Chương 9
Tình cảm giữa Hoài An và Minh Nghiệp ngày càng sâu đậm, một ngọn lửa âm ỉ sưởi ấm tâm hồn họ. Tuy nhiên, ngọn lửa ấy không chỉ soi sáng hai người mà còn lọt vào mắt những người thân yêu nhất của Hoài An: bố mẹ cô. Họ là những người đầu tiên chứng kiến nỗi sợ hãi tột cùng của con gái sau vụ cháy, và hơn ai hết, họ hiểu ý nghĩa cái tên "Hoài An" mà họ đã đặt cho cô: mong muốn một cuộc đời bình an, yên ổn đến trọn đời.
Một buổi tối ấm cúng, khi cả gia đình quây quần bên mâm cơm, bầu không khí bỗng trở nên trầm lắng hơn thường lệ. Bố Hoài An, ông Hùng, đặt đũa xuống, nhìn Hoài An với ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng chất chứa nỗi lo.
"An à," ông Hùng khẽ gọi, giọng trầm ấm thường ngày nay lại pha chút ưu tư. "Bố mẹ có chuyện muốn nói với con."
Hoài An cảm thấy lòng mình se lại. Cô biết, đã đến lúc phải đối mặt với điều này. Ánh mắt cô giao với mẹ, bà Lan, người đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa sự phiền muộn.
"Con gái à," bà Lan tiếp lời, tay bà vuốt nhẹ mái tóc con gái. "Bố mẹ biết ơn Minh Nghiệp vô cùng, thật sự cảm kích thằng bé đã cứu mạng con. Cả đời này bố mẹ cũng không quên ân nghĩa đó." Giọng bà nghẹn lại một chút. "Nhưng... với cương vị là bố mẹ con, nhìn con từ bé đến giờ, bố mẹ chỉ mong con được sống một cuộc sống bình thường, yên yên an an đến hết đời. Cái tên 'Hoài An' cũng là vì thế. Bố mẹ không muốn con phải sống trong sự sợ hãi, phải chờ đợi, phải lo lắng mỗi ngày."
Ông Hùng gật đầu, ánh mắt ông kiên định hơn. "Con xem, Minh Nghiệp nó là lính cứu hỏa. Công việc của nó là đối đầu với lằn ranh sinh tử. Mỗi lần chuông báo động vang lên, nó lại lao vào nguy hiểm, không biết có trở về được hay không. Bố mẹ đã thấy con sợ hãi thế nào rồi, An à. Bố mẹ không muốn con gái mình, cái tên 'Hoài An' này, lại bị cuốn vào cái lằn ranh đó, phải sống trong nỗi thấp thỏm triền miên."
Bà Lan đặt tay lên tay Hoài An, đôi mắt bà ướt lệ. "Bố mẹ biết con và Minh Nghiệp có tình cảm với nhau. Ánh mắt hai đứa dành cho nhau, bố mẹ nhìn là biết. Nhưng chính vì yêu con, bố mẹ càng không muốn con phải khổ sở, phải chịu đựng những nỗi lo mà bố mẹ không dám tưởng tượng. Con nghĩ mà xem, liệu con có thể sống thanh thản khi mỗi ngày anh ấy đều đối mặt với hiểm nguy, với cái chết? Liệu con có thể chịu được những đêm dài mất ngủ chờ đợi, những tin tức bất an từ báo đài?"
Ông Hùng thở dài. "Cha mẹ không cấm cản tình cảm của con, nhưng hãy suy nghĩ thật kỹ, con gái. Tình yêu cần sự yên bình, cần sự chắc chắn. Bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc trọn vẹn."
Hoài An lắng nghe từng lời bố mẹ, những lời nói thấm đẫm tình yêu thương và nỗi lo âu. Từng câu, từng chữ như những mũi kim châm vào trái tim cô, nhưng cô biết đó là sự thật lòng. Cô không hề giận dỗi. Trái lại, cô hiểu nỗi lòng của bố mẹ hơn ai hết. Họ đã chứng kiến cô run rẩy, sợ hãi thế nào sau vụ cháy, chứng kiến những đêm cô giật mình vì tiếng còi xe cứu hỏa. Nỗi sợ hãi ấy đã hằn sâu vào tâm trí họ.
Hoài An cúi đầu, lòng cô rối bời. Cô yêu Minh Nghiệp, tình yêu đó ngày càng lớn dần, mạnh mẽ và chân thành. Anh là người đã mang ánh sáng đến cho cuộc đời cô, giúp cô vượt qua bóng tối của ám ảnh. Anh là bờ vai vững chãi, là người duy nhất thấu hiểu cô đến tận cùng. Tình yêu cô dành cho anh là thật, sâu sắc đến mức đôi khi cô tự hỏi liệu mình có thể sống thiếu anh được không.
Nhưng những lời bố mẹ nói lại một lần nữa đặt cô vào thế đối mặt với thực tế nghiệt ngã. Cô đã từng tự hỏi chính mình: "Liệu em có đủ dũng cảm để yêu một người lính cứu hỏa, một người mà cuộc đời luôn gắn liền với hiểm nguy, luôn có thể rời đi bất cứ lúc nào?" Nỗi sợ hãi đó không biến mất, nó chỉ lùi vào một góc khuất trong tâm hồn cô. Giờ đây, khi bố mẹ cô nói ra, nỗi sợ ấy lại bùng lên mạnh mẽ hơn.
Cô hình dung ra những đêm mất ngủ khi anh đi làm nhiệm vụ, những tiếng chuông điện thoại có thể mang đến tin dữ, những vết thương và sự mệt mỏi hằn trên gương mặt anh mỗi khi anh trở về. Cô có thể chấp nhận những điều đó không? Liệu cô có đủ mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho anh, đồng thời tự mình đối phó với nỗi lo lắng thường trực? Liệu tình yêu có đủ sức mạnh để xoa dịu những nỗi sợ hãi mà công việc của anh mang lại, hay nó sẽ chỉ là một gánh nặng khác cho cả hai?
Hoài An ngẩng đầu lên, nhìn bố mẹ. Đôi mắt cô ánh lên sự buồn bã, nhưng cũng đầy quyết tâm. "Con hiểu nỗi lo của bố mẹ. Con biết bố mẹ yêu con và chỉ muốn con được bình yên. Con cũng không muốn mình phải khổ sở. Nhưng... con cũng không thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho anh Minh Nghiệp. Anh ấy là một người tốt, một người dũng cảm và chân thành. Anh ấy đã giúp con rất nhiều, không chỉ cứu con mà còn giúp con vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình."
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu. "Con biết công việc của anh ấy đầy rủi ro. Con biết con sẽ phải lo lắng. Nhưng... con cũng tin vào tình cảm của chúng con. Con nghĩ, bình yên không chỉ là không có sóng gió, mà còn là sự bình yên trong tâm hồn khi được ở bên người mình yêu, được thấu hiểu và sẻ chia. Con cần thêm thời gian để suy nghĩ, để cân bằng giữa mong muốn của bố mẹ và tiếng gọi từ trái tim con."
Căn phòng chìm vào im lặng. Bố mẹ Hoài An nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy lo lắng nhưng cũng pha chút tự hào về sự trưởng thành và suy nghĩ chín chắn của con gái. Hoài An biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Cô sẽ phải tự mình đưa ra một quyết định quan trọng, một quyết định không chỉ ảnh hưởng đến hạnh phúc của riêng cô mà còn cả những người thân yêu. Nỗi lo lắng vẫn còn đó, nhưng giờ đây, nó không còn đơn độc. Nó hòa lẫn với tình yêu, với niềm tin, và với khao khát được thấu hiểu.
Tình cảm giữa Hoài An và Minh Nghiệp ngày càng sâu đậm, một ngọn lửa âm ỉ sưởi ấm tâm hồn họ. Tuy nhiên, ngọn lửa ấy lại bị kìm nén bởi những nỗi sợ hãi, những băn khoăn thầm kín từ chính bản thân mỗi người và từ những người xung quanh. Họ yêu nhau, thấu hiểu nhau đến lạ kỳ, nhưng lại do dự, không dám tiến thêm một bước.
Sau buổi nói chuyện với bố mẹ, lòng Hoài An rối bời như tơ vò. Những lời yêu thương và lo lắng của họ đã gieo vào cô một hạt mầm băn khoăn, khiến nỗi sợ hãi vốn đã tồn tại trong cô nay càng lớn dần.
Hoài An yêu Minh Nghiệp sâu sắc. Anh không chỉ là người cứu mạng cô, mà còn là người đã giúp cô thoát khỏi bóng tối ám ảnh, thắp lên niềm tin vào cuộc sống và vào chính bản thân mình. Mỗi khi ở bên anh, cô cảm thấy bình yên đến lạ, một sự an toàn mà cô chưa từng cảm nhận được ở bất cứ ai khác. Anh là chỗ dựa vững chắc, là người thấu hiểu từng nỗi niềm dù cô chưa nói ra. Cô khao khát được nắm tay anh, được cùng anh xây dựng một tương lai. Những khoảnh khắc cô thấy anh lao vào biển lửa, trái tim cô như ngừng đập, nhưng rồi khi anh xuất hiện an toàn, cô lại biết ơn cuộc đời này đã cho anh trở về.
Thế nhưng, chính những khoảnh khắc ấy lại là con dao hai lưỡi cứa vào tâm hồn Hoài An. Lời nói của bố mẹ cứ văng vẳng bên tai: "Con bé Hoài An, cái tên Hoài An, là để con được bình yên, yên ổn đến hết đời." Cô sợ hãi viễn cảnh phải sống trong thấp thỏm, lo âu mỗi khi chuông báo cháy vang lên, mỗi khi anh đi làm nhiệm vụ mà không biết bao giờ mới trở về. Cô sợ những đêm dài thao thức chờ đợi, những tin tức bất an trên báo đài. Cô đã trải qua nỗi sợ hãi tột cùng của ngọn lửa, và cô không muốn nỗi sợ đó đeo bám cô suốt phần đời còn lại, không muốn nó biến tình yêu thành một gánh nặng tâm lý.
"Liệu mình có đủ mạnh mẽ để chấp nhận một cuộc sống như vậy?" câu hỏi đó cứ xoáy sâu trong tâm trí Hoài An. Cô biết mình đã dũng cảm hơn rất nhiều, nhưng liệu sự dũng cảm đó có đủ để đối mặt với lằn ranh sinh tử hàng ngày của Minh Nghiệp? Cô sợ hãi viễn cảnh mất anh, sợ cái cảm giác bất lực khi người mình yêu thương đang đối mặt với hiểm nguy mà mình không thể làm gì được. Nỗi sợ hãi ấy, không phải là vì cô không yêu, mà chính vì cô yêu quá nhiều, yêu đến mức không muốn nhìn thấy bất cứ tổn thương nào xảy đến với anh, cũng không muốn bản thân phải trải qua nỗi đau mất mát một lần nữa. Mặc dù tình cảm mách bảo cô hãy tiến tới, nhưng lý trí và nỗi sợ lại kìm chân cô lại, khiến Hoài An bối rối, không biết phải làm gì.
Minh Nghiệp cũng không kém phần day dứt và băn khoăn. Tình cảm anh dành cho Hoài An lớn dần theo từng ngày, từng khoảnh khắc họ ở bên nhau. Anh bị cuốn hút bởi sự dịu dàng nhưng kiên cường của cô, bởi nụ cười rạng rỡ và ánh mắt thấu hiểu mà cô dành cho anh. Hoài An đã mang lại cho anh sự bình yên mà anh khao khát bấy lâu, giúp anh đối mặt và chữa lành vết thương lòng từ sự mất mát của Tùng. Anh muốn bảo vệ cô, muốn mang lại hạnh phúc cho cô.
Thế nhưng, chính tình yêu đó lại khiến Minh Nghiệp ngập ngừng. Công việc của anh là lằn ranh sinh tử, là những cuộc chạy đua với thần chết, là sự đối mặt không ngừng nghỉ với hiểm nguy và mất mát. Anh đã chứng kiến quá nhiều sự đau khổ, quá nhiều nỗi buồn chia ly. Anh biết rõ những rủi ro mà mình phải đối mặt mỗi ngày, và anh không thể kiểm soát được "sinh mạng" của chính mình trong những tình huống khẩn cấp.
"Làm sao mình có thể đảm bảo cho cô ấy một cuộc sống bình yên, yên ổn khi bản thân mình luôn đứng trên lưỡi hái tử thần?" câu hỏi đó ám ảnh Minh Nghiệp từng đêm. Anh sợ rằng, nếu anh tiến tới với Hoài An, anh sẽ vô tình kéo cô vào thế giới đầy lo âu và sợ hãi của mình. Anh không muốn cô phải sống trong cảnh thấp thỏm chờ đợi, không muốn cô phải trải qua nỗi đau mất mát mà anh đã từng nếm trải. Anh đã quá quen với việc đặt mình vào nguy hiểm, nhưng anh không thể chấp nhận việc đẩy người mình yêu vào tình cảnh đó.
Anh lo sợ rằng, nếu một ngày nào đó anh không thể trở về, Hoài An sẽ phải chịu đựng nỗi đau tột cùng. Anh không thể hứa hẹn về một tương lai hoàn toàn an toàn, một điều mà một người bình thường có thể hứa với người yêu của mình. Anh cảm thấy mình không có quyền để Hoài An phải hy sinh sự bình yên của cô vì anh, vì cái nghề mà anh đã chọn. Nỗi sợ làm cô đau khổ lớn hơn cả khao khát được ở bên cô. Anh tự hỏi, liệu từ bỏ tình cảm này, dù đau đớn, có phải là cách tốt nhất để bảo vệ cô ấy khỏi những tổn thương không đáng có hay không.
Tình cảm của họ sâu đậm, nhưng lại giống như hai đường thẳng song song, rất gần nhau nhưng lại sợ hãi việc giao nhau. Minh Nghiệp lo sợ thế giới sinh tử của anh sẽ nuốt chửng sự bình yên của Hoài An. Hoài An bối rối không biết liệu mình có đủ dũng khí để bước vào thế giới ấy, để chấp nhận những rủi ro và mất mát tiềm tàng. Một ngọn lửa tình cảm âm ỉ cháy, nhưng cả hai đều không dám châm thêm củi, bởi họ biết, ngọn lửa đó có thể sưởi ấm, nhưng cũng có thể thiêu rụi mọi thứ, để lại những vết sẹo không bao giờ lành. Họ đứng đó, giữa ngưỡng cửa của tình yêu, nhưng lại không dám bước qua, bởi mỗi bước chân đều chứa đựng quá nhiều nỗi sợ hãi và băn khoăn.
Tình cảm giữa Hoài An và Minh Nghiệp sâu đậm, tựa như hai dòng chảy ngầm luôn hướng về nhau. Họ thấu hiểu từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng nỗi niềm chất chứa trong lòng đối phương. Thế nhưng, giữa hai tâm hồn ấy lại là một khoảng cách vô hình, một bức tường làm từ những nỗi sợ hãi và sự do dự không thể vượt qua. Họ yêu nhau, nhưng lại không ai dám tiến thêm một bước. Tình cảm của họ cứ thế tồn tại, gần kề mà xa cách, như hai đường thẳng song song mãi mãi không thể chạm vào nhau.
Sau những lời tâm sự của bố mẹ, cùng với nỗi băn khoăn vốn có, Hoài An cảm thấy mình như đang đứng giữa ngã ba đường. Cô yêu Minh Nghiệp đến nhường nào, điều đó là không thể phủ nhận. Anh là điểm tựa vững chắc, là ánh sáng xua tan bóng tối trong tâm hồn cô. Mỗi khi nhìn thấy anh mỉm cười, lòng cô lại dâng lên một sự bình yên diệu kỳ. Hoài An khao khát được ở bên anh, được chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Cô hình dung ra một tương lai có anh, ấm áp và trọn vẹn.
Thế nhưng, chính tình yêu ấy lại kéo theo những nỗi sợ hãi khôn nguôi. Cô nhớ như in lời mẹ: "Hoài An, là để con được bình yên." Cô nhớ lại sự lo lắng tột cùng khi thấy anh lao vào biển lửa, và cảm giác nhẹ nhõm đến run rẩy khi anh bình an trở về. Hoài An tự hỏi, liệu cô có đủ dũng khí để sống mãi trong nỗi thấp thỏm đó? Liệu cô có thể chịu đựng được những đêm dài mất ngủ khi anh đi làm nhiệm vụ, những tiếng còi xe cứu hỏa xé tan màn đêm, hay những bản tin bất chợt về tai nạn? Cô sợ hãi cái khoảnh khắc điện thoại reo lên, mang theo tin dữ. Cô sợ rằng một ngày nào đó, sự dũng cảm của anh sẽ khiến anh không thể quay về, bỏ lại cô với nỗi đau và sự trống rỗng. Hoài An không muốn Minh Nghiệp phải chứng kiến cô sống trong lo sợ, không muốn tình yêu của cô trở thành gánh nặng hay sự ràng buộc đối với anh. Cô hiểu công việc của anh là định mệnh, là một phần không thể tách rời, và cô không muốn níu kéo anh khỏi con đường anh đã chọn. Cô yêu anh đến mức chấp nhận lùi bước, chấp nhận một tình yêu không trọn vẹn để anh được tự do và bình an trong con đường của mình. Nỗi sợ hãi níu kéo anh, sợ làm anh bận lòng, sợ làm anh phải suy nghĩ về cô khi đối mặt với hiểm nguy, khiến Hoài An chọn cách lùi lại, giữ khoảng cách, dù trái tim cô đau đớn khôn tả.
Minh Nghiệp cũng không kém phần giằng xé. Tình cảm anh dành cho Hoài An sâu đậm như chính ngọn lửa anh từng đối mặt. Anh bị cuốn hút bởi sự dịu dàng nhưng kiên cường của cô, bởi nụ cười rạng rỡ và ánh mắt thấu hiểu mà cô dành cho anh. Cô là tia nắng ấm áp xua đi những u ám trong tâm hồn anh, là người duy nhất anh có thể chia sẻ về Tùng mà không cảm thấy cô đơn. Anh khao khát được bảo vệ cô, được mang lại hạnh phúc cho cô.
Thế nhưng, chính khao khát ấy lại là nỗi sợ hãi lớn nhất của Minh Nghiệp. Công việc của anh là lằn ranh sinh tử, một cuộc chiến không ngừng nghỉ với hiểm nguy. Anh đã chứng kiến quá nhiều mất mát, quá nhiều nỗi đau mà chiến tranh lửa mang lại. Anh biết rõ những rủi ro anh phải đối mặt mỗi ngày, và anh không thể kiểm soát được "sinh mạng" của mình trong những tình huống khẩn cấp. Anh không muốn kéo Hoài An vào thế giới đầy khắc nghiệt đó, không muốn cô phải sống trong lo âu, sợ hãi từng ngày.
"Làm sao mình có thể đảm bảo cho cô ấy một cuộc sống bình yên, yên ổn khi bản thân mình luôn đứng trên lưỡi hái tử thần?" câu hỏi đó ám ảnh Minh Nghiệp từng đêm. Anh sợ rằng, nếu anh tiến tới với Hoài An, anh sẽ vô tình đặt cô vào vị trí của những người thân đang đau khổ chờ đợi tin tức, giống như những gì anh từng chứng kiến. Anh sợ làm Hoài An đau khổ, sợ cô sẽ phải trải qua nỗi ám ảnh mất mát như anh đã từng. Anh không thể hứa hẹn một tương lai hoàn toàn an toàn, một điều mà một người bình thường có thể hứa với người mình yêu. Minh Nghiệp cảm thấy mình không có quyền để Hoài An phải hy sinh sự bình yên của cô vì anh, vì cái nghề mà anh đã chọn. Anh yêu cô, nhưng anh lại sợ tình yêu ấy sẽ trở thành gánh nặng, thành nỗi đau không thể xoa dịu. Vì thế, anh chọn cách không tiến tới, không dám níu kéo cô vào cuộc sống đầy rủi ro của mình, dù mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim anh lại nhói lên vì khao khát được ở gần. Anh thà chịu đựng nỗi đau của sự xa cách, còn hơn là khiến cô phải chịu đựng nỗi đau mất mát.
Tình cảm của họ sâu đậm, nhưng lại giống như hai đường thẳng song song, rất gần nhau nhưng lại sợ hãi việc giao nhau. Hoài An lùi bước vì sợ hãi những rủi ro và nỗi đau tiềm tàng mà tình yêu với một người lính cứu hỏa sẽ mang lại. Minh Nghiệp cũng lùi bước vì sợ làm Hoài An đau khổ, sợ không thể đảm bảo một cuộc sống bình yên cho cô, một sự bảo vệ mà công việc của anh không thể cho phép. Họ dành cho nhau những ánh mắt đầy cảm xúc, những cử chỉ quan tâm thầm lặng, nhưng không ai dám thốt ra lời yêu hay tiến thêm một bước.
Họ vẫn là những người bạn thân thiết, những người đồng hành trong dự án "Hơi Ấm Từ Tro Tàn," nhưng tình yêu ấy cứ mãi lơ lửng, không thể chạm tới đích. Một ngọn lửa tình cảm âm ỉ cháy, nhưng cả hai đều không dám châm thêm củi, bởi họ biết, ngọn lửa đó có thể sưởi ấm, nhưng cũng có thể thiêu rụi mọi thứ, để lại những vết sẹo không bao giờ lành. Họ đứng đó, giữa ngưỡng cửa của tình yêu, nhưng lại không dám bước qua, bởi mỗi bước chân đều chứa đựng quá nhiều nỗi sợ hãi và băn khoăn, khiến họ mãi mãi là hai đường thẳng song song, gần mà xa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro