Chương 7
Sau cái ngày định mệnh ở khu chung cư cũ, khi Hoài An tự mình ôm cô bé thoát khỏi biển lửa, một điều gì đó trong cô đã vỡ òa. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, thỉnh thoảng vẫn len lỏi vào những giấc mơ, nhưng nó không còn là xiềng xích trói buộc bản thân cô nữa. Thay vào đó, nó biến thành một ngọn lửa khác, một ngọn lửa của khát khao muốn làm điều gì đó. Cô-Hoài An muốn chia sẻ những gì mình đã trải qua, và quan trọng hơn, cô muốn giúp đỡ những người yếu thế, những người có thể đang mắc kẹt trong nỗi sợ hãi mà Hoài An từng phải đối mặt.
không chần chừ. Sáng thứ Hai đầu tiên sau vụ việc, Hoài An đã có mặt tại Trạm Cứu Hỏa Khu Vực X. Bước vào trạm, cô cảm thấy lồng ngực mình đập thình thịch, không phải vì sợ hãi, mà là vì một sự hồi hộp đầy quyết tâm. Khi gặp anh Minh Nghiệp, cô không vòng vo. Hoài An nói thẳng mong muốn được trở thành một tình nguyện viên, muốn cống hiến dù chỉ là chút sức lực nhỏ bé của mình. Anh nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên rồi chuyển dần thành tự hào, một nụ cười nhẹ nở trên môi anh khi anh nhiệt tình dẫn Hoài An đi gặp ban quản lý.
Công việc ban đầu khá đơn giản: sắp xếp hồ sơ, nhập liệu, và trả lời những cuộc điện thoại không khẩn cấp. Mỗi chiều thứ Ba và sáng thứ Bảy, Hoài An lại khoác ba lô đến trạm. Cô say mê quan sát cách các anh lính cứu hỏa làm việc, từng thao tác chuẩn bị thiết bị, từng lời báo cáo qua bộ đàm. Họ di chuyển thoăn thoắt, gương mặt lấm lem nhưng ánh mắt luôn kiên định. Hoài thấy được sự ăn ý, tinh thần trách nhiệm và cả tình anh em gắn bó giữa họ. Cô cảm thấy mình đang là một phần của một guồng quay quan trọng, nơi mỗi hành động đều có ý nghĩa.
Dần dần, Hoài An không chỉ ngồi sau bàn giấy nữa. Cô bắt đầu chủ động hơn trong việc tổ chức các buổi tham quan cho học sinh, hướng dẫn các em nhỏ về những nguyên tắc an toàn phòng cháy cơ bản. Hoài An kể cho các em nghe về việc không được nghịch lửa, về cách giữ bình tĩnh và cách tìm lối thoát khi có cháy xảy ra. Dù chỉ là những câu chuyện giản dị, nhưng cô tin rằng chúng có thể gieo vào lòng các em như những hạt mầm nhận thức quan trọng. Thỉnh thoảng, Minh Nghiệp cũng có mặt, anh sẽ quan sát Hoài An từ xa, với ánh mắt ấm áp và đầy khuyến khích. cô biết, anh đang ủng hộ cô bằng cách riêng của mình.
"Hơi Ấm Từ Tro Tàn": Biến Nỗi Đau Thành Hy Vọng
Trong quá trình làm việc tại trạm, Hoài An đã đọc được rất nhiều báo cáo về các vụ cháy ở những khu dân cư cũ, nơi người dân còn thiếu kiến thức và thiết bị phòng cháy chữa cháy trầm trọng. Trạm cứu hỏa đã làm hết sức mình, nhưng họ không thể có mặt ở mọi nơi, mọi lúc. Một ý tưởng lớn dần trong tâm trí Hoài An, ngày càng rõ ràng hơn: tại sao cô không sử dụng chính trải nghiệm của mình để tạo ra một chương trình giáo dục bài bản, tập trung vào những đối tượng dễ bị tổn thương nhất?
Hoài An dành hàng đêm để nghiên cứu, tìm hiểu từ các nguồn tài liệu chuyên môn rồi đến những câu chuyện thực tế. Hoài An đã phác thảo một kế hoạch chi tiết, từ nội dung huấn luyện cho đến các hoạt động tương tác để thu hút người nghe, đặc biệt là trẻ em. Cô hình dung ra những buổi tập huấn sinh động, nơi mọi người không chỉ học về lý thuyết mà còn được thực hành với những kỹ năng thoát hiểm cơ bản. Hoài An quyết định đặt tên cho dự án này là "Hơi Ấm Từ Tro Tàn", bởi cô muốn biến những ký ức đau buồn, những mất mát của quá khứ thành hy vọng và sự bảo vệ cho tương lai.
Hoài An đã rất hồi hộp khi trình bày ý tưởng này với Minh Nghiệp. Anh đã lắng nghe một cách chăm chú, không ngắt lời. Khi cô kết thúc, anh nhìn Hoài An, đôi mắt anh sâu thẳm nhưng lại ánh lên một tia sáng khích lệ. "Một ý tưởng tuyệt vời, Hoài An," anh trầm giọng nói, "nhưng em có biết sẽ khó khăn đến mức nào không? Chúng ta sẽ cần rất nhiều sự hỗ trợ, rất nhiều nguồn lực." Cô gật đầu, biết rõ những thử thách đang chờ đợi, nhưng cô- Hoài An đã sẵn sàng đối mặt. Anh Minh Nghiệp sau đó đã trở thành người cố vấn và là cầu nối quan trọng nhất. Anh đã dùng uy tín và kinh nghiệm của mình để giúp Hoài An liên hệ với các cấp chính quyền, các quỹ cộng đồng, và cả những nhà hảo tâm sẵn lòng chung tay. Nếu không có anh, dự án này có lẽ đã chỉ mãi là một ý tưởng.
Dự án "Hơi Ấm Từ Tro Tàn" chính thức được triển khai ba tháng sau đó, với buổi huấn luyện đầu tiên được tổ chức tại một khu nhà tập thể cũ kỹ, nơi có nhiều gia đình khó khăn sinh sống. Hoài An đứng trên bục, nhìn xuống những gương mặt chăm chú, từ những đứa trẻ tò mò đến những cụ già tóc bạc. Giọng cô ban đầu còn hơi run rẩy, nhưng khi cô bắt đầu kể về trải nghiệm của chính mình, về cách cô đã vượt qua nỗi sợ hãi đó, Hoài An cảm thấy một nguồn năng lượng mạnh mẽ dâng trào. Cô không chỉ truyền đạt kiến thức, mà còn muốn truyền đi ngọn lửa của sự kiên cường và tinh thần cảnh giác. Sau buổi huấn luyện, rất nhiều người đã đến bắt tay cô, ánh mắt họ đầy sự biết ơn và ủng hộ. Hoài An cảm thấy thật ấm áp.
Thông qua dự án này, cô có cơ hội kết nối với nhiều tổ chức phi lợi nhuận khác, những người cũng đang ngày đêm nỗ lực vì cộng đồng. Chúng tôi cùng nhau trao đổi kinh nghiệm, thảo luận về các chương trình cứu trợ nạn nhân hỏa hoạn, gây quỹ hỗ trợ những gia đình mất nhà cửa, và mở rộng phạm vi huấn luyện đến nhiều khu vực có nguy cơ cao hơn. Hoài An nhận ra rằng, một mình cô không thể làm được tất cả, nhưng khi có sự đồng lòng, những bàn tay chung sức, chúng ta có thể tạo ra những thay đổi to lớn, lan tỏa những giá trị tốt đẹp.
Mỗi khi thấy một người dân hiểu thêm về phòng cháy, mỗi khi một đứa trẻ biết cách thoát hiểm, Hoài An lại cảm thấy trái tim mình rung lên một niềm vui khó tả. Nỗi sợ hãi về ngọn lửa đã không còn là gánh nặng. Giờ đây, "hơi ấm từ tro tàn" không chỉ là của riêng cô, mà nó đã trở thành ngọn lửa của hy vọng và sự sẻ chia đang cháy rực trong cộng đồng. Và bên cạnh tôi, Minh Nghiệp, người anh hùng của Cô, luôn là chỗ dựa vững chắc, là người đồng hành thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa trên con đường mới này. Tôi tin rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau viết tiếp những trang mới của câu chuyện này, không chỉ là câu chuyện của riêng hai chúng tôi, mà là câu chuyện của sự cống hiến và lòng trắc ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro