Chương 1
Khoảnh Khắc Định Mệnh: Lời Hứa Dưới Làn Khói Tử Thần (Góc nhìn song song)
Vụ hỏa hoạn tại tòa nhà cao tầng ấy không chỉ là một tai nạn, mà là một cơn ác mộng kinh hoàng, nuốt chửng từng tầng lầu, biến kiến trúc vững chãi thành một cái bẫy chết người. Giữa tiếng còi cứu hỏa gào thét, tiếng la hét hoảng loạn và mùi khét lẹt của vật liệu cháy, Hoài An - một nhân viên văn phòng vốn chỉ quen với bàn giấy và màn hình máy tính - cảm thấy phổi mình bỏng rát, từng thớ thịt như đang bị thiêu đốt. Cô gục xuống, hơi thở thoi thóp, ý thức dần trôi tuột, cảm giác cái chết đang kéo đến gần như một tấm màn đen.
Một khoảnh khắc tuyệt vọng, cô nghĩ mọi thứ đã kết thúc. Nhưng rồi, giữa làn khói dày đặc, một bóng người cao lớn, vững chãi hiện lên như một ảo ảnh, mang theo ánh sáng từ chiếc đèn pin trên mũ. Đó là anh. Minh Nghiệp. Dù tầm nhìn nhòe đi vì khói và nước mắt, Hoài An vẫn cố sức nheo mắt, và lờ mờ nhìn thấy bảng tên được gắn trên ngực áo bảo hộ của anh: "MINH NGHIỆP". Một cái tên, một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên trong đầu cô, neo giữ ý chí sinh tồn tưởng chừng đã tắt lịm.
Minh Nghiệp lao vào như một mũi tên xé toạc màn khói. Anh đã đối mặt với vô số đám cháy, nhưng lần này, khi ánh đèn pin từ mũ anh rọi trúng gương mặt lấm lem, yếu ớt của cô gái nằm đó, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy. Không chỉ là nghĩa vụ cứu người, mà là một sự thôi thúc mạnh mẽ hơn. Anh lập tức quỳ xuống, kiểm tra hơi thở của cô. "Cô gái, cô nghe tôi nói không? Cố lên!" Giọng anh trầm ấm nhưng đầy kiên quyết, vang vọng giữa tiếng nổ lách tách. Anh cảm nhận nhịp đập yếu ớt của cô qua cổ tay, và một quyết tâm sắt đá nảy sinh trong anh: "Mình phải cứu cô ấy, bằng mọi giá."
Ngay lúc đó, một tiếng "RẦM!" vang lên kinh hoàng. Một mảng trần nhà lớn sập xuống cách họ chỉ vài mét, bụi và mảnh vỡ bay tung tóe. Hoài An cảm thấy một cơn hoảng loạn tột cùng, nhưng cái nắm tay của anh không hề nới lỏng. Cô bỗng cảm thấy mình được nhấc bổng lên, cảm giác an toàn kỳ lạ len lỏi dù xung quanh vẫn là địa ngục.
Minh Nghiệp nghiến răng. Tình hình đang trở nên tồi tệ hơn dự kiến. Hành lang trước mặt bị chặn bởi một tủ hồ sơ lớn đang bốc cháy dữ dội. Lối thoát gần nhất đã bị phong tỏa. Anh cảm nhận trọng lượng của cô gái trên vai, cảm nhận nhịp thở yếu ớt của cô phả vào cổ. "Không được bỏ cuộc," anh tự nhủ, ánh mắt quét nhanh tìm kiếm một lối đi khác. Anh dùng vai phá vỡ cánh cửa phòng bên cạnh, lao vào tìm kiếm một cơ hội thoát thân.
Trong căn phòng nhỏ bé ấy, ngọn lửa đã bắt đầu liếm đến tấm rèm cửa, không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết. Minh Nghiệp nhận ra mình đang mắc kẹt trong một "túi khí" nguy hiểm. Anh nhìn xuống Hoài An , đôi mắt cô khép hờ, gương mặt lấm lem tro bụi nhưng vẫn hiện lên nét thanh tú. Một khoảnh khắc nào đó, anh đã cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, vượt lên trên nghĩa vụ: anh muốn cô gái này sống sót.
"Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây," anh thì thầm, lời hứa vang vọng trong không gian nóng bỏng, không chỉ là với cô mà còn là với chính lương tâm và bản năng của một người lính cứu hỏa. Hoài An mơ hồ nghe thấy, lời hứa ấy, dù nhỏ bé trong tiếng gầm của ngọn lửa, lại vang dội như một lời thề son sắt trong tâm trí cô. Ý nghĩ "Minh Nghiệp... người này tên là Minh Nghiệp..." lặp đi lặp lại trong đầu An Hạ, trở thành một câu thần chú giúp cô bám víu vào sự sống. Cô thầm hứa với chính mình: Nếu cô có thể thoát khỏi đây, thoát khỏi nanh vuốt của Tử thần, cô nhất định sẽ tìm đến trạm cứu hỏa, tìm gặp anh và nói lời cảm ơn chân thành nhất. Đó không chỉ là lời cảm ơn cho mạng sống được cứu, mà còn là lời cảm ơn cho tia hy vọng anh đã thắp lên trong khoảnh khắc cô tưởng chừng đã buông xuôi.
Minh Nghiệp tìm thấy một cửa sổ bị khóa chặt, ánh sáng đỏ quạch từ bên ngoài báo hiệu lửa đang bao vây. Dùng hết sức lực còn lại, anh phá tan lớp kính cường lực, không màng đến những mảnh vỡ găm vào tay. Khoảnh khắc anh bế cô nhảy qua ô cửa sổ bị phá vỡ, bên dưới đã có sẵn thang cứu hộ đang chờ. Ánh lửa rực sáng bủa vây phía sau lưng họ như một vầng hào quang dữ dội, thiêu rụi mọi thứ. Trong làn khói cuồn cuộn, ánh mắt của họ giao nhau chỉ trong một thoáng. Đôi mắt hoảng loạn của cô, dù đã mờ đi, vẫn khắc ghi hình bóng kiên định của anh. Dưới ánh lửa bập bùng dữ dội, hai con người vốn thuộc hai giao lộ hoàn toàn khác biệt - một thuộc về sự an toàn của cuộc sống thường nhật, một thuộc về ranh giới sinh tử - đã cùng nhau giao thoa tại một điểm định mệnh, khắc sâu vào ký ức mãi về sau.
Khoảnh Khắc Định Mệnh: Trách Nhiệm Của Người Lính Cứu Hỏa ( góc nhìn của Minh Nghiệp)
Tiếng còi báo động xé nát màn đêm, và trong chớp mắt, Minh Nghiệp đã đứng trước cánh cửa địa ngục: một tòa nhà cao tầng đang bị ngọn lửa nuốt chửng. Ngay cả một chỉ huy dày dặn kinh nghiệm như anh cũng phải nín thở trước sức tàn phá khủng khiếp này. Khói đen cuồn cuộn, hơi nóng hầm hập phả vào mặt, và tiếng la hét hoảng loạn của những người mắc kẹt vọng ra. Trách nhiệm của một người lính cứu hỏa không chỉ là dập tắt lửa, mà còn là cứu lấy sự sống. Đó là lời thề anh đã khắc sâu trong tim.
Anh nhanh chóng ra lệnh cho đội hình, kiểm tra thiết bị lần cuối. Ánh mắt anh sắc bén quét qua từng ngóc ngách đang bốc cháy, tính toán đường đi an toàn nhất, và những rủi ro tiềm tàng. "Đội 1 yểm trợ từ tầng dưới! Đội 2 theo tôi vào trong, tập trung tìm kiếm nạn nhân ở tầng 5 và 6!" Giọng anh vang dứt khoát qua bộ đàm, trấn an đồng đội và thiết lập kỷ luật giữa cơn hỗn loạn.
Khi cánh cửa thép của tòa nhà bị phá bung, Minh Nghiệp dẫn đầu mũi tiến công. Từng bước chân anh vững chãi trên nền nhà đã bắt đầu biến dạng vì nhiệt. Khói đặc đến mức khó thở ngay cả với mặt nạ phòng độc, tầm nhìn hạn chế đến mức anh phải dựa vào bản năng và kinh nghiệm để định hướng. Tiếng lửa gầm gừ như một con thú đói, tiếng gỗ nứt, kim loại cong vênh tạo thành một bản giao hưởng chết chóc. Anh cảm nhận rõ sức nóng bỏng rát xuyên qua bộ đồ bảo hộ, áp lực lên đôi vai nặng trĩu. Mỗi giây phút trôi qua là một cuộc chiến với thời gian và cái chết.
Khi ánh đèn pin trên mũ anh rọi trúng một bóng người nhỏ bé đang gục ngã giữa hành lang tầng 5 - Hoài An - một cảm giác vừa quen thuộc, vừa thôi thúc đặc biệt dâng trào. Đã vô số lần anh cứu người, nhưng lần này, hình ảnh yếu ớt đó khơi dậy một sự kiên định mãnh liệt hơn. "Cô gái, cô nghe tôi nói không? Cố lên!" Anh quỳ xuống, kiểm tra dấu hiệu sinh tồn. Nhịp đập yếu ớt nơi cổ tay cô gái khiến anh siết chặt tay mình: "Phải cứu cô ấy bằng mọi giá." Đó không chỉ là mệnh lệnh của cấp trên, mà là tiếng gọi từ sâu thẳm lương tâm anh.
Ngay lúc đó, tiếng "RẦM!" kinh hoàng vang lên. Một mảng trần nhà khổng lồ sụp đổ cách họ chỉ vài mét, bụi và mảnh vỡ bay tung tóe, cắt đứt lối thoát ban đầu. Tình hình đang tồi tệ hơn dự kiến, lửa đang lan nhanh bao vây họ vào một "túi khí" nguy hiểm. Minh Nghiệp không nao núng. Não bộ anh vận hành như một cỗ máy tính toán siêu tốc, phân tích các khả năng, đánh giá nguy cơ, và tìm kiếm lối thoát thứ hai. Anh cõng Hoài An lên vai, trọng lượng của cô gái nhẹ bẫng nhưng mỗi bước chân anh lại nặng trĩu trách nhiệm. Hơi nóng hun đốt, nhưng anh vẫn tiến lên.
"Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây," anh thì thầm, lời hứa vang vọng trong không gian nóng bỏng, vừa như trấn an cô, vừa như tự nhủ với chính mình. Anh tìm thấy một cửa sổ bị khóa chặt, ánh sáng đỏ quạch từ bên ngoài báo hiệu lửa đang bao vây. Quyết đoán và dứt khoát, anh dùng hết sức lực còn lại, phá tan lớp kính cường lực, không màng đến những mảnh vỡ găm vào đôi găng tay chai sạn.
Khoảnh khắc anh bế Hoài An nhảy qua ô cửa sổ, ánh lửa rực sáng bủa vây phía sau lưng họ như một vầng hào quang dữ dội, thiêu rụi mọi thứ. Trong làn khói cuồn cuộn, ánh mắt của họ giao nhau chỉ trong một thoáng. Đôi mắt hoảng loạn của cô, dù đã mờ đi, vẫn khắc ghi hình bóng kiên định của anh. Dưới ánh lửa bập bùng dữ dội, hai con người vốn thuộc hai giao lộ hoàn toàn khác biệt - một thuộc về sự an toàn của cuộc sống thường nhật, một thuộc về ranh giới sinh tử - đã cùng nhau giao thoa tại một điểm định mệnh, khắc sâu vào ký ức mãi về sau.
Khoảnh Khắc Định Mệnh: Tuyệt Vọng Và Hy Vọng( góc nhìn của Hoài An)
Mùi khét lẹt của nhựa cháy, tiếng đổ vỡ rùng rợn và hơi nóng như thiêu đốt - đó là những gì Hoài An cảm nhận rõ nhất. Tòa nhà văn phòng quen thuộc biến thành một lò lửa khổng lồ, và cô, một nhân viên công sở bình thường, bị mắc kẹt. Nỗi sợ hãi lạnh lẽo như một con thú dữ vồ lấy trái tim cô, bóp nghẹt từng hơi thở. Phổi cô bỏng rát, mỗi nhịp thở là một cực hình. Cô cố gắng lê bước, nhưng khói đen đặc quánh như bức tường vô hình, che khuất mọi thứ. Tiếng la hét của đồng nghiệp đã tắt hẳn, chỉ còn lại tiếng lửa gầm gừ, như tiếng cười nhạo báng của Tử thần.
Hoài An gục xuống, đôi chân mềm nhũn. Nước mắt hòa cùng mồ hôi và tro bụi, làm nhòe đi tầm nhìn đã mờ mịt. Một cảm giác buông xuôi đáng sợ xâm chiếm lấy cô. "Mình sẽ chết ở đây sao?" Ý nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu, lạnh hơn cả cái chết. Cô cảm thấy kiệt sức, muốn nhắm mắt lại và để mọi thứ kết thúc.
Nhưng rồi, giữa màn đen của tuyệt vọng, một ánh sáng mạnh mẽ xé toạc màn khói. Cô nheo mắt nhìn, và một bóng người cao lớn, vững chãi xuất hiện như một phép màu. Trái tim cô, vốn đang đập những nhịp yếu ớt, bỗng nhen nhóm một tia hy vọng mong manh đến lạ. Đó là anh. Anh quỳ xuống, gương mặt bị che khuất bởi mặt nạ phòng độc, nhưng ánh mắt anh, xuyên qua lớp kính bảo hộ, lại toát lên vẻ kiên định đến khó tin.
"Cô gái, cô nghe tôi nói không? Cố lên!" Giọng anh trầm ấm, mạnh mẽ, như một tiếng sét đánh thức cô khỏi cơn mê sảng. Nó không phải là một mệnh lệnh, mà là một lời động viên, một lời hứa. Hoài An muốn trả lời, muốn thốt lên "có", nhưng cổ họng cô khô khốc, chỉ còn lại tiếng rên yếu ớt. Cô cảm thấy bàn tay anh nắm lấy tay cô, một cái nắm chặt đầy dứt khoát, truyền cho cô một nguồn năng lượng sống.
Ngay lúc đó, một tiếng "RẦM!" long trời lở đất. Mảng trần nhà sập xuống, chỉ cách họ gang tấc. Hoài An rùng mình, tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng anh không hề nao núng. Cô cảm thấy mình được nhấc bổng lên, cảm giác an toàn đến khó tin bao trùm lấy cô, dù xung quanh vẫn là địa ngục.
Cô cố gắng hết sức để nhìn rõ anh hơn. Dù tầm nhìn bị hạn chế, nhưng cô vẫn nhận ra bảng tên trên ngực áo anh: "MINH NGHIỆP". "Minh Nghiệp..." Cái tên ấy như một lời thần chú, khắc sâu vào tâm trí cô. "Nếu mình thoát được, nhất định phải tìm gặp anh ấy, phải cảm ơn anh ấy." Lời hứa thầm kín đó trở thành động lực duy nhất níu giữ cô với sự sống, với khát khao được sống để thực hiện lời hứa.
Anh vật lộn với những chướng ngại vật, hơi thở nặng nhọc nhưng đầy kiên cường. Hoài An cảm nhận được sức mạnh từ anh, sự quyết tâm không gì lay chuyển. Cô nghe loáng thoáng lời anh thì thầm: "Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây." Lời hứa đó, dù nhỏ bé trong tiếng lửa gầm, lại vang dội như một lời thề son sắt, củng cố niềm tin của cô vào anh, vào hy vọng.
Khoảnh khắc anh bế cô nhảy qua ô cửa sổ vỡ vụn, ánh lửa rực sáng bủa vây phía sau lưng họ như một vầng hào quang dữ dội, thiêu rụi mọi thứ. Trong làn khói cuồn cuộn, ánh mắt của họ giao nhau chỉ trong một thoáng. Đôi mắt hoảng loạn của cô, giờ đây đã lấp lánh một tia hy vọng, vẫn khắc ghi hình bóng kiên định của anh. Dưới ánh lửa bập bùng dữ dội, hai con người vốn thuộc hai giao lộ hoàn toàn khác biệt - một thuộc về sự an toàn của cuộc sống thường nhật, một thuộc về ranh giới sinh tử - đã cùng nhau giao thoa tại một điểm định mệnh, khắc sâu vào ký ức mãi về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro