Chương 36: Đối Mặt Với Sự Thật

Không khí trong căn phòng căng thẳng, mọi người đều im lặng chờ đợi. Seungcheol đứng giữa phòng, cơ thể căng cứng, ánh mắt anh không rời khỏi chiếc điện thoại đang nằm trong tay. Cuộc gọi vừa kết thúc. Giọng nói của Junghoon vẫn còn vang vọng trong đầu anh: "Nếu anh không muốn Jeonghan bị tổn thương, hãy đầu hàng."

Jeonghan đứng bên cạnh, ánh mắt cậu tràn đầy sự lo lắng nhưng cũng không thiếu quyết tâm. Cậu hiểu rõ sự nguy hiểm của tình huống này, nhưng không có cách nào để lùi bước. Nếu họ muốn bảo vệ nhau, họ phải đối mặt với tất cả.

"Seungcheol... em tin anh," Jeonghan thì thầm, đôi mắt cậu sáng lên như thể muốn trao cho anh tất cả niềm tin và hy vọng.

Seungcheol quay sang nhìn Jeonghan, một cảm xúc mạnh mẽ dâng trào trong lòng. Anh kéo cậu lại gần mình, đôi tay anh siết chặt lấy eo Jeonghan như thể muốn bảo vệ cậu khỏi mọi thứ.

"Anh sẽ không để em đi đâu, Jeonghan," Seungcheol nói, giọng anh trầm và đầy quyết tâm. "Dù có phải đối mặt với thế nào đi nữa, anh sẽ bảo vệ em."

Jeonghan nhẹ nhàng đáp lại: "Em biết. Em tin vào anh."

Seungcheol nhìn vào đôi mắt ấy, không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào trong lòng. Anh cúi xuống, đôi môi chạm vào môi Jeonghan, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự khát khao. Cảm giác ấm áp từ nụ hôn đó khiến cả hai quên đi mọi lo âu, chỉ còn lại họ với nhau trong khoảnh khắc này.

Họ không vội vã, nụ hôn cứ thế kéo dài, như một lời hứa không thể phá vỡ. Một lời hứa rằng dù có khó khăn đến đâu, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau. Đôi tay Seungcheol nhẹ nhàng vén mái tóc Jeonghan, kéo cậu lại gần hơn, cảm nhận hơi thở của cậu, cảm nhận trái tim hai người đập cùng một nhịp.

"Nếu anh không ở đây, em sẽ không biết phải làm gì," Jeonghan thì thầm khi môi rời khỏi môi Seungcheol.

"Anh sẽ luôn ở đây, Jeonghan. Để bảo vệ em," Seungcheol đáp lại, rồi tiếp tục hôn lên môi cậu, một nụ hôn đầy mãnh liệt, như thể muốn nhấn mạnh lời hứa ấy.

Nhưng khi họ đang chìm đắm trong vòng tay của nhau, tiếng động bất ngờ khiến cả hai giật mình. Một bóng người xuất hiện ở cửa, mắt lạnh lùng nhìn vào họ.

Junghoon.

"Đến lúc rồi, Seungcheol," Junghoon nói, giọng hắn đầy sự chế giễu. "Anh nghĩ mình có thể bảo vệ cậu ta mãi sao?"

Seungcheol không thay đổi nét mặt. Anh buông Jeonghan ra, đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Junghoon.

"Đừng để tôi phải nói lại lần nữa, Junghoon," Seungcheol lên tiếng, giọng anh lạnh lùng và đầy thách thức. "Tôi sẽ không để anh làm hại Jeonghan."

Hắn cười nhạt, bước vào phòng. "Anh không có lựa chọn. Chỉ có một người ra đi, và đó sẽ là cậu ấy."

Cảm giác căng thẳng dâng lên, nhưng trước mọi thứ, Seungcheol vẫn không ngừng nhìn vào Jeonghan với ánh mắt kiên định. Anh sẽ bảo vệ cậu, dù có phải trả giá bằng tất cả.

Jeonghan không hề sợ hãi. Cậu tiến gần lại, nắm lấy tay Seungcheol, đôi mắt cậu rực sáng với sự quyết tâm không kém. "Em sẽ không rời bỏ anh. Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau."

Một lần nữa, Seungcheol siết chặt tay cậu, rồi kéo cậu lại gần. Môi họ tìm lại nhau, không vội vàng mà dịu dàng, như thể muốn nắm giữ mọi khoảnh khắc này, vì họ biết cuộc chiến sắp tới sẽ không dễ dàng.

Khi môi họ rời nhau ra, cả hai đều biết rằng đây là lúc không thể lùi bước. Sự quyết tâm trong họ đã được rèn luyện qua bao nhiêu thử thách. Và giờ đây, họ sẽ đối mặt với kẻ thù cuối cùng, không chỉ để bảo vệ tình yêu mà còn để bảo vệ lẫn nhau.

Bước tiếp theo sẽ là trận chiến không thể tránh khỏi, nhưng ít nhất, họ biết rằng dù có xảy ra chuyện gì, họ sẽ luôn bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro