Chương 2

Tuần lễ sau vụ hỏa hoạn kinh hoàng là khoảng thời gian Hoài An sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Mùi khói ám ảnh trong từng giấc ngủ, và hình ảnh ngọn lửa cùng với bóng dáng anh lính cứu hỏa kiên cường cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô. Dù đã được xuất viện, sức khỏe còn yếu, nhưng lời hứa thầm với người đã cứu mạng mình cứ thôi thúc. "Minh Nghiệp... mình phải tìm anh ấy!"
Cuối cùng, vào một buổi chiều đầy nắng dịu, Hoài An cùng bố mẹ có mặt trước cổng Trạm Cứu hỏa khu vực. Trạm không quá lớn, nhưng mang một vẻ gì đó rất đỗi bình yên, khác xa với khung cảnh địa ngục mà cô từng trải qua. Bố cô, với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh lên sự biết ơn, bước vào hỏi thăm. Mẹ cô thì nắm chặt tay Hoài An , đôi mắt vẫn còn vương nỗi lo lắng.
Một lúc sau, một người lính cứu hỏa trẻ tuổi đi ra. "Chào cô chú và cô. Mời mọi người vào trong. Đội trưởng Minh Nghiệp đang ở phòng nghỉ."
Bước vào trạm, Hoài An  cảm thấy lồng ngực mình đập thình thịch. Không khí ở đây không có mùi khói nồng nặc hay sự hỗn loạn, mà là mùi của kim loại, của thiết bị, và một chút gì đó rất "lính" – gọn gàng và mạnh mẽ. Cô thấy một bóng người cao lớn đang ngồi quay lưng lại, đọc báo. Mái tóc cắt gọn gàng, bờ vai rộng và vững chãi. Chính là anh.
"Đội trưởng Minh Nghiệp," tiếng người lính trẻ gọi, "có khách tìm anh ạ."
Minh Nghiệp đặt tờ báo xuống, từ từ xoay người lại. Khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào Hoài An , một sự nhận diện ngỡ ngàng hiện rõ trong đôi mắt anh. Cô vẫn còn xanh xao, nhưng đôi mắt đã không còn vẻ hoảng loạn của đêm hôm đó. Anh đứng dậy, ánh nhìn của họ giao nhau. Không gian như ngừng lại.
"Chào cô... Hoài An , phải không?" Giọng anh trầm ấm, mang theo chút ngạc nhiên. Anh nhận ra cô, và điều đó khiến trái tim Hoài An  ấm áp lạ thường.
Bố Hoài An tiến lên trước, đưa tay ra. "Chào đội trưởng Minh Nghiệp. Tôi là bố của Hoài An . Gia đình chúng tôi đến đây để gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất tới anh và đội của anh. Nếu không có anh, con bé đã không thể ở đây ngày hôm nay."
Minh Nghiệp bắt tay ông, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi. "Đó là trách nhiệm của chúng tôi mà, thưa chú. Chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi." Ánh mắt anh lại lướt qua Hoài An , dừng lại một chút, như thể muốn dò hỏi điều gì đó.
Mẹ Hoài An xúc động nói thêm: "Anh đã cứu mạng con gái chúng tôi. Hoài An cứ nằng nặc đòi phải đến đây để nói lời cảm ơn trực tiếp với anh."
Hoài An bước đến gần hơn, đối diện với anh. Dưới ánh sáng ban ngày, không còn khói lửa bao trùm, cô có thể nhìn rõ gương mặt anh. Anh có những đường nét góc cạnh, mạnh mẽ, và đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự điềm tĩnh. "Anh Minh Nghiệp," cô khẽ nói, giọng vẫn còn chút run rẩy nhưng đầy chân thành, "em... em không biết phải nói gì. Em nợ anh một mạng sống. Em... em thật sự rất biết ơn anh." Cô cúi đầu thật sâu.
Minh Nghiệp đưa tay ra đỡ vai cô, ra hiệu cô không cần phải làm vậy. "Không có gì đâu cô Hoài An . Đó là công việc của tôi. Quan trọng là cô đã an toàn." Anh nhìn vào mắt cô, và lần này, ánh mắt anh chứa đựng sự thấu hiểu, một sự kết nối vô hình từ đêm định mệnh đó. Anh nhớ rõ khoảnh khắc anh bế cô chạy qua biển lửa, lời hứa thầm của anh khi đó. Và giờ, cô đang đứng đây, bình an.
Buổi gặp gỡ diễn ra không quá lâu, nhưng đủ để để lại dấu ấn sâu sắc. Gia đình Hoài An  đã mang đến một giỏ hoa quả nhỏ và những lời cảm ơn chân thành. Minh Nghiệp tiếp đón họ một cách giản dị, nhưng sự ấm áp và chân thành của anh lan tỏa.
Khi Hoài An cùng bố mẹ rời đi, cô ngoái đầu nhìn lại. Minh Nghiệp vẫn đứng đó, nhìn theo. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi dưới ánh nắng chiều, nhưng cuộc gặp gỡ lần này, không có khói lửa hay nguy hiểm, lại khắc sâu hơn cả vào ký ức của cả hai. Nó không chỉ là lời cảm ơn, mà còn là sự xác nhận cho một mối liên kết đã được định hình trong đêm định mệnh ấy, một "hơi ấm từ tro tàn" bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của họ.

Khoảnh Khắc Giao Thoa: Ánh Mắt Định Mệnh Khi Màn Khói Tan ( Góc nhìn của Hoài An )
Tuần lễ sau vụ hỏa hoạn kinh hoàng là khoảng thời gian Hoài An sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Mùi khói ám ảnh trong từng giấc ngủ, và hình ảnh ngọn lửa cùng với bóng dáng anh lính cứu hỏa kiên cường cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô. Dù đã được xuất viện, sức khỏe còn yếu, nhưng lời hứa thầm với người đã cứu mạng mình cứ thôi thúc. "Minh Nghiệp... mình phải tìm anh ấy!"
Cuối cùng, vào một buổi chiều đầy nắng dịu, Hoài An cùng bố mẹ có mặt trước cổng Trạm Cứu hỏa khu vực. Cô thấy một bóng người cao lớn đang ngồi quay lưng lại, đọc báo. Mái tóc cắt gọn gàng, bờ vai rộng và vững chãi. Một nỗi hồi hộp dâng lên trong lòng Hoài An .
"Đội trưởng Minh Nghiệp," tiếng người lính trẻ gọi, "có khách tìm anh ạ."
Minh Nghiệp đặt tờ báo xuống, từ từ xoay người lại. Khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào Hoài An , mọi âm thanh xung quanh dường như tan biến.
Cô nín thở. Dưới ánh sáng ban ngày, không còn khói lửa bao trùm, không còn chiếc mặt nạ phòng độc che khuất, cô cuối cùng cũng nhìn rõ anh. Gương mặt anh góc cạnh, mạnh mẽ, với vầng trán cao và sống mũi thẳng. Đôi mắt anh sâu thẳm, đen láy, ẩn chứa sự điềm tĩnh lạ thường – đôi mắt đã nhìn xuyên qua khói lửa để tìm thấy cô. Cô để ý thấy một vài vết sẹo mờ trên gò má, có lẽ là dấu vết của những lần anh đối mặt với hiểm nguy. Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi anh, nhưng ánh nhìn vẫn đầy sự quan sát. Hoài An cảm thấy một sự rung động kỳ lạ len lỏi trong lồng ngực. Anh không chỉ là người hùng cứu mạng cô, anh còn là một người đàn ông có sức hút đến khó tả. Cô cảm thấy một sự ngưỡng mộ sâu sắc, pha lẫn với một chút bối rối. Cô muốn nói thật nhiều, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.

Góc nhìn của Minh Nghiệp:
Khi anh quay người lại, ánh mắt anh lập tức bị thu hút bởi cô gái đứng cạnh cặp vợ chồng lớn tuổi. Mặc dù vẫn còn xanh xao, nhưng đôi mắt cô đã không còn vẻ hoảng loạn tột độ của đêm hôm đó. Thay vào đó là sự biết ơn chân thành và một chút rụt rè. Anh nhận ra cô ngay lập tức. Cô gái yếu ớt anh đã cõng qua biển lửa giờ đây đứng đó, bình an vô sự. Anh thấy cô có một vẻ đẹp mỏng manh, với mái tóc đen nhánh và đôi mắt to tròn, đầy biểu cảm. Khác với vẻ cứng cỏi, bụi bặm thường ngày của anh, cô mang đến một sự thanh khiết, mềm mại. Anh thoáng nghĩ về khoảnh khắc anh bế cô nhảy qua cửa sổ, hơi ấm của cô trên vai anh, và lời hứa "Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây". Một cảm giác nhẹ nhõm, xen lẫn một chút hài lòng lan tỏa trong lòng anh. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và cô gái này là bằng chứng sống cho điều đó.
Tiếp nối cuộc gặp gỡ:
"Chào cô... Hoài An , phải không?" Giọng anh trầm ấm, mang theo chút ngạc nhiên và một nụ cười nhẹ.
Bố Hoài An tiến lên trước, đưa tay ra. "Chào đội trưởng Minh Nghiệp. Tôi là bố của Hoài An . Gia đình chúng tôi đến đây để gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất tới anh và đội của anh. Nếu không có anh, con bé đã không thể ở đây ngày hôm nay."
Minh Nghiệp bắt tay ông, ánh mắt lại lướt qua Hoài An, dừng lại một chút, như thể muốn dò hỏi điều gì đó. Anh nhớ rõ ánh mắt cô nhìn vào bảng tên anh trong đám cháy.
Mẹ Hoài An xúc động nói thêm: "Anh đã cứu mạng con gái chúng tôi. Hoài An  cứ nằng nặc đòi phải đến đây để nói lời cảm ơn trực tiếp với anh."
Hoài An  bước đến gần hơn, đối diện với anh. "Anh Minh Nghiệp," cô khẽ nói, giọng vẫn còn chút run rẩy nhưng đầy chân thành, "em... em không biết phải nói gì. Em nợ anh một mạng sống. Em... em thật sự rất biết ơn anh." Cô cúi đầu thật sâu.
Minh Nghiệp đưa tay ra đỡ vai cô, ra hiệu cô không cần phải làm vậy. "Không có gì đâu cô Hoài An . Đó là công việc của tôi. Quan trọng là cô đã an toàn." Anh nhìn vào mắt cô, và lần này, ánh mắt anh chứa đựng sự thấu hiểu, một sự kết nối vô hình từ đêm định mệnh đó. Anh thấy sự biết ơn chân thành trong đôi mắt cô, và cảm nhận được sự ấm áp, tinh khiết tỏa ra từ người con gái đã được anh cứu.
Buổi gặp gỡ diễn ra không quá lâu, nhưng đủ để để lại dấu ấn sâu sắc. Gia đình Hoài An đã mang đến một giỏ hoa quả nhỏ và những lời cảm ơn chân thành. Minh Nghiệp tiếp đón họ một cách giản dị, nhưng sự ấm áp và chân thành của anh lan tỏa.
Khi Hoài An  cùng bố mẹ rời đi, cô ngoái đầu nhìn lại. Minh Nghiệp vẫn đứng đó, nhìn theo. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi dưới ánh nắng chiều, nhưng cuộc gặp gỡ lần này, không có khói lửa hay nguy hiểm, lại khắc sâu hơn cả vào ký ức của cả hai. Nó không chỉ là lời cảm ơn, mà còn là sự xác nhận cho một mối liên kết đã được định hình trong đêm định mệnh ấy, một "hơi ấm từ tro tàn" bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro