời mình."
Tôi khụy xuống.
Tập thơ rơi ra nền gạch lát xanh nhạt. Một trang bung ra – là bài thơ đầu tiên tôi từng nghe anh ngâm bên khung cửa gió lùa, giờ đã hoàn chỉnh:
*Tơ trắng phơi ngoài nắng ban mai
Mực tím thấm vào giấc u hoài
Một đời lỡ hẹn, thôi đành viết
Chữ cuối rơi – tôi vẫn yêu hoài.*
Tôi khóc.
Không thành tiếng.
Nước mắt tôi nhỏ xuống những con chữ, hòa vào màu mực, nhòe đi – như thể tôi đang cùng anh viết lại nỗi nhớ, bằng nước mắt.
Tôi áp tập thơ vào ngực, nghe tim mình đập dữ dội. Từng trang như một nhát dao, nhưng cũng là sợi chỉ khâu lại một trái tim đã đứt đoạn quá lâu.
Tôi ngồi đọc suốt buổi chiều. Không ăn, không nói, không để ai vào.
Mỗi câu thơ là một cái chạm nhẹ của anh – trên vai tôi, trên má tôi, trên những vết thương lòng chưa lành. Tôi thấy lại dáng anh nghiêng người trên bàn viết, nghe lại tiếng anh cười khẽ khi chỉnh một câu sai vần. Tôi nhớ... cả mùi mồ hôi nhè nhẹ vương trên áo sơ mi nhàu của anh, khi anh ôm tôi dưới mái hiên đêm mưa.
⸻
Tôi không còn là một đứa trẻ chờ tình yêu đến cứu mình nữa.
Tối đó, tôi gác tập thơ lên bàn, thắp nến. Tôi ngồi bên dương cầm, lần đầu tiên, tôi tự đặt tay lên phím, đàn lại bản Clair de Lune mà anh từng bật trong phòng trọ.
Tiếng đàn rơi giữa căn phòng lụa – như giọt nước thánh rửa trôi cơn mộng dữ.
Tôi lau nước mắt.
Rồi đứng dậy.
– "Nếu họ muốn tôi là một Thắng hoàn hảo – tôi sẽ diễn."
– "Tôi sẽ học, sẽ đàn, sẽ cười."
Tôi bắt đầu luyện chữ. Viết lại những đoạn thơ của anh như học thuộc trái tim của người mình yêu. Tôi đàn mỗi tối, gửi gió qua khung cửa, mong nó bay đến Đà Lạt – nơi anh đang sống. Tôi cười với mẹ, vâng lời cha, nhận lời gặp mặt cái người lạ kia, chỉ để che mắt họ.
Tôi gạt đi mọi yếu đuối – chỉ giữ một ngọn lửa trong lòng: tôi phải đến bên anh.
⸻
Cùng lúc đó – ở một góc nhỏ Đà Lạt mù sương, Nhã Phong đang ngồi viết bên hiên gỗ.
Anh gầy guộc đi nhiều, áo sơ mi mỏng, mắt trũng sâu. Anh viết từng trang nhật ký không dám gửi. Dưới chân là từng tập thơ in đầy nỗi nhớ, bị gió thổi lật đi lật lại.
Anh ngẩng mặt nhìn mưa bay ngang rừng thông.
Tự hỏi:
– "Giờ này... em đang làm nhỉ?"
– "Có khóc không? Có giận tôi không?"
– "Em có còn muốn cùng tôi đi nốt một đoạn đời?"
Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng mưa và một chú chim nhỏ đậu lên khung cửa, hót vài tiếng ngắn – như giấc mơ vừa chớm.
⸻
Tôi ở Sài Gòn – anh ở Đà Lạt.
Một người sống giữa lụa,
Một người viết giữa sương.
Chúng tôi – mỗi ngày, đều đang sống bằng một nửa trái tim.
Và cùng nhau – chuẩn bị cho một cuộc đào thoát... trở về phía yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro