Chương 6

Sau khi Minh Nghiệp mở lòng về quá khứ của Tùng, mối quan hệ giữa anh và Hoài An đã bước sang một chương mới. Hoài An không chỉ cảm mến anh, mà còn thấu hiểu sâu sắc những gánh nặng anh mang vác. Cô muốn trở thành điểm tựa, một "hơi ấm" thực sự để xoa dịu những vết sẹo trong lòng anh. Nhưng trước hết, cô cần đối diện với chính nỗi ám ảnh của mình.
Nỗi sợ hãi về lửa và không gian kín vẫn đeo bám Hoài An. Tiếng còi cứu hỏa, mùi khói thoảng qua, hay thậm chí chỉ là ánh nến lung linh cũng có thể khiến cô giật mình. Cô đã thử tự mình vượt qua, nhưng những ký ức kinh hoàng từ đêm định mệnh đó vẫn còn quá mạnh mẽ. Minh Nghiệp nhận thấy điều đó. Anh hiểu rằng, để cả hai có thể tiến về phía trước, Hoài An cần được giải thoát khỏi gông cùm của quá khứ.
Một ngày nọ, Minh Nghiệp dẫn Hoài An đến thăm trạm cứu hỏa. Không phải một buổi thăm quan chính thức, mà là một lời mời chân thành, để cô có thể nhìn thấy công việc của anh dưới một góc độ khác, bình yên hơn. Hoài An ban đầu do dự, nỗi sợ lại trỗi dậy. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt động viên của Minh Nghiệp, cô gật đầu.
Anh dẫn cô đi khắp trạm, giới thiệu các thiết bị, xe cứu hỏa. Anh giải thích về cách chúng hoạt động, về quy trình diễn tập, mọi thứ đều rất rõ ràng, an toàn. Hoài An vẫn còn dè dặt, nhưng sự chuyên nghiệp và bình tĩnh của anh dần trấn an cô.
Khi đến khu vực huấn luyện, Minh Nghiệp dừng lại trước một căn phòng mô phỏng cháy, nơi thường dùng để diễn tập trong điều kiện khói và nhiệt độ thấp. Anh nhìn Hoài An : "Anh biết em vẫn còn sợ. Nhưng nếu em muốn vượt qua, em cần phải đối mặt với nó." Anh không ép buộc, chỉ đơn giản là đưa ra lựa chọn.
Hoài An nhìn vào căn phòng tối om, mùi khói than cũ vương vấn đâu đó. Tim cô lại đập thình thịch. Cô nhớ lại cảm giác ngạt thở, mất phương hướng trong vụ cháy năm xưa. Nhưng rồi, cô nhìn sang Minh Nghiệp. Anh đứng đó, vẫn điềm tĩnh, đôi mắt anh như một nguồn sức mạnh vô tận. Cô nhớ lại cách anh đã nắm lấy tay cô, cách anh nói "Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây." Cô tin anh.
"Em... em muốn thử," Hoài An khẽ nói, giọng cô còn run rẩy.
Minh Nghiệp mỉm cười nhẹ. Anh mở cửa phòng huấn luyện, không khí bên trong hơi ngột ngạt. "Đi với anh," anh nói, rồi nắm lấy tay cô, một cái nắm chặt đầy tin cậy.
Từng bước một, Hoài An đi vào căn phòng tối. Mùi khói ám ảnh trở nên rõ rệt hơn. Cô cảm thấy lo lắng tột độ. Nhưng bàn tay Minh Nghiệp nắm chặt lấy cô, hơi ấm từ tay anh truyền sang, xoa dịu nỗi sợ hãi. Anh không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là dẫn lối, chỉ cho cô những vị trí dễ ẩn nấp, những lối thoát an toàn. Anh giải thích cặn kẽ về cách đọc khói, cách tìm đường trong bóng tối. Anh nói với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng, kiên nhẫn, không hề có một chút hối thúc hay phán xét.
Hoài An từ từ hít thở sâu, cố gắng làm theo lời anh. Cô nhận ra, căn phòng này không đáng sợ bằng trí tưởng tượng của cô. Có Minh Nghiệp ở bên, cô không còn cảm thấy đơn độc và bất lực. Cô bắt đầu quan sát mọi thứ dưới góc nhìn của anh, của một người lính cứu hỏa. Cô hiểu rằng lửa không chỉ là sự hủy diệt, mà còn là thứ cần được hiểu, được kiểm soát.
Khi họ bước ra khỏi căn phòng, Hoài An cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng lớn, như vừa trút bỏ được tảng đá đè nặng bấy lâu. Cô quay sang nhìn Minh Nghiệp, đôi mắt cô lấp lánh sự biết ơn và cảm phục. "Em... em đã làm được," cô thì thầm.
Minh Nghiệp khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt anh đầy vẻ tự hào. "Em mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều, Hoài An ."
Khoảnh khắc đó, không có lời yêu nào được trao, nhưng sự gắn kết giữa họ đã trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Hoài An không chỉ tin tưởng Minh Nghiệp với tư cách một người cứu mạng, mà còn tin tưởng anh như một chỗ dựa tinh thần, một người có thể giúp cô đối diện và vượt qua những nỗi sợ hãi thầm kín nhất. Còn Minh Nghiệp, khi nhìn thấy Hoài An dũng cảm đối diện với quá khứ của mình, anh cảm nhận được một tia hy vọng mới, một "hơi ấm" thật sự đang lan tỏa trong trái tim mình, sưởi ấm cả những "tro tàn" từ quá khứ đau buồn của anh.

Mối quan hệ giữa Hoài An và Minh Nghiệp đã sâu sắc hơn sau buổi huấn luyện tại trạm cứu hỏa. Hoài An không còn sợ hãi mãnh liệt những lúc nhắc đến lửa, nhưng nỗi ám ảnh vẫn lẩn khuất đâu đó trong tâm trí cô, như một bóng ma của quá khứ. Cô tin vào Minh Nghiệp, vào sự an toàn khi có anh bên cạnh, nhưng cô vẫn chưa thực sự tin vào chính mình khi đối mặt với hiểm nguy.
Một chiều thứ Bảy nọ, Hoài An đang trên đường đi dạo gần khu phố cũ, nơi có những ngôi nhà lụp xụp san sát nhau. Cô vừa đi vừa nghĩ về những cuốn sách Minh Nghiệp gợi ý, về kế hoạch cho buổi hẹn hò cuối tuần của họ. Bỗng, một tiếng la thất thanh xé toạc không khí yên bình, và mùi khét lẹt quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô. Từ một căn nhà nhỏ trong hẻm, khói đen bắt đầu cuồn cuộn bốc lên, theo sau là ngọn lửa đỏ quạch liếm qua khung cửa sổ.
Nỗi sợ hãi tưởng chừng đã được xoa dịu bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, cào xé lồng ngực Hoài An . Chân cô như đóng đinh xuống đất, cơ thể cứng đờ, những hình ảnh kinh hoàng từ vụ cháy năm xưa lại ập đến. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, và cảm giác ngạt thở – tất cả sống động như thể mới chỉ hôm qua. Hoài An cảm thấy hoảng loạn, cô muốn quay lưng bỏ chạy, muốn tìm một nơi an toàn, muốn có Minh Nghiệp ở đây.
Nhưng rồi, một tiếng khóc trẻ con non nớt vang lên từ bên trong căn nhà cháy. "Mẹ ơi... cứu con!"
Tiếng khóc ấy, yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng, xuyên thẳng vào tâm trí Hoài An . Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nỗi sợ hãi của cô bị lu mờ bởi một bản năng mạnh mẽ hơn: bản năng muốn cứu giúp. Cô nhớ lại ánh mắt kiên định của Minh Nghiệp, nhớ lại lời anh nói: "Em mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều." Cô không thể bỏ mặc một đứa trẻ đang kêu cứu.
Hoài An hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực. Cô lao về phía căn nhà đang bốc cháy. Cánh cửa gỗ đã bị khóa chặt, ngọn lửa đã bắt đầu liếm vào. Hoài An  không nghĩ ngợi, dùng hết sức mình đạp mạnh vào cánh cửa. Một tiếng "RẦM!" vang lên, cánh cửa bật mở, hé lộ một màn khói đen đặc.
Cô lao vào, bất chấp khói độc làm cô ho sặc sụa và cay mắt. "Có ai ở đây không? Con ơi!" Cô gào lên, giọng lạc đi vì khói. Khói dày đặc đến mức cô không thể nhìn thấy gì. Cô bò sát sàn nhà, nơi có chút không khí trong lành hơn, theo bản năng và những gì Minh Nghiệp đã từng huấn luyện (dù chỉ là trên lý thuyết). Cô cảm nhận được nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, cảm giác như đang bị nướng chín.
Tiếng khóc của cô bé dẫn lối cho Hoài An. Cô bò theo âm thanh ấy, cuối cùng bàn tay cô chạm vào một vật nhỏ bé, mềm mại. Một cô bé đang co ro trong góc, khóc nức nở, gương mặt lấm lem tro bụi.
"Đừng sợ, có cô đây," Hoài An  cố gắng trấn an, giọng khản đặc. Cô bé run rẩy bám chặt lấy cô. Hoài An lập tức cõng cô bé lên lưng, nhanh chóng tìm đường thoát. Cô nhớ lại cách Minh Nghiệp đã cõng cô, cách anh tìm kiếm lối thoát. Cô tự nhủ: "Mình phải mạnh mẽ như anh ấy."
Tiếng còi xe cứu hỏa đã bắt đầu vọng lại từ xa, nhưng Hoài An biết họ không thể chờ. Cô tìm thấy một cửa sổ nhỏ đã bị vỡ một phần. Dù sợ độ cao, cô vẫn cố gắng đẩy những mảnh kính còn lại ra, và cõng cô bé nhảy ra ngoài. Cả hai ngã nhào xuống bãi cỏ mềm phía dưới, an toàn.
Ngay khi họ vừa thoát ra, một tiếng nổ lớn vang lên từ căn nhà, mái nhà đổ sập. Hoài An ôm chặt cô bé, hít thở từng ngụm khí trời trong lành, cơ thể run rẩy nhưng ánh mắt đầy kiên quyết. Cô đã làm được! Cô đã đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng và tự mình vượt qua.
Vài phút sau, xe cứu hỏa đến. Minh Nghiệp là người đầu tiên xuống xe, gương mặt anh bỗng biến sắc khi thấy Hoài An lấm lem tro bụi, đang ôm một cô bé. Anh lao đến bên cô, ánh mắt vừa lo lắng vừa tự hào.
"Hoài An ! Em có sao không? Sao em lại ở đây?" Anh hỏi dồn dập, kiểm tra xem cô có bị thương không.
Hoài An nhìn anh, đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe vì khói và xúc động, nhưng ánh mắt ấy giờ đây tràn đầy sức sống và sự dũng cảm. "Em... em đã cứu được cô bé, Minh Nghiệp." Giọng cô vẫn khản đặc, nhưng chứa đựng sự kiên định.
Minh Nghiệp nhìn cô, rồi nhìn cô bé đang nép vào lòng cô. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Hoài An , một cử chỉ đầy trìu mến và tự hào. "Em giỏi lắm, Hoài An. Giỏi hơn anh nghĩ rất nhiều."
Khoảnh khắc đó, Hoài An hiểu rằng nỗi sợ hãi thực sự không phải là ngọn lửa, mà là sự bất lực. Và cô, giờ đây, không còn là cô gái yếu đuối năm xưa nữa. Cô đã tự mình hóa giải "ngọn lửa" trong tâm hồn, và từ "tro tàn" của nỗi ám ảnh, một Hoài An mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn đã được tái sinh, sẵn sàng đồng hành cùng Minh Nghiệp trên con đường phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro