Chương 3: Ngọn lửa cháy rụi

Sa mạc về đêm lạnh buốt, khác hẳn cái nóng thiêu đốt ban ngày, như thể đất trời muốn trừng phạt con người bằng cả lửa và băng giá. Bầu trời đen kịt, không trăng, chỉ có vài ngôi sao mờ nhạt lấp ló sau những đám mây bụi dày đặc, ánh sáng yếu ớt chẳng đủ soi rõ con đường cat trải dài bất tận.

Gió rít qua những đồi cát, mang theo hơi lạnh cắt da, cuốn cát mịn thành những cơn lốc nhỏ xoáy tròn, đập vào mặt, vào mắt, như hàng ngàn mũi kim châm chích không ngừng. Tiếng rít của gió hòa lẫn với tiếng thở nặng nhọc của Liên, tiếng bước chân lạo xạo trên cát, và tiếng khóc thều thào của Mai, tạo thành một bản nhạc hỗn loạn, đầy đau đớn giữa sa mạc hoang vu.

Con lạc đà gầy trơ xương, giờ không còn chở thùng hàng, lê bước chậm chạp phía sau, đôi chân run rẩy vì đói và mệt, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt như sắp gục ngã. Ngọn lửa từ thùng gỗ vừa bị đốt cháy vẫn còn âm ỉ trong ký ức của họ, mùi khét lẹt của gỗ cháy và dây thừng bốc lên nồng nặc, bám vào quần áo, vào tóc, như một lời nhắc nhở rằng họ vừa đốt đi con đường sống cuối cùng của mình.

Liên đi trước, đôi giày da cũ mòn vẹt đế lún sâu vào cát, mỗi bước chân là một lần cô phải dùng hết sức để nhấc lên khỏi lớp cát mềm như muốn nuốt chửng cô. Chiếc áo vải thô màu xám ướt đẫm mồ hôi lạnh, dính chặt vào lưng, để lộ những đường gân nổi lên trên cơ thể gầy guộc nhưng rắn rỏi.

Tấm áo choàng vải dày rách toạc ở vai, phần vải rũ xuống như một cánh chim gãy, đập phần phật trong gió. Mái tóc ngắn của cô rối bù, vài sợi dính bết vào trán, đôi môi mỏng nứt nẻ rớm máu vì cái lạnh và thiếu nước. Tay phải cô nắm chặt con dao nhỏ, lưỡi thép mẻ nhưng vẫn sắc, cán gỗ mòn nhẵn vì mồ hôi, giờ run run không phải vì mệt, mà vì cơn giận và nỗi sợ đang gầm gừ trong lòng. Đôi mắt đen thẳm của cô ánh lên sự quyết liệt, nhưng sâu trong đó là một nỗi đau không thể che giấu – cô biết mình vừa đưa cả ba người vào con đường chết.

Nghề dẫn đường đã dạy cô rằng sa mạc không tha thứ, và ông Kha cũng vậy. Nhưng khi nhìn Phong và Mai phía sau, cô không thể làm khác. Cô thà chết còn hơn để em trai mình sống với nỗi dằn vặt vì bỏ rơi bạn, thà chết còn hơn để Mai rơi vào tay những kẻ buôn người qua biên giới.

Phong kéo dây cương lạc đà, đôi tay gầy guộc đầy vết xước siết chặt đến trắng bệch, móng tay đen kịt vì cát và bụi. Chiếc áo dài tay rách ở khuỷu của cậu ướt mồ hôi, quần vải rộng thùng thình lấm lem cát đỏ, đôi chân trần đầy vết chai lún sâu vào cát lạnh, mỗi bước đi là một lần cậu nghiến răng vì đau. Mái tóc rối bù dính bết vào trán, đôi mắt to sáng long lanh giờ đỏ hoe, không còn ngây thơ mà đầy sợ hãi và quyết tâm.

Cậu vừa khóc, vừa lau nước mắt bằng tay áo rách, để lại những vệt bẩn trên khuôn mặt gầy gò. Phong không nói gì từ lúc họ thả Mai, nhưng ánh mắt cậu nhìn chị đầy cảm kích xen lẫn lo lắng.

Cậu biết họ không còn đường về, biết ông Kha sẽ không tha thứ, nhưng cậu không hối hận. Mai là người duy nhất ngoài chị từng lắng nghe cậu, từng hát cho cậu nghe những bài ca sa mạc trong những đêm cậu không ngủ được vì đói và lạnh. Cậu không thể để cô bị bán đi như một món hàng, không thể sống tiếp nếu biết mình đã bỏ rơi cô.

Mai đi bên cạnh Phong, đôi chân nhỏ nhắn run rẩy trên cát, đôi tay ôm lấy thân mình để chống lại cái lạnh cắt da. Da cô ngăm rám nắng, nhưng giờ trắng bệch vì sợ hãi và kiệt sức, mái tóc dài đen nhánh rối bù, bay phần phật trong gió như một tấm màn rách.

Chiếc áo vải mỏng rách ở vai để lộ những vết bầm tím trên cánh tay, dấu tích của những ngày bị trói trong thùng gỗ. Đôi mắt to tròn của cô ngập nước, không còn dịu dàng mà đầy hoảng loạn, đôi môi run run phát ra những tiếng thều thào cầu xin.

“Liên… Phong… cảm ơn… nhưng tụi mày không cần làm vậy… Tao không đáng đâu…”

Phong quay sang, giọng khàn đặc:

“Mày đừng nói vậy. Mày là bạn tao. Tao không để mày chết đâu.”

Liên không quay lại, chỉ lạnh lùng đáp:

“Im đi. Giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó. Tụi tao thả mày rồi, giờ phải sống sót để về làng.”

Nhưng cả ba đều biết “sống sót” là một lời nói dối. Ông Kha không phải kẻ dễ đối phó. Hắn không chỉ là một tay trùm buôn lậu, mà là một con thú dữ trong hình hài người, sẵn sàng giết bất cứ ai dám phản bội. Liên từng thấy hắn cắt cổ một gã dẫn đường khác chỉ vì làm mất một bao hàng nhỏ, từng nghe tiếng gào thét của những cô gái bị hắn bán đi vang lên từ lều của hắn trong đêm. Cô biết khi họ quay về, không có tha thứ, chỉ có máu.

Khi họ về đến làng, trời vừa sáng, ánh mặt trời đầu ngày nhuộm đỏ sa mạc như một biển máu. Ngôi làng hiện lên trước mắt, vài chục căn lều rách nát im lìm trong gió, không một tiếng động ngoài tiếng rên rỉ của lạc đà và tiếng cát lạo xạo dưới chân.

Ông Kha đứng chờ trước căn lều của Liên, bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài trên cát, như một con quỷ sa mạc hiện hình. Hắn mặc áo choàng vải dày màu nâu sẫm, rách ở gấu, tay cầm một con dao dài, lưỡi thép sáng loáng dưới ánh nắng, đôi mắt nhỏ ti hí ánh lên sự tàn nhẫn. Bên cạnh hắn là ba gã tay sai to lớn, da đen nhẻm, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm gậy gỗ và dao ngắn, khuôn mặt lạnh lùng như những tảng đá sa mạc. Ông Kha cười khẩy, giọng trầm vang lên như tiếng gió rít qua khe đá:

“Mày phản tao, Liên. Tao cho mày cơ hội sống, mà mày chọn chết.”

Liên đẩy Phong và Mai ra sau, bước lên đối mặt với hắn, tay nắm chặt con dao nhỏ, giọng lạnh lùng nhưng run run vì giận:

“Mày bán người làng tao, mày không xứng làm người. Đưa Mai đi là lỗi của mày, không phải tao.”

Ông Kha nhếch môi, đôi mắt ti hí nheo lại:

“Mày nghĩ mày là ai? Một con chó dẫn đường mà đòi dạy tao? Thằng em mày và con nhỏ kia sẽ chết cùng mày.”

Cuộc ẩu đả nổ ra nhanh như một cơn bão cát. Liên lao tới, con dao nhỏ trong tay vung lên, đâm trúng ngực một gã tay sai. Gã gầm lên, ngã xuống, máu phun ra đỏ thẫm trên cát, nhưng hai gã còn lại lập tức xông vào.

Một gã vung gậy gỗ đập vào vai Liên, cô nghiến răng, máu chảy xuống áo, nhưng vẫn xoay người đâm trả, lưỡi dao cắm vào đùi gã thứ hai. Ông Kha đứng yên, cười khùng khục, rồi bất ngờ lao tới, con dao dài trong tay chém xuống. Liên né được, nhưng lưỡi dao sượt qua vai cô, xé toạc áo choàng và để lại một vết cắt sâu, máu tuôn ra như suối, thấm đỏ cát dưới chân.

Phong gào lên, nhặt một khúc gỗ từ đống củi cháy dở lao vào bảo vệ chị. Cậu vung gỗ đập vào đầu một gã tay sai, nhưng gã thứ ba nhanh hơn, con dao ngắn trong tay hắn đâm thẳng vào ngực Phong. Lưỡi thép xuyên qua áo vải mỏng, máu phun ra, đỏ rực như ngọn lửa bùng lên giữa sa mạc. Phong ngã xuống, đôi tay gầyEver gò ôm ngực, đôi mắt to mở lớn, đầy đau đớn và hoảng loạn. Liên hét lên, giọng vỡ òa:

“Phong! Không!”

Cô lao tới ông Kha, dùng hết sức đâm con dao nhỏ vào ngực hắn. Lưỡi thép cắm sâu, máu phun ra từ miệng hắn, đôi mắt ti hí trợn ngược, nhưng hắn vẫn kịp vung dao chém vào cánh tay Liên một nhát cuối trước khi ngã gục. Đám tay sai hoảng loạn, thấy ông Kha chết, chúng bỏ chạy, để lại Liên quỳ bên xác em trai. Cô ôm Phong, máu từ ngực cậu thấm ướt áo cô, nước mắt rơi xuống khuôn mặt gầy gò của cậu. Phong mở mắt, hơi thở yếu ớt, nắm tay chị:

“Chị… em xin lỗi… em chỉ muốn mình sống khác… Đưa Mai đi… đừng ở đây nữa…”

Phong tắt thở, đôi mắt khép lại dưới ánh nắng đầu ngày, khuôn mặt thanh thản như đang ngủ. Liên gục xuống, khóc nấc, đôi tay run rẩy ôm chặt em trai. Mai đứng bên, run rẩy, đôi tay ôm mặt, không dám nhìn, chỉ lẩm bẩm:

“Phong… tại tao… tại tao…”

Sa mạc im lặng, chỉ có tiếng gió rít qua những đồi cát, mang theo mùi máu và khói từ căn lều gần đó. Ngọn lửa trong lòng Liên cháy rụi, để lại một đống tro tàn không thể cứu vãn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro