Chương 3
Sau vụ hỏa hoạn, dù đã cố gắng quay lại nhịp sống thường ngày, Hoài An vẫn mang theo một nỗi ám ảnh thầm kín. Đặc biệt, lời hứa tìm gặp Minh Nghiệp để cảm ơn vẫn canh cánh trong lòng. Cô thường xuyên tìm hiểu tin tức về các hoạt động của trạm cứu hỏa, nhưng không có lý do gì để gặp lại anh một cách tự nhiên.
Vào một buổi sáng đầu thu, công ty Hoài An thông báo về một buổi huấn luyện an toàn phòng cháy chữa cháy định kỳ bắt buộc cho toàn thể nhân viên. Tin tức này không gây hứng thú lắm với đa số mọi người, nhưng khi Hoài An đọc dòng chữ "Đơn vị huấn luyện: Trạm Cứu hỏa Khu vực X", tim cô bỗng đập nhanh một nhịp. Khu vực X chính là trạm của Minh Nghiệp. Một tia hy vọng le lói, dù cô biết anh là chỉ huy, chưa chắc sẽ trực tiếp tham gia một buổi huấn luyện nhỏ như vậy.
Ngày buổi huấn luyện diễn ra, Hoài An đến từ sớm, lòng tràn đầy mong đợi nhưng cũng không kém phần lo lắng. Cô ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cố gắng giữ vẻ bình thản nhất có thể. Căn phòng họp đông kín người, không khí ồn ào.
Rồi một bóng người cao lớn bước vào từ cánh cửa. Mọi tiếng xì xào bỗng tắt hẳn. Minh Nghiệp đứng đó, trong bộ đồng phục lính cứu hỏa chỉnh tề, uy nghiêm nhưng cũng toát lên sự điềm tĩnh lạ thường. Anh không mặc đồ bảo hộ cồng kềnh, mà là bộ trang phục làm nổi bật vóc dáng rắn rỏi, mạnh mẽ.
Hoài An như nín thở. Chính là anh! Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Anh vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm, đôi mắt sâu thăm thẳm quét qua một lượt khắp căn phòng.
Góc nhìn Minh Nghiệp:
Anh bước vào phòng, cảm nhận ánh mắt của hàng chục người đổ dồn về phía mình. Nhiệm vụ của anh hôm nay là truyền đạt kiến thức phòng cháy chữa cháy, một phần quan trọng trong công tác bảo vệ cộng đồng. Anh chuyên nghiệp bắt đầu bài giới thiệu, nhưng rồi, ánh mắt anh lướt qua một gương mặt quen thuộc ở hàng ghế đầu. Một cô gái với mái tóc đen, đôi mắt to tròn, và vẻ mặt hơi xanh xao nhưng đầy sự chú ý. Hoài An . Anh nhận ra cô ngay lập tức. Cô gái anh đã cứu từ biển lửa, người đã đến trạm cảm ơn cùng bố mẹ. Một nụ cười rất nhẹ thoáng hiện trên môi anh, nhưng nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho vẻ nghiêm nghị của một người chỉ huy. Cuộc tái ngộ này hoàn toàn bất ngờ, nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác thú vị, như thể định mệnh đang khẽ mỉm cười.
Góc nhìn Hoài An :
Minh Nghiệp bắt đầu bài nói của mình. Giọng anh trầm ấm, rõ ràng, khác hẳn với giọng nói gấp gáp và đầy lo lắng trong đêm cháy đó. Anh nói về tầm quan trọng của việc phòng cháy, về những hiểm nguy mà người lính cứu hỏa phải đối mặt. Từng lời anh nói đều đầy sức thuyết phục, bởi chúng đến từ một người đã thực sự trải qua những điều đó. Hoài An không ngừng nhìn anh, cảm thấy sự ngưỡng mộ dành cho anh lại càng sâu sắc hơn. Cô nhận ra, anh không chỉ là người hùng của riêng cô, mà còn là người hùng của rất nhiều người. Cô tự hỏi liệu anh có nhận ra cô không, hay cô chỉ là một trong số rất nhiều người anh đã từng cứu.
Cuối buổi huấn luyện, có phần hỏi đáp. Minh Nghiệp trả lời các câu hỏi một cách rành mạch và chuyên nghiệp. Khi buổi huấn luyện kết thúc, mọi người vây quanh anh để hỏi thêm hoặc bắt tay. Hoài An do dự. Cô có nên đến gần không? Hay anh sẽ coi cô chỉ là một trong số hàng trăm người anh đã huấn luyện?
Nhưng rồi, Minh Nghiệp, dường như cảm nhận được ánh mắt cô, đã khẽ quay đầu lại. Ánh mắt anh lại chạm vào Hoài An . Lần này, anh nở một nụ cười nhẹ, rất khẽ, nhưng đủ để Hoài An cảm nhận được sự nhận ra từ phía anh.
"Hoài An ?" Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói pha chút hỏi thăm và ngạc nhiên.
Tim Hoài An đập thình thịch. Anh thật sự nhớ tên cô! Cô bước đến gần hơn, bỏ qua sự e ngại ban đầu.
"Anh Minh Nghiệp," cô khẽ nói, "em không ngờ lại gặp anh ở đây."
Minh Nghiệp gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng hơn. "Anh cũng vậy. Mấy hôm nay có khỏe không?"
Lời hỏi thăm giản dị đó khiến Hoài An cảm thấy ấm áp vô cùng. Đó không chỉ là lời hỏi thăm của một người lính cứu hỏa với nạn nhân, mà là sự quan tâm của một người đã thực sự nhớ và để ý đến cô. Cuộc gặp gỡ này, không có khói lửa, không có nguy hiểm, chỉ có những ánh mắt và lời nói chân thành, đã mở ra một trang mới trong câu chuyện của họ, khẳng định rằng "Hơi Ấm Từ Tro Tàn" không chỉ là ký ức, mà còn là một tia hy vọng đang dần hé nở.
Ánh nắng chiều rải vàng trên những trang sách cũ trong quán cà phê vắng lặng. Hoài An, vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện của mình, chợt ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt quen thuộc của Minh Nghiệp. Sự bất ngờ thoáng qua trên gương mặt anh, rồi nở một nụ cười nhẹ, đủ để làm trái tim Hoài An đập rộn ràng.
"Hoài An ?" Giọng anh trầm ấm vang lên, không còn sự gấp gáp của đêm lửa, chỉ còn sự thân thiện và một chút ngạc nhiên.
"Chào anh Minh Nghiệp. Em không ngờ lại gặp anh ở đây," Hoài An khẽ đáp, má cô ửng hồng.
Minh Nghiệp đóng cuốn sách bìa cứng cũ kỹ của mình lại, đặt sang một bên. "Anh cũng vậy. Đây là quán cà phê yêu thích của anh, thường ghé vào cuối tuần để tìm một chút bình yên." Anh nhìn sang cuốn sách trong tay cô, rồi nhìn lại cuốn của mình. "Trùng hợp thật, anh cũng rất thích đọc sách cũ."
Cuộc trò chuyện của họ bắt đầu một cách tự nhiên như thế. Họ nói về những cuốn sách, về sở thích đọc truyện trinh thám của Minh Nghiệp và những cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Hoài An yêu thích. Không có sự gượng ép, không có áp lực của ân nghĩa cứu mạng, chỉ có sự thoải mái khi hai tâm hồn đồng điệu tìm thấy nhau trong một không gian bình yên. Hoài An thấy Minh Nghiệp rất khác khi không mặc đồng phục, anh gần gũi và cởi mở hơn nhiều. Anh không hề nhắc đến vụ cháy, và cô cũng không gợi chuyện, như thể muốn giữ gìn sự "bình thường" của khoảnh khắc này.
Sau buổi chiều hôm đó, họ trao đổi số điện thoại. Dù cả hai đều khá bận rộn với công việc, nhưng những tin nhắn hỏi thăm, những câu chuyện phiếm về ngày thường bắt đầu xuất hiện đều đặn. Minh Nghiệp thường kể về những câu chuyện thú vị trong công việc cứu hỏa của mình (nhưng tránh những chi tiết quá đáng sợ), về việc anh và đồng đội tập luyện, về những cuộc gọi không báo trước. Hoài An cũng chia sẻ về những áp lực trong công việc văn phòng, về những buổi gặp gỡ bạn bè cuối tuần. Dần dần, họ nhận ra mình có nhiều điểm chung hơn họ tưởng: cả hai đều yêu thích sự yên tĩnh, đều có một khao khát cống hiến cho công việc, và đều trân trọng những khoảnh khắc giản dị của cuộc sống.
Những cuộc trò chuyện ảo dẫn đến những cuộc gặp gỡ thực. Ban đầu là những lần tình cờ cùng ghé quán cà phê sách. Sau đó, Minh Nghiệp bắt đầu mời Hoài An đi uống cà phê, hay cùng nhau khám phá một quán ăn mới. Những buổi hẹn hò không mang tính chất lãng mạn rõ ràng, chỉ đơn thuần là những cuộc gặp gỡ của hai người bạn đang tìm hiểu về nhau. Minh Nghiệp luôn tỏ ra là một người đàn ông chu đáo và tinh tế. Anh luôn lắng nghe Hoài An nói, và đôi khi, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, đầy suy tư.
Dần dần, Hoài An cảm thấy sự ám ảnh về vụ cháy không còn quá nặng nề. Thay vào đó, mỗi khi nghĩ về ngọn lửa, cô lại liên tưởng đến anh – người đã đưa cô ra khỏi đó, và giờ đây đang từng bước mang lại hơi ấm cho cuộc sống của cô. Mối quan hệ của họ như một ngọn lửa nhỏ, được nhen nhóm từ những tàn tro của quá khứ, không quá nhanh, không quá vồ vập, nhưng lại bền bỉ và ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro