Chương 57
Chiều buông chậm rãi trên bờ sông Hàn. Lễ cưới diễn ra trong ánh nắng rực rỡ của cuối thu. Hoa lay-ơn trắng và cúc dại lả lơi trong gió, còn âm nhạc dịu dàng cất lên như những lời chúc phúc không thành tiếng.
SaeJin – trong bộ váy cưới tinh khôi – nắm tay Yoongi bước lên khán đài. Cả hai nhìn nhau, lặng lẽ cười. Không cần nhiều lời. Những tháng ngày đã qua – với bao tổn thương, hy sinh và cả nước mắt – đều đong đầy trong ánh mắt đó.
Yoongi đeo nhẫn cưới vào tay cô, giọng anh nhẹ như hơi thở:
"Cảm ơn em... vì đã chọn anh, trong muôn vàn lựa chọn khác."
SaeJin cười, môi khẽ run, đôi mắt ươn ướt:
"Cảm ơn anh... vì luôn ở lại, dù em đã từng yếu đuối đến thế nào."
Tiếng vỗ tay vang lên như sóng trào, như vỡ òa. Những lời chúc tụng không ngừng vang lên, và hoa được tung lên trời. Giữa cơn mưa cánh hoa rơi, hai người ôm nhau thật chặt. Không ai nhìn thấy, nhưng Yoongi - trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy, không ai để ý đến ánh mắt Yoongi thoáng liếc về phía hàng ghế đầu – nơi có một chiếc ghế còn trống.
Chiếc ghế duy nhất anh đã để dành – cho Taehyung.
Dù cậu chưa từng xác nhận sẽ đến.
Dù thiệp cưới chỉ gửi đi cùng một dòng duy nhất, viết tay:
"Anh sẽ luôn chừa lại một chỗ cho em – trong tất cả những khoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc đời anh."
Phía xa – một góc khuất nơi sườn đồi nhỏ phía sau sân cưới
Taehyung đứng đó, khoác chiếc áo măng-tô dài, gió thổi bay tóc cậu rối bời. Từ nơi ấy, cậu nhìn thấy tất cả: nụ cười rạng rỡ của SaeJin, ánh mắt dịu dàng của Yoongi, lời tuyên thệ vang lên trong tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Cậu không đến gần. Không bước vào lễ cưới.
Chỉ đứng lặng – như một người khách qua đường – dõi theo khoảnh khắc thiêng liêng nhất của anh họ mình.
Trong tay, Taehyung cầm một tấm thiệp cưới, bên trong chỉ có một dòng duy nhất do chính tay Yoongi viết:
"Anh sẽ luôn chừa lại một chỗ cho em – trong tất cả những khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời anh."
Cậu cắn chặt môi, mắt hoe đỏ.
Cậu từng đố kỵ, từng ích kỷ, từng lạc lối... Nhưng chưa bao giờ quên – người anh ấy đã luôn yêu thương mình như máu mủ ruột thịt.
Dù đứng ở đâu, Yoongi vẫn là điểm tựa thầm lặng nhất trong đời cậu.
Cậu thì thầm, như gửi vào gió:
"Hyung à... em đã đến. Nhưng em không đủ can đảm để bước vào...
Vì em sợ... sẽ phá vỡ những gì đẹp nhất thuộc về anh."
Trong một khoảng khắc, Yoongi lặng lẽ mở điện thoại – như có linh cảm. Một tin nhắn từ số của Taehyung vừa đến, chỉ vỏn vẹn vài dòng:
"Hyung, cảm ơn vì chiếc ghế ấy.
Em đã thấy mọi thứ – SaeJin, anh, và hạnh phúc mà em từng không hiểu.
Em xin lỗi...
Và... cảm ơn anh, vì chưa từng quay lưng với em."
Yoongi siết chặt điện thoại trong tay, mắt khẽ nhắm lại.
Anh không trả lời tin nhắn đó – bởi anh biết, có những lời không cần nói, nhưng đã được khắc sâu.
Bên dưới lễ cưới
Yoongi – như có một cảm giác – bất chợt quay đầu lại, ánh mắt lặng nhìn về phía sườn đồi. Dù chẳng có ai đứng đó rõ ràng, nhưng anh khẽ cười. Nụ cười ấm áp, rất khẽ... nhưng đầy tin tưởng.
"Cảm ơn em, Taehyung à. Vì đã đến."
SaeJin ngạc nhiên nhìn anh:
"Sao vậy anh?"
Yoongi nhẹ lắc đầu:
"Không gì cả. Hôm nay anh đã nhận được món quà đẹp nhất...
Không chỉ là em... mà còn là người anh luôn chờ... vẫn đến."
Anh siết tay cô chặt hơn.
Khoảnh khắc cuối cùng
Lễ cưới kết thúc, khách mời dần rời đi. Khi ánh nắng cuối ngày đổ nghiêng trên mặt sông, một tấm hình được chụp lại – cặp đôi đứng cạnh nhau, phía sau là khung cảnh rực rỡ hoa cỏ và đèn treo.
Yoongi và SaeJin bước ra phía bờ sông, nơi một nhiếp ảnh gia đang chờ để chụp bức ảnh kỷ niệm cuối cùng.
Hai người đứng cạnh nhau, phía sau là ráng chiều đỏ rực trải dài, hoa cúc và lay-ơn rung rinh trong gió, những bóng đèn dây treo thấp lấp lánh như những vì sao hạ giới.
Nhiếp ảnh gia đếm:
"1... 2... 3!"
Click.
Bức ảnh được lưu lại.
Một khoảnh khắc tưởng như bình thường – nhưng lại chứa đựng nhiều điều hơn thế.
Bởi ở một góc ảnh phía xa – phía trên lưng đồi – có một bóng người lặng lẽ đứng. Ánh sáng chiếu ngược khiến khuôn mặt không rõ nét, nhưng nếu nhìn kỹ... sẽ thấy một nụ cười nhẹ, rất nhẹ.
Là nụ cười của Taehyung – dành cho anh trai mình.
Nụ cười ấy, không ai trong lễ cưới nhìn thấy.
Nhưng trong bức ảnh – nó là mảnh ghép thầm lặng, khiến mọi thứ trở nên trọn vẹn.
Trong tấm hình ấy, ở góc xa mờ nhạt – nếu ai tinh ý sẽ thấy – có bóng một người con trai đứng lặng, khuôn mặt chỉ hiện lờ mờ sau ánh chiều tà, nhưng nụ cười nhẹ của người ấy khiến bức ảnh trở nên ấm áp và đầy đủ hơn bao giờ hết.
[Tin nhắn đến SaeJin – 16:05]
"Chúc mừng em – SaeJin.
Có lẽ anh không đủ dũng khí để xuất hiện trước mặt em hôm nay.
Nhưng anh muốn em biết – anh thật sự... mừng cho em.
Em xứng đáng có một người như Yoongi hyung.
Xin lỗi... vì những điều không thể thay đổi.
Và cảm ơn... vì đã từng ở lại bên anh, dù chỉ là một đoạn đường ngắn."
Tin nhắn được gửi đi, nhưng Taehyung không chờ hồi âm.
Bởi vì, đôi khi, tình yêu không chỉ là sự lựa chọn của trái tim –
mà còn là sự chữa lành, là tha thứ,
là chấp nhận rằng có những điều ta không thể giữ,
nhưng vẫn có thể gìn giữ... trong ký ức đẹp nhất
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro