Tôi chưa từng có em


Tôi vẫn còn nhớ rõ... ánh đèn mờ hắt ra từ tiệm may hôm đó. Như thứ ánh sáng le lói cuối cùng soi rọi một cơn mộng đã sắp lụi tàn.

Chiều ấy, tôi không cố ý tìm em. Tôi chỉ vô tình đi ngang qua con hẻm nhỏ nối ra đường Trần Hưng Đạo, nơi có tiệm may bà Vân nổi danh khắp Chợ Lớn với những chiếc áo dài cưới trắng ngần đầy tinh xảo. Mưa lất phất, đường trơn, tôi bước chậm. Lòng không hẹn mà nhói từng nhịp.

Và rồi tôi thấy em.

Qua tấm kính mờ mưa, em đang đứng giữa tiệm – vai gầy, tóc chải gọn, mặc áo trắng mỏng và đang được đo thử chiếc áo dài cưới. Bà Vân cúi người ghim tà áo, cẩn trọng như đang chạm vào báu vật. Còn em... em đứng bất động, tay buông thõng, mắt nhìn vào gương – không phải để ngắm mình, mà như đang tìm một người đã biến mất.

Tôi cứng người.

Một nỗi sợ không tên tràn lên ngực – sợ khoảnh khắc ấy là thật, sợ rằng từ đây trở đi, em sẽ thuộc về một thế giới không có tôi.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần thương em là đủ. Chỉ cần em cười bên tôi, đọc một câu thơ, chạm tay vào phím đàn – thế là đủ. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy em mặc chiếc áo đó... tôi nhận ra: tôi chưa từng có em, chưa từng một lần.

Tôi là người viết bằng mực. Còn em là người sinh ra để sống trong lụa.

Tôi thấy mình bé lại – nhỏ như một hạt bụi giữa đời em đang xoay nhanh về phía khác. Một tiếng sấm nổ xa xa, mưa nặng hạt hơn. Tôi đứng như hóa đá. Tay siết cán ô cũ nát đến nổi gân, mắt rát. Nhưng tôi không nhắm mắt. Tôi sợ... chỉ cần mình nhắm mắt lại, hình ảnh ấy sẽ vĩnh viễn in vào trong.

Và tôi càng sợ... nếu bước đi, em sẽ tan vào thế giới phía sau lớp kính kia, để tôi mãi mãi chỉ còn là một người khách qua đường.

Tôi lùi một bước. Tim đau như có ai cứa một nhát dao mảnh.

Em sắp thuộc về người khác. Không cần nói thành lời, tôi cũng biết – có những chiếc áo lụa, khi khoác lên người, sẽ là ngả rẽ không thể quay lại.

Về đến gác trọ, tôi ngồi bệt xuống sàn. Đèn không bật. Trà nguội trong ấm, và mực trong bút cũng khô quánh nơi đầu ngòi.

Tôi sợ viết. Vì mỗi lần cầm bút lên, là một lần tim tôi run – như thể chữ viết ra sẽ làm thật hơn cái hình ảnh tôi đã thấy chiều nay.

Tôi ngồi đó, như một kẻ chạy trốn khỏi chính mình. Nhưng nỗi sợ... nó không rời tôi. Nó bám lấy tôi như mùi mực cũ, như giọng em vang trong đầu tôi những ngày u tối : "Nếu tôi không mặc cái áo trắng ấy... thầy có vui không?"

Tôi muốn khóc. Nhưng nước mắt không rơi. Chúng chảy ngược vào trong, mặn và sâu như lụa bị nhuộm nhầm màu.

Tối đó, tôi không viết một dòng. Tôi chỉ nằm đó, mắt mở trừng trừng nhìn lên mái ngói mục ruỗng.

Và tôi sợ.

Sợ ngày mai người ta rước em đi,
Sợ bản thân sẽ sống sót... để nhìn thấy điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro