Chương 8

Mối quan hệ giữa Hoài An và Minh Nghiệp không phải là một tình yêu sét đánh hay một sự cuốn hút vội vã. Nó giống như một ngọn lửa nhỏ, âm ỉ cháy từ những tàn tro của quá khứ, lớn dần lên qua từng khoảnh khắc chia sẻ và thấu hiểu. Cả hai đều cảm nhận được một sự gắn bó đặc biệt, một niềm tin và thấu hiểu lẫn nhau mà họ chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Tuy nhiên, tình cảm ấy lại ẩn chứa một chút ngần ngại, một sự bối rối không dám tiến tới, bởi những ranh giới vô hình mà cuộc sống đã định đoạt cho mỗi người.

Vụ hỏa hoạn tại tòa nhà cao tầng đó không chỉ là một nhiệm vụ đối với Minh Nghiệp, mà còn là một khoảnh khắc định mệnh. Khi ánh đèn pin của anh rọi trúng gương mặt lấm lem, yếu ớt của Hoài An, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong anh. Không chỉ là nghĩa vụ cứu người, mà là một sự thôi thúc mạnh mẽ hơn, một khao khát bảo vệ mà anh chưa từng cảm thấy mãnh liệt đến vậy. Anh đã đối mặt với vô số đám cháy, cứu vô số người, nhưng cô gái này lại khác. Có điều gì đó ở cô ấy khiến anh muốn cô ấy sống sót, bằng mọi giá. Lời hứa "Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây" không chỉ là lời trấn an cho Hoài An, mà còn là lời thề Minh Nghiệp tự nhủ với chính mình. Hoài An nhớ rõ ánh mắt hoảng loạn của mình khi họ nhảy qua cửa sổ, và cách cô nhìn vào bảng tên của anh – một cái tên đã neo giữ cô vào sự sống. Cô thầm hứa với chính mình: nếu cô thoát khỏi đây, nhất định sẽ tìm gặp anh. Dù chỉ là một thoáng, nhưng hình ảnh anh đã khắc sâu vào tâm trí cô, một vầng hào quang kiên định giữa biển lửa, một điểm tựa vững chãi trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất.

Khi gia đình Hoài An đến trạm cứu hỏa cảm ơn, Minh Nghiệp đã nhận ra cô ngay lập tức. Cô vẫn còn xanh xao, nhưng đôi mắt đã không còn vẻ hoảng loạn tột độ của đêm hôm đó. Thay vào đó là sự biết ơn chân thành và một chút rụt rè. Minh Nghiệp thấy ở Hoài An một vẻ đẹp mỏng manh, với mái tóc đen nhánh và đôi mắt to tròn, đầy biểu cảm. Khác với vẻ cứng cỏi, bụi bặm thường ngày của anh, cô mang đến một sự thanh khiết, mềm mại. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Hoài An bình an, và một niềm hài lòng len lỏi trong lòng. Đây là bằng chứng sống cho công việc anh đã làm, một niềm vui thầm kín mà không phải lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được. Sự hiện diện của cô như một nốt nhạc nhẹ nhàng trong cuộc đời đầy những thanh âm gấp gáp của anh. Hoài An cảm nhận được sự điềm tĩnh và ấm áp tỏa ra từ anh, dù anh không nói nhiều, việc anh nhận ra cô, nhớ tên cô, đã mang lại một cảm giác ấm áp lạ thường, xác nhận rằng cô không chỉ là một nạn nhân vô danh. Cô để ý đến nụ cười nhẹ nhàng của anh, và cả ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa nhiều điều, như một cuốn sách chưa được mở ra, đầy bí ẩn và cuốn hút.

Cuộc tái ngộ bất ngờ tại buổi huấn luyện phòng cháy chữa cháy của công ty Hoài An càng khắc sâu mối liên kết này. Minh Nghiệp bước vào phòng, chuyên nghiệp bắt đầu bài giới thiệu, nhưng ánh mắt anh lập tức bị thu hút bởi gương mặt quen thuộc ở hàng ghế đầu. Hoài An. Cô gái anh đã cứu từ biển lửa, người đã đến trạm cảm ơn cùng bố mẹ. Một nụ cười rất nhẹ thoáng hiện trên môi anh, nhưng nhanh chóng tan biến để giữ vẻ nghiêm nghị của một người chỉ huy. Cuộc gặp gỡ này hoàn toàn bất ngờ, nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác thú vị, như thể định mệnh đang khẽ mỉm cười. Thật hiếm khi anh có những cuộc tái ngộ như vậy, và cô ấy là một trong số ít những người để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí anh. Hoài An nín thở khi anh bước vào. Anh vẫn uy nghiêm trong bộ đồng phục. Khi anh khẽ gọi tên cô, "Hoài An?", tim cô như ngừng đập. Anh thật sự nhớ tên cô! Đó không phải là lời nói xã giao, mà là sự xác nhận rằng anh cũng nhớ về cô, về đêm định mệnh đó. Câu hỏi "Mấy hôm nay có khỏe không?" của anh giản dị nhưng đầy quan tâm, khiến cô cảm thấy anh không chỉ hỏi thăm với tư cách một người lính cứu hỏa, mà là một sự quan tâm chân thành từ một người đặc biệt, một sự quan tâm vượt lên trên mối quan hệ thông thường.

Những buổi hẹn hò tình cờ ở quán cà phê sách sau đó dần trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cả hai. Minh Nghiệp khi không khoác lên mình bộ đồng phục lại gần gũi và cởi mở hơn rất nhiều. Anh thấy ở Hoài An một sự bình yên mà anh hiếm khi tìm thấy trong cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy của mình. Ánh mắt cô ấy không có sự phán xét, chỉ có sự thấu hiểu và lắng nghe, điều mà anh luôn tìm kiếm, một sự an ủi thầm lặng cho tâm hồn đầy vết xước của anh. Hoài An lắng nghe anh nói, và ánh mắt cô ấy luôn đầy sự thấu hiểu, không phán xét. Anh cảm nhận được cô ấy thực sự quan tâm đến anh, không chỉ là người lính cứu hỏa đã cứu cô ấy. Hoài An nhận ra anh là một người đàn ông sâu sắc, trầm tĩnh, nhưng cũng rất ấm áp và tinh tế. Anh luôn lắng nghe cô nói, và đôi khi, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, đầy suy tư, như thể muốn đọc được những điều sâu kín nhất trong cô. Cô cảm thấy sự ám ảnh về vụ cháy không còn quá nặng nề, thay vào đó, mỗi khi nghĩ về ngọn lửa, cô lại liên tưởng đến anh – người đã đưa cô ra khỏi bóng tối và đang từng bước mang lại ánh sáng cho cuộc sống cô, ánh sáng ấy giờ đây không chỉ là sự sống, mà còn là một cảm xúc ngọt ngào len lỏi.

Những tin nhắn, những cuộc điện thoại dần trở nên thường xuyên hơn. Minh Nghiệp kể cho Hoài An nghe về công việc, về những ca trực, và Hoài An chia sẻ về cuộc sống văn phòng. Minh Nghiệp nhận thấy Hoài An có một sự kiên cường ẩn sâu bên trong vẻ ngoài mỏng manh, một điều khiến anh ngưỡng mộ. Anh thấy cô ấy không ngừng nỗ lực, và điều đó khiến anh càng thêm quý trọng. Cô ấy không chỉ sống sót, mà còn sống một cách mạnh mẽ và ý nghĩa. Hoài An cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ anh, qua những câu chuyện về công việc hay chỉ là hỏi thăm một ngày của cô. Cô thấy anh là một người đáng tin cậy, một người bạn tâm giao. Mỗi tin nhắn của anh như một tia nắng nhỏ, xua đi những lo toan thường ngày, mang đến sự ấm áp và bình yên cho tâm hồn cô.

Dù tình cảm ngày càng sâu sắc, nhưng cả hai lại ngần ngại tiến thêm một bước.
Hoài An cảm nhận được một rào cản vô hình, như một bức tường không thể chạm tới. Cô là người của cuộc sống thường nhật, của những con số và deadline, của sự an toàn và ổn định. Dù đã vượt qua nỗi sợ hãi, nhưng thế giới của cô vẫn khác xa với thế giới của Minh Nghiệp – một thế giới luôn cận kề lằn ranh sinh tử. Cô lo sợ liệu mình có thể hiểu hết, chấp nhận hết những hiểm nguy và áp lực mà anh phải đối mặt mỗi ngày? Liệu tình yêu có đủ sức mạnh để vượt qua những ám ảnh về sự chia ly, về những rủi ro không thể lường trước mà công việc của anh mang lại? Cô bối rối, không biết liệu cô có thể là chỗ dựa vững chắc cho một người như anh, người luôn phải mạnh mẽ đối diện với cái chết. "Liệu em có đủ dũng cảm để yêu một người lính cứu hỏa, một người mà cuộc đời luôn gắn liền với hiểm nguy, luôn có thể rời đi bất cứ lúc nào?" câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, như một lời cảnh báo lạnh lẽo.

Minh Nghiệp cũng không khỏi băn khoăn, một nỗi sợ hãi thầm kín trỗi dậy mạnh mẽ hơn cả những lần anh đối mặt với lửa dữ. Anh nhận ra tình cảm dành cho Hoài An ngày càng lớn, nhưng chính vì thế, anh lại càng sợ hãi. Công việc của anh là lằn ranh sinh tử, là những cuộc chạy đua với thần chết, là sự hy sinh và mất mát. Anh đã chứng kiến quá nhiều, và anh không muốn kéo Hoài An – một cô gái thuần khiết, sống động và yêu bình yên – vào thế giới đầy khắc nghiệt của mình. Anh sợ cô sẽ phải sống trong lo lắng, sợ hãi mỗi khi anh bước ra khỏi nhà. Anh sợ sẽ làm cô đau khổ, sợ một ngày nào đó anh sẽ không thể trở về, để lại cô với nỗi đau và sự cô độc. Anh cảm thấy mình không có quyền bắt cô phải chịu đựng những gánh nặng ấy. "Liệu mình có thể cho cô ấy một cuộc sống bình yên mà cô ấy xứng đáng, hay chỉ là mang đến nỗi lo lắng và ám ảnh, những vết sẹo không thể lành như của chính mình?" đó là câu hỏi đau đáu trong lòng anh, ám ảnh anh mỗi đêm khi anh nằm thao thức.

Khi Hoài An vô tình có mặt tại vụ cháy chung cư và chứng kiến Minh Nghiệp lao vào biển lửa, nỗi sợ hãi trong cô lại trỗi dậy. Cô đứng đó, lo lắng đến tột cùng, nhưng không chạy trốn. Cô thấy anh lao vào biển lửa, trái tim cô thắt lại, chỉ mong anh bình an. Minh Nghiệp thấy rõ sự lo lắng tột độ trong mắt Hoài An, sự tái hiện của ký ức đau buồn. Một thoáng lo lắng lướt qua trong lòng anh, nhưng nhiệm vụ không cho phép. Anh chỉ có thể khẽ gật đầu về phía cô, như một lời trấn an vô ngôn, rồi lao vào ngọn lửa. Anh biết cô ấy đang nhìn anh, và anh phải thể hiện sự vững chãi của mình, không chỉ cho bản thân mà còn cho cô ấy. Khi anh bước ra an toàn, người lấm lem tro bụi, ánh mắt anh tìm kiếm cô trong đám đông, và nụ cười mệt mỏi nhưng chân thành của anh là lời trấn an quý giá nhất. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau giữa bãi chiến trường còn vương khói đã nói lên tất cả, sâu sắc hơn bất kỳ lời nói hay cái ôm nào. Cả hai hiểu nhau mà không cần một lời nào, nhưng cũng chính lúc đó, khoảng cách vô hình lại hiện hữu rõ nét hơn, một bức tường vô hình làm bằng nỗi sợ và trách nhiệm.

Buổi tối Minh Nghiệp mở lòng kể về Tùng, người đồng đội đã hy sinh, là một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của họ. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm được điều đó với bất kỳ ai, bởi nỗi đau đã đè nặng lên anh suốt ba năm. Nhưng Hoài An, cô ấy không hề sợ hãi hay xa lánh. Cô ấy chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, khẽ siết nhẹ, truyền đi sự thấu hiểu và đồng cảm. Anh nhìn cô, ánh mắt anh đầy kinh ngạc, như thể Hoài An là người đầu tiên thực sự nhìn thấu tâm hồn anh, chấp nhận vết sẹo đó. Một gánh nặng vô hình được trút bỏ. Anh cảm thấy mình có thể thở phào nhẹ nhõm sau nhiều năm gồng mình, nhưng cũng day dứt liệu mình có nên đẩy cô vào những nỗi đau tương tự, liệu cô có thể chịu đựng được không. Hoài An lúc đó biết, Minh Nghiệp không chỉ là người hùng, mà còn là một người đàn ông có trái tim bị tổn thương, cần được chữa lành. Cô muốn là chỗ dựa, là bờ vai để anh dựa vào, nhưng nỗi sợ hãi về việc liệu cô có đủ sức để gánh vác nỗi đau ấy hay không vẫn len lỏi, một nỗi sợ hãi về trách nhiệm quá lớn.

Khi Minh Nghiệp dẫn Hoài An đến trạm cứu hỏa, giúp cô đối mặt với nỗi sợ hãi về khói và không gian kín, anh biết đó là một bước quan trọng cho cô. Anh muốn cô ấy tự tin, muốn cô ấy biết rằng cô ấy mạnh mẽ hơn cô ấy nghĩ. Nhìn Hoài An dũng cảm bước vào căn phòng mô phỏng cháy, nắm chặt tay anh, từng bước một, Minh Nghiệp cảm nhận được một tia hy vọng mới trong lòng. Cô ấy đã vượt qua chính mình, và điều đó khiến anh vô cùng tự hào. Đây không chỉ là việc cô ấy vượt qua nỗi sợ, mà còn là minh chứng cho sự tin tưởng tuyệt đối cô ấy dành cho anh, nhưng cũng là lời nhắc nhở về lằn ranh sinh tử mà anh sống, một lằn ranh mà anh sợ cô sẽ phải đối mặt mỗi ngày. Hoài An cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng lớn, nhận ra rằng cô mạnh mẽ hơn cô tưởng, và có Minh Nghiệp bên cạnh, cô không còn cô độc. Lời anh nói "Em mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều" đã khắc sâu vào tâm trí cô, trở thành một lời khẳng định về chính bản thân mình, nhưng cũng khiến cô tự hỏi, liệu sự mạnh mẽ đó có đủ để đối diện với thế giới của anh, một thế giới mà cô chỉ vừa chạm tới bề mặt?
Ngọn Lửa Tình Cảm Âm Ỉ Giữa Ranh Giới
Giờ đây, nhìn Hoài An đầy nhiệt huyết với dự án "Hơi Ấm Từ Tro Tàn", Minh Nghiệp cảm thấy một niềm bình yên sâu sắc. Cô ấy không chỉ là cô gái mà anh đã cứu, mà là người đã cứu vớt một phần tâm hồn anh khỏi những tàn tro của quá khứ. Anh nhìn thấy sự trưởng thành và dũng cảm của cô ấy qua từng hoạt động cộng đồng. Anh là chỗ dựa vững chắc, người cố vấn thầm lặng, luôn dõi theo cô ấy. Mỗi lần cô ấy chia sẻ về dự án, ánh mắt anh lại ánh lên sự tự hào và ngưỡng mộ, nhưng cũng xen lẫn nỗi lo âu thầm kín về tương lai, về gánh nặng mà anh sẽ mang lại cho cô nếu họ tiến xa hơn. Hoài An luôn cảm nhận được sự ủng hộ vững chắc từ Minh Nghiệp. Anh là người đã mang hơi ấm đến cho cô, và cô muốn trở thành hơi ấm cho anh, sưởi ấm cả những "tro tàn" từ quá khứ đau buồn của anh. Cô tin rằng, họ đang cùng nhau tạo ra những điều ý nghĩa. Cô khao khát được ở bên anh hơn nữa, được trở thành một phần trọn vẹn trong cuộc đời anh, nhưng một nỗi sợ mơ hồ vẫn đeo bám – liệu tình yêu có thể sống sót khi cuộc sống của anh luôn treo lơ lửng giữa sự sống và cái chết?
Tình cảm của họ sâu đậm, nhưng lại giống như hai đường thẳng song song, rất gần nhau nhưng lại sợ hãi việc giao nhau. Minh Nghiệp lo sợ thế giới sinh tử của anh sẽ nuốt chửng sự bình yên của Hoài An. Hoài An bối rối không biết liệu mình có đủ dũng khí để bước vào thế giới ấy, để chấp nhận những rủi ro và mất mát tiềm tàng. Một ngọn lửa tình cảm âm ỉ cháy, nhưng cả hai đều không dám châm thêm củi, bởi họ biết, ngọn lửa đó có thể sưởi ấm, nhưng cũng có thể thiêu rụi mọi thứ, để lại những vết sẹo không bao giờ lành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro