Chương 16

SaeJin bước vào văn phòng như thường lệ, tay ôm lấy chiếc hộp tài liệu vừa được chuyển từ bộ phận nhân sự. Cô cúi đầu chào mọi người một cách lễ phép rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi nơi góc khuất nhất căn phòng. Không ai đáp lại. Không ai gọi tên. Chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách đều đặn và những ánh mắt lướt qua, hờ hững như thể sự tồn tại của cô chưa từng được công nhận.

Những ngày đầu, cô từng mang theo hy vọng — rằng việc được làm cùng phòng với Taehyung sẽ là cơ hội để thu hẹp khoảng cách. Nhưng hiện thực... lạnh hơn cả những gì cô tưởng tượng. Anh chưa từng thực sự nhìn cô, ngoại trừ những lúc cần giao việc. Và ngay cả khi đó, giọng nói cũng chẳng khác gì tiếng gió lướt qua – khô khốc, cộc lốc và xa cách đến mức khiến người nghe thấy mình thật thừa thãi.

Hôm nay cũng vậy.

"Cô, mang hồ sơ cuộc họp sáng mai đến phòng 401. Trước 5 giờ." – Taehyung nói, mắt không rời khỏi màn hình.

"Dạ... vâng..." – SaeJin lí nhí, hai tay run nhẹ khi nhận lấy tập tài liệu dày cộp.

Chưa kịp quay đi, cô nghe thêm một câu nặng như đá tảng đè lên ngực:

"Làm cho xong. Đừng để tôi phải nhắc lại."

Cô cắn môi. Không phải vì tổn thương, mà là để giữ lại một chút cảm xúc chưa kịp trào ra nơi đáy mắt. Cô gật đầu, rời khỏi chỗ như một cái bóng — không tiếng động, không ai ngoái nhìn.

Phòng họp tầng bốn vắng lặng. Chỉ có tiếng giấy sột soạt khi cô rà soát từng dòng ghi chú. Cửa sổ mở hé để gió xuân lùa vào, mang theo hơi lạnh dịu nhẹ... nhưng lòng cô thì vẫn nặng nề như mùa đông chưa chịu rút lui.

"Mình đã làm gì sai để bị anh đối xử như vậy?" – cô khẽ thì thầm, như hỏi chính mình.

Câu hỏi ấy đã lặp lại không biết bao nhiêu lần trong đầu cô, ngày này qua tháng khác. Cô yêu anh – một tình yêu âm thầm, khờ dại. Nhưng tình cảm đơn phương... vốn dĩ chưa bao giờ dễ dàng. Và nỗi đau lớn nhất, không phải là bị từ chối... mà là bị lãng quên.

Cô không khóc. Nhưng sống mũi cay xè, đôi mắt đỏ hoe. Cô từng nghĩ, chỉ cần đủ kiên nhẫn thì sẽ có ngày anh nhìn thấy cô. Nhưng đến giờ... điều đó vẫn là một giấc mơ xa xỉ.

Chiều hôm ấy, khi đang mang tài liệu ra sảnh lớn, SaeJin vô tình va phải ai đó. Tập giấy trên tay rơi vãi khắp nền gạch sáng.

"A... em xin lỗi..." – Cô vội vàng cúi xuống, tay run rẩy thu gom từng tờ.

"Không sao đâu." – Một giọng nói trầm, ấm áp vang lên bên tai.

SaeJin khựng lại.

"... Tổng giám đốc?"

Min Yoongi.

Cô lập tức cúi đầu sâu hơn, giọng run run: "Em xin lỗi, em bất cẩn quá..."

"Không cần căng thẳng vậy đâu." – Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, cúi nhặt những tờ giấy giúp cô. Khi đưa tờ cuối cùng, tay anh dừng lại thoáng chốc, ánh mắt chạm vào gương mặt cô – dịu dàng và không hề xét đoán.

Anh đứng dậy trước, kiên nhẫn chờ cô gom nốt đống tài liệu, rồi chậm rãi nói:

"Nếu gặp khó khăn gì trong công việc, cô có thể liên hệ trực tiếp với tôi."

Cô ngẩng lên, ngỡ ngàng. Đôi mắt mở to.

"Thật... thật ạ?"

"Tôi không nói đùa đâu." – Yoongi mỉm cười, rồi quay bước đi.

Chỉ một câu nói. Một ánh nhìn. Một nụ cười. Không gượng ép, không xa cách. Mọi thứ ở anh... đều mang theo cảm giác ấm áp kỳ lạ, khiến cô lần đầu cảm thấy mình không hề vô hình.

Tối đó, trong căn phòng trọ nhỏ, Haeun ngồi vắt vẻo trên giường, nhai snack và nghe SaeJin kể lại cuộc chạm mặt bất ngờ.

"Yoongi á? Là anh họ của Taehyung đúng không?" – Haeun nhướn mày.

"Ừ... Tổng giám đốc Min Thị." – SaeJin gật đầu, giọng vẫn còn bâng khuâng – "Nhưng anh ấy thân thiện đến lạ. Không giống người ở vị trí cao thường có vẻ xa cách..."

"Nghe giống nam chính ngôn tình quá ha." – Haeun bật cười trêu chọc.

"Thôi đi. Tớ chỉ thấy... kỳ lạ. Sao anh ấy lại nhớ đến một thực tập sinh như tớ?"

Dù là vậy, trong tim SaeJin vẫn không thể gạt bỏ được hình ảnh người đàn ông ấy – người duy nhất ở công ty nhìn cô bằng ánh mắt tử tế. Không phải thương hại. Không phải thương hại. Mà là thừa nhận.

Hôm sau, cô đến văn phòng sớm như mọi khi. Và lần này, một điều khác lạ đang đợi sẵn.

Trên bàn làm việc của cô – là một ly trà ấm còn bốc khói. Không có ghi chú. Không ai nhắn gửi. Nhưng mùi hương ấy – bạc hà hòa quyện trong vị trà đen – chính là loại cô thường mua mỗi khi mệt mỏi.

Cô lặng lẽ ngước lên. Đúng lúc đó, Min Yoongi bước vào phòng. Ánh mắt anh lướt qua cô, chỉ dừng lại một thoáng... rồi khẽ gật đầu.

Không cần nói. Không cần giải thích. Hành động nhỏ ấy, với cô, như một sợi chỉ đỏ vô hình đang lặng lẽ nối lấy những vết rạn nứt trong tâm hồn.

Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ dịu dàng quá lâu.

Chiều hôm đó, trong buổi họp bộ phận, Taehyung bất ngờ lên tiếng:

"Bản kế hoạch này... ai duyệt lần cuối?"

Căn phòng im phăng phắc.

"Dạ... là em." – SaeJin đứng lên, giọng nghẹn lại.

"Cô có biết lỗi nằm ở đâu không?" – Giọng anh lạnh băng – "Nếu làm việc thế này, tôi không nghĩ cô có thể trụ nổi."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô – những cái nhìn thương hại, giễu cợt, và cả lạnh nhạt. Cô cắn môi. Cảm giác nhục nhã tràn ngập từng hơi thở. Cô đã cố gắng. Đã kiểm tra đến ba lần. Nhưng chỉ một lỗi nhỏ cũng đủ để xóa sạch mọi nỗ lực.

Yoongi ngồi im. Nhưng ánh mắt anh khi nhìn Taehyung... sắc như dao lạnh.

Sau cuộc họp, khi mọi người đã rời đi, Yoongi gọi cô lại.

"Tôi xem rồi. Phần sai sót đó là do bộ phận dữ liệu gửi nhầm file cũ. Không phải lỗi của cô."

SaeJin ngẩng lên, mắt hoe đỏ.

"Nhưng... anh Taehyung..."

"Cậu ấy đôi khi quá khắt khe." – Yoongi khẽ thở ra – "Nhưng cô đừng để cảm xúc của người khác khiến mình nghi ngờ chính mình."

Anh đặt vào tay cô một bản chỉnh sửa mới.

"Làm lại từ bản này. Tôi tin cô sẽ làm tốt."

Lần đầu tiên, SaeJin cảm thấy có người đứng về phía mình – không vì thương hại, không vì trách nhiệm – mà vì anh thật sự tin tưởng.

Cô vẫn yêu Taehyung. Vẫn ngu ngốc ôm lấy tình cảm một chiều như ôm lấy ngọn lửa lạnh. Nhưng trái tim cô... đã bắt đầu chạm vào một điều gì đó khác – không phải tình yêu, mà là sự dịu dàng, là hy vọng, là một lời thừa nhận không cần nói thành lời.

Tối đó, khi rời khỏi công ty, gió đêm lùa qua mái tóc cô. Trên cao, bầu trời đen tuyền không sao, nhưng không làm cô thấy lẻ loi như trước nữa.

Cô khẽ mỉm cười, thì thầm với chính mình:

"Có lẽ... mình rồi sẽ ổn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro