Chương 1: Trong đêm tối
Sa mạc trải dài như một tấm thảm vàng rực cháy dưới ánh mặt trời không khoan nhượng, những đồi cát nhấp nhô uốn lượn, lấp lóa ánh sáng chói chang như hàng ngàn lưỡi dao sắc bén phản chiếu từ cõi chết. Gió thổi qua, mang theo hơi nóng hầm hập, cuốn cát mịn thành những cơn lốc nhỏ xoáy tròn, rít lên từng tiếng khô khốc như tiếng gào của những linh hồn bị bỏ quên.
Ở giữa cái biển cát vô tận ấy, ngôi làng nhỏ hiện lên như một vết sẹo mờ nhạt trên da đất, chỉ vài chục căn lều rách nát dựng tạm bằng vải bạt và gỗ mục, lợp mái bằng những tấm tôn han gỉ, cong queo vì nắng. Xung quanh làng, không một bóng cây, không một mẩu xanh, chỉ có cát – cát vàng, cát đỏ, cát trắng – phủ kín mọi thứ, len lỏi vào từng kẽ hở, bám chặt lên da thịt, quần áo, và cả hơi thở của những con người sống sót nơi đây.
Con suối nhỏ, nguồn sống duy nhất của làng, giờ chỉ còn là một vệt đất nứt nẻ, nước đọng lại thành những vũng bùn đục ngầu, bốc mùi tanh tưởi dưới cái nóng hơn 40 độ. Dân làng, khoảng trăm người, sống chen chúc trong cái không gian chật hẹp ấy, da dẻ họ rám đen, tóc khô xơ như rễ cây chết, đôi mắt sâu hoắm vì đói khát và mệt mỏi. Họ sống nhờ buôn bán gia súc – những con lạc đà gầy trơ xương, vài con dê còi cọc – và những chuyến hàng lậu qua biên giới, một nghề nguy hiểm nhưng là con đường duy nhất để tồn tại giữa sa mạc khắc nghiệt.
Liên đứng trước căn lều của mình, một túp lều nhỏ xíu dựng chênh vênh trên sườn đồi cát cao nhất làng, nơi gió thổi mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vải bạt rách phần phật như muốn xé toạc mọi thứ.
Cô 22 tuổi, dáng người mảnh khảnh nhưng rắn rỏi, cao khoảng mét sáu, đôi chân dài gân guốc vì những ngày tháng băng qua sa mạc. Da cô rám đỏ, không phải cái rám khỏe khoắn của người làm ruộng, mà là thứ rám khô khốc, nứt nẻ như đất sét bị nung quá lửa, để lộ những vết sẹo nhỏ chi chít trên tay và cổ – dấu tích của cát lún, gai xương rồng, và những lần va chạm với đám cướp sa mạc. Mái tóc cô ngắn ngang vai, đen nhánh nhưng khô xơ, cháy vàng ở đuôi vì nắng, buộc lỏng bằng một sợi dây thừng cũ kỹ.
Khuôn mặt Liên góc cạnh, sống mũi cao, đôi môi mỏng nứt nẻ, nhưng nổi bật nhất là đôi mắt – đen thẳm, sắc sảo như lưỡi dao, luôn ánh lên sự cảnh giác và một nỗi buồn không tên. Cô mặc một chiếc áo vải thô màu xám, sờn rách ở vai và gấu, bên ngoài khoác thêm một tấm áo choàng vải dày để chắn cát, quần dài bó sát đôi chân, đôi giày da cũ mòn vẹt đế, bám đầy cát vàng.
Tay phải cô nắm chặt một con dao nhỏ, lưỡi thép đã mẻ nhưng vẫn sắc, cán gỗ mòn nhẵn vì mồ hôi – món đồ duy nhất cha cô để lại trước khi chết trong một vụ giao dịch lậu thất bại cách đây bảy năm.
Liên không chỉ là một cô gái làng, cô là một người dẫn đường – một nghề hiếm hoi và nguy hiểm, đòi hỏi sự gan dạ, thông minh, và khả năng đọc dấu vết trên cát để đưa những chuyến hàng qua sa mạc mà không lạc lối hay rơi vào tay cướp. Nghề này cô học từ cha, từ những ngày còn bé xíu, khi cô lê bước theo ông trên cát nóng, đôi chân trần phồng rộp, đôi mắt cay xè vì bụi. Giờ đây, nó là cách duy nhất để cô nuôi sống mình và Phong, em trai cô, người duy nhất còn lại trong gia đình tan nát.
Bên trong lều, Phong ngồi co ro bên đống lửa nhỏ xíu, chỉ còn vài thanh củi khô cháy lách tách, khói bốc lên mỏng manh rồi tan vào không khí ngột ngạt. Cậu 17 tuổi, thấp hơn chị một cái đầu, dáng người gầy gò, xương sườn lồi ra dưới lớp áo vải mỏng rách te tua. Da cậu cũng rám đen, nhưng không khô cứng như Liên, mà vẫn còn chút mềm mại của tuổi trẻ, dù đã bị cát và nắng làm sạm đi. Mái tóc cậu rối bù, dài quá tai, màu nâu cháy vì bụi và nắng, đôi lúc cậu vuốt ngược lên để lộ vầng trán cao đầy mồ hôi. Khuôn mặt Phong tròn trịa hơn chị, đôi mắt to, sáng long lanh, nhưng ánh lên sự ngây thơ xen lẫn bất mãn. Môi cậu khô nứt, đôi tay gầy guộc ôm lấy đầu gối, móng tay bám đầy cát đen. Cậu mặc một chiếc áo dài tay rách ở khuỷu, quần vải rộng thùng thình buộc bằng dây thừng, đôi chân trần đầy vết chai vì không có giày – thứ xa xỉ mà cậu chưa bao giờ sở hữu.
Phong không thích nghề dẫn đường như chị, cậu mơ về một cuộc đời khác, nơi có sách vở, trường học, và những con đường không đầy cát. Nhưng cậu bị cuốn vào những chuyến hàng lậu cùng Liên, không phải vì muốn, mà vì không còn lựa chọn nào khác. Cậu yêu thương chị hơn bất cứ ai, nhưng đôi khi, sự ngột ngạt của sa mạc và cái bóng quá lớn của Liên khiến cậu muốn hét lên.
Đêm ấy, khi ngọn lửa trong lều chỉ còn là những đốm than đỏ lập lòe, Phong ngẩng lên nhìn chị, giọng khàn khàn vì khói bụi và mệt mỏi:
“Chị, bao giờ mình thoát được khỏi đây? Em không muốn sống thế này mãi. Ngày nào cũng cát, cũng gió, cũng mấy chuyến hàng chết tiệt. Em muốn đi học, muốn biết thế giới ngoài kia nó ra sao.”
Liên quay lại, ánh lửa hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những đường nét cứng cỏi và đôi mắt sâu thẳm. Cô ngồi xuống bên em, đặt con dao xuống tấm vải bạt rách làm sàn, giọng dịu nhưng không giấu được sự cứng rắn:
“Chỉ cần thêm vài chuyến nữa, trả hết nợ cho ông Kha, mình sẽ đi. Chị hứa.”
Phong cười nhạt, cúi đầu nhìn đống than, tay bới bới cát dưới chân:
“Chị hứa bao nhiêu lần rồi? Ông Kha không bao giờ thả mình đâu. Chị biết mà. Hắn cần chị dẫn đường, cần em kéo lạc đà. Mình là công cụ của hắn, không phải người.”
Liên im lặng, đôi tay cô siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt đến rớm máu. Cô biết Phong nói đúng. Ông Kha, tay trùm buôn lậu của vùng, khoảng 50 tuổi, là một người đàn ông khắc khổ với khuôn mặt đầy nếp nhăn như đất nứt, đôi mắt nhỏ ti hí ánh lên sự gian xảo, hàm râu lởm chởm bạc trắng bám đầy bụi. Hắn cao lớn, vai rộng, mặc áo choàng vải dày màu nâu sẫm, tay luôn cầm một cây gậy gỗ bóng loáng vì mồ hôi. Giọng hắn trầm, đầy uy quyền, nhưng mỗi lời nói đều như lưỡi dao lạnh lùng cắt vào lòng người.
Ông Kha không chỉ buôn hàng cấm – thuốc phiện, vũ khí – mà còn buôn người, một bí mật mà Liên nghi ngờ từ lâu nhưng chưa bao giờ dám đối mặt. Hắn giữ chị em cô trong vòng kiểm soát bằng những món nợ không bao giờ trả hết, mỗi chuyến hàng thành công lại là một cái cớ để hắn đội thêm một khoản mới, kèm theo nụ cười nham hiểm và lời đe dọa:
“Mày không làm, tao cắt cổ thằng em mày.”
Liên không sợ cho mình, nhưng cô sợ cho Phong – cậu còn quá trẻ, quá ngây thơ để sống mãi trong cái nghề này, nơi mỗi bước chân là một lần đối mặt với cái chết.
Mai, cô gái 19 tuổi sống cách lều của Liên vài bước chân, là một điểm sáng hiếm hoi trong cuộc đời Phong. Cô nhỏ nhắn, da ngăm rám nắng, mái tóc dài đen nhánh buộc lỏng bằng dây vải, đôi mắt to tròn ánh lên sự dịu dàng. Mai thích hát, giọng cô trong trẻo, vang vọng qua những đêm sa mạc tĩnh lặng, mang theo những bài ca buồn về gió và cát.
Cô là bạn thân của Phong, người duy nhất cậu có thể tâm sự về giấc mơ thoát khỏi sa mạc. Nhưng Mai cũng mang một bí mật – cô từng vay tiền ông Kha để chữa bệnh cho mẹ, và giờ bị hắn đe dọa bằng món nợ ấy. Liên không biết điều này, chỉ thấy Mai là một cô gái hiền lành, không thuộc về cái thế giới đen tối mà cô và Phong bị cuốn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro