Chương 15

Những ngày đầu thực tập trôi qua chậm rãi, như thể thời gian cũng e dè trước nỗi mệt mỏi đang giăng kín tâm hồn cô gái trẻ.

Mỗi sáng, SaeJin vẫn đều đặn xuất hiện tại văn phòng Min Thị, khoác trên người bộ vest công sở giản dị, mái tóc buộc gọn gàng sau gáy. Lớp trang điểm mỏng nhẹ che đi phần nào vẻ nhợt nhạt, nhưng không giấu được quầng thâm nơi khóe mắt – như vết tích của những đêm trắng không ngủ.

Cô cắm cúi làm việc, từ sắp xếp tài liệu, ghi chú biên bản họp, đến hỗ trợ nhóm marketing thiết kế báo cáo. Mỗi đầu việc đều được cô hoàn thành chỉn chu – như thể bận rộn là cách duy nhất để đè nén nỗi đau âm ỉ trong lòng. Nỗi đau mang tên Kim Taehyung.

Cô không muốn mình là một cô gái thất tình. Ở đây, cô muốn là một thực tập sinh có năng lực – một người phụ nữ đủ mạnh mẽ để bắt đầu lại.

Nhưng số phận chưa bao giờ là người bạn công bằng.

Trở về ngày hôm trước, Cô không hề biết rằng, dự án mà phòng kế hoạch đang phụ trách lại có đối tác trực tiếp là Kim Thị – nơi Taehyung đang giữ vai trò chủ quản.

Và rồi, buổi sáng định mệnh ấy đến.

Cánh cửa phòng họp mở ra, cô bước vào với bản kế hoạch trong tay, ánh mắt vẫn chưa kịp thích nghi với không gian sáng trắng thì... khựng lại.

Ở đầu bàn họp, người đàn ông ấy ngồi đó. Vẫn ánh mắt ấy – lạnh lùng và xa cách, như thể chưa từng có một SaeJin từng nhìn anh bằng cả tuổi thanh xuân.

Tim cô chợt thắt lại. Nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, cô cúi đầu nhẹ:

— Chào anh.

Taehyung chỉ liếc qua, gật đầu, rồi quay sang trò chuyện cùng quản lý của cô. Không một tia xao động. Như thể... cô chỉ là một nhân viên lạ mặt tình cờ lướt ngang đời anh.

Buổi họp kéo dài gần hai tiếng, nhưng thời gian với SaeJin như trôi qua trong một khoảng chân không. Mỗi lần cô phát biểu, ánh mắt của Taehyung vẫn dửng dưng đến tàn nhẫn. Không phải là ghét. Không phải là lạnh nhạt. Mà là trống rỗng – một sự lãng quên hoàn toàn.

Như thể... cô chưa từng tồn tại.

Khi buổi họp kết thúc, mọi người rời khỏi phòng, để lại SaeJin lặng lẽ thu dọn tài liệu. Cô không nhìn anh, nhưng trái tim lại run rẩy khi cảm nhận bước chân quen thuộc dừng lại phía sau.

Giọng anh vang lên, lạnh như sương đêm:

— Làm việc ở đâu thì tập trung ở đó. Đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến dự án chung.

Bàn tay cô khẽ siết, ngón tay run lên vì câu nói ấy không chỉ là cảnh cáo – mà như một lưỡi dao, cắt sâu vào từng sợi mong manh trong lòng.

— Em hiểu. — Cô đáp, giọng khẽ như gió lướt qua đồng cỏ, không đủ sức chống đỡ.

Không đợi thêm lời nào, Taehyung rời đi.

Cánh cửa phòng họp khép lại, khẽ cạch một tiếng – như chốt lại cả thanh xuân đã từng dành cho một người. SaeJin ngồi phịch xuống ghế, cúi đầu, để mặc những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống tập hồ sơ đã ướt.

"Lúc nào anh cũng vậy... Lúc nào cũng chọn cách khiến em tổn thương."

Chiều hôm ấy, khi cô bước ra khỏi phòng làm việc để xuống căn tin, thì bất ngờ... giọng nói trầm quen thuộc cất lên ngay trước thang máy.

— Em ổn chứ?

Cô khựng lại. Câu hỏi đơn giản ấy... lại khiến trái tim đang rệu rã bỗng chấn động.

— Em... vâng, em ổn ạ. — Cô vội cúi đầu, cố giữ lại vẻ chuyên nghiệp.

Yoongi nhìn cô, ánh mắt không quá sắc bén như thường ngày, nhưng lại dừng rất lâu trên gương mặt nhợt nhạt kia. Không nói gì thêm, anh chỉ lặng lẽ cùng cô bước vào thang máy.

Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, anh nhẹ nhàng cất giọng:

— Tôi có nghe phòng kế hoạch báo. Em trình bày khá tốt.

— Em... cảm ơn anh ạ.

Lần này, ánh mắt Yoongi nhìn thẳng vào cô. Không phải cái nhìn của một Tổng Giám đốc dành cho thực tập sinh. Mà là cái nhìn của một người lặng lẽ chứng kiến sự rạn vỡ trong tâm hồn người khác.

— Nếu có chuyện gì khiến em thấy không thoải mái... có thể nói với tôi.

Giọng anh nhẹ hơn bình thường – gần như là một lời vỗ về.

Trái tim SaeJin khẽ rung lên. Cô cúi đầu mỉm cười:

— Em cảm ơn... Tổng Giám đốc.

Yoongi thoáng sững người. Nhưng rồi anh mỉm cười, giọng khẽ hơn gió:

— Gọi tôi là Yoongi, như ở trường cũng được.

Thang máy dừng. Anh bước đi trước, để lại cô đứng đó – với tim vẫn đang đập nhanh, và cảm giác ấm áp len nhẹ vào một góc cô đơn trong lòng.

Tối hôm ấy, khi thành phố lên đèn, SaeJin ngồi lặng lẽ trong căn phòng trọ nhỏ. Gió đông khẽ len qua khung cửa sổ, lạnh buốt. Cô ôm gối, ngồi trước chiếc laptop cũ, tay gõ chậm vài dòng nhật ký:

"Hôm nay lại gặp anh... nhưng cũng lại là một ngày anh chọn cách đẩy em ra xa."

"Em không biết mình còn đủ sức để chạy về phía anh được bao lâu nữa – khi anh mãi quay lưng."

"Nhưng... lần đầu tiên, có một người khác nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng đến thế. Anh ấy không khiến em sợ. Không khiến em cảm thấy mình nhỏ bé, kém cỏi. Mà chỉ... lặng lẽ nhìn em như thể, em cũng đáng được thấy, được hiểu."

Cô dừng tay, gục đầu xuống gối. Nước mắt không chảy, nhưng lòng thì âm ỉ như có tàn tro chạm vào.

Không phải cô đã rung động. Không. Trái tim cô vẫn cố chấp hướng về Taehyung – một cách dại khờ đến ngu ngốc.

Nhưng... có một điều gì đó, rất khẽ, rất mỏng... đang bắt đầu lặng lẽ chữa lành.
Và người chạm vào phần đau nhất ấy... không còn là Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro