Phần 8: Máu và bóng tối
Trời Bangkok không có mùa đông, nhưng sáng hôm đó, mây đen kéo dày đặc như tấm màn u uất đè nén cả bầu trời. Gió từ sông Chao Phraya tạt vào bờ biệt thự, lạnh đến rợn gáy.
Save đứng trước cánh cổng gỉ sét. Hắn từng rời khỏi nơi này với đôi chân bé nhỏ dẫm trên máu, và giờ đây quay lại với một vết đạn còn chưa kịp lành.
Auau đứng sau lưng hắn, tay đặt nhẹ lên báng súng giấu trong áo khoác. Không ai nói gì.
Cổng bật mở.
Không còi báo động. Không lính gác.
Biệt thự vẫn vậy – bề ngoài là tòa kiến trúc bỏ hoang, bên trong ẩn dấu những tầng hầm và lối đi bí mật mà chỉ người trong mới biết. Save bước vào, chân dẫm lên lớp bụi mỏng, lặng lẽ như đang bước vào nấm mồ của chính mình.
Khi họ xuống tầng hầm, mọi thứ vẫn nguyên vẹn – ghế da, bàn họp, thùng rượu gỗ, và bức ảnh cũ đóng khung: cha hắn đứng giữa các thủ lĩnh, ánh mắt như kẻ đã thắng mọi cuộc chơi.
"Mày chắc ông ta còn sống?" Save hỏi khẽ.
Auau gật đầu, rút ra thiết bị định vị. "Nguồn tín hiệu USB dẫn về đây. Có dấu vết cập nhật dữ liệu… chưa tới 72 giờ."
Một tiếng động nhỏ vang lên từ vách đá phía sau giá sách.
Save nheo mắt lại.
“Cạch.”
Cánh cửa ngầm mở ra.
Một người đàn ông bước ra, dáng cao, gầy, tóc đã bạc nhiều, nhưng ánh mắt… ánh mắt đó thì Save không thể quên.
"Cha…" – giọng hắn lạc đi.
Người đàn ông nhìn hắn. Không chối bỏ. Không chào hỏi. Chỉ lạnh lùng nói:
"Mày đến muộn."
Save sững lại. Câu đầu tiên sau hơn mười năm gặp lại là lời trách móc.
"Ông còn sống." Giọng hắn khàn đặc, vừa xác nhận, vừa như lời buộc tội.
"Tao chưa từng chết. Chỉ là mày quá dễ tin."
Ánh mắt họ khóa chặt vào nhau.
"Vậy tất cả chỉ là kế hoạch của ông? Giết mẹ tôi, dàn cảnh cái chết của mình, để lại tôi sống như con chó hoang?"
Người đàn ông nhấc ly rượu từ bàn gỗ cạnh vách. Không uống, chỉ xoay xoay trong tay, ánh đỏ sẫm phản chiếu trong đồng tử xám lạnh.
"Tao đã cho mày tất cả để mạnh hơn. Nếu mày không chết, tức là mày đã học được."
"Học cách không tin ai. Kể cả cha mình?"
"Chính xác."
Một thoáng im lặng. Trong bóng mờ hầm ngầm, tiếng gió rít từ khe thông khí như thì thầm của những linh hồn đã mất.
Auau đứng im phía sau, không xen vào. Mắt Y không rời hai người.
Save nhích một bước, giọng trầm xuống:
"Vậy giờ sao? Ông muốn gì từ tôi?"
Người đàn ông lặng im một nhịp, rồi lạnh lùng nói:
"Đáng tiếc… mày biết quá nhiều. Bí mật đằng sau cái gọi là ‘tổ chức’ của tao, về những chuyến buôn lậu ma túy xuyên biên giới, mạng lưới vận chuyển vũ khí... và cả những vụ giết người bịt miệng."
"Và mày… là mối nguy hiểm."
Save nắm chặt tay, không giấu được sự căng thẳng.
"Ông muốn giết tôi?"
"Không phải muốn, mà là tao phải."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro