Chap 13: Gặp lại
Charlotte bước đi trên con đường mòn trong rừng, từng bước chân như kéo dài vô tận. Mặc dù cơ thể nàng đã mệt mỏi, nhưng tâm trí nàng lại không ngừng quay cuồng với những suy nghĩ về Engfa. Hình ảnh của người con gái mà nàng yêu thương lại ùa về, và tim nàng lại đau thắt. Nàng nhớ đến những khoảnh khắc ngắn ngủi mà họ đã chia sẻ, từ cái nhìn đầu tiên cho đến những lần chạm tay, những buổi trò chuyện thân mật mà giờ đây dường như đã trở thành kỷ niệm quý giá.
• “Charlotte, em có ổn không?” - Dee bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Charlotte quay đầu lại, mỉm cười gượng gạo.
• “Em ổn, P’Dee. Chỉ là… em đang nghĩ về một người.”
• “P’Dee biết không, cô ấy rất mạnh mẽ,” Charlotte nói.
• “Nhưng… nếu có điều gì xảy ra với cô ấy?” -:Charlotte cảm thấy lo lắng dâng trào. “P’Dee, em không thể không nghĩ về điều đó. Em chưa kịp nói với cô ấy rằng emyêu cô ấy, rằng… rằng em luôn cần cô ấy.”
Dee dừng lại, nhìn Charlotte với ánh mắt tràn đầy đồng cảm.
• “Chị hiểu cảm giác đó. Nhưng em cần phải tin rằng người ấy sẽ làm mọi thứ để bảo vệ bản thân. Em không thể để những nỗi sợ hãi làm cho mình yếu đuối.”
Charlotte thở dài, gật đầu nhưng lòng nàng vẫn nặng trĩu.
• “Em biết, nhưng… mỗi phút giây trôi qua, mình lại cảm thấy như mình đang lạc lối. Nếu điều gì tồi tệ xảy ra với cô ấy, em sẽ không thể tha thứ cho bản thân.”
• “Đừng nghĩ như vậy,” - P’Dee nói, cố gắng động viên cô gái nhỏ. “Em đang làm việc để giúp đỡ cô ấy. Đó là điều quan trọng nhất lúc này. Hãy để cô ấy biết rằng em luôn ở đây cho cô ấy, và rằng em sẽ không từ bỏ.”
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Charlotte cảm thấy một phần nào đó trong lòng nàng đã nhẹ bớt. Nhưng nỗi lo âu vẫn không thôi hành hạ tâm trí nàng.
Trong khi đó, bên khu biên giới, Engfa đã dồn hết sức lực vào công việc và chiến đấu. Cô cảm thấy mình như một cỗ máy, hoạt động liên tục mà không có thời gian để nghĩ đến những gì đang xảy ra xung quanh. Nhưng có một điều khiến cô không thể quên - đó là hình ảnh của Charlotte.
• “Engfa, cậu đang ở đâu vậy?” - Sun hỏi, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô. “Cần phải chú ý hơn, tình hình đang trở nên căng thẳng.”
• “Xin lỗi, tôi chỉ… đang nghĩ một chút,” Engfa đáp, hít sâu để tập trung lại.
•“Chúng ta cần phải có kế hoạch để phòng thủ vững chắc hơn.”
• “Tốt,” - Sun gật đầu. “Nhưng đừng để cảm xúc làm cản trở nhiệm vụ của cậu. Nếu có bất kỳ tin tức nào về đội tiếp thực, chúng ta phải sẵn sàng.”
Một buổi chiều, cô cùng Sun ngồi thảo luận về chiến lược chiến đấu.
• “Engfa, cậu đã nghe tin về đội tiếp thực chưa?” - Sun hỏi, ánh mắt nhìn cô chờ đợi.
• “Chưa, nhưng tôi rất hy vọng họ sẽ sớm đến,” - Engfa trả lời, mệt mỏi kéo tay ra xoa xoa mặt. “Chúng ta cần họ để tiếp tục chiến đấu.”
• “Cậu không thấy mình quá mệt mỏi sao?” - Sun hỏi, lo lắng.
• “Không có thời gian để nghỉ ngơi,”-Engfa khẳng định, quyết tâm hiện lên trong mắt. “Chúng ta phải bảo vệ khu vực này.”
• “Cậu cần phải chăm sóc bản thân,”- Sun nhấn mạnh. “Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, chúng ta sẽ gặp khó khăn.”
• “Được rồi, tôi sẽ chú ý hơn,” - Engfa nói, nhưng trong lòng cô, hình bóng của Charlotte luôn hiện hữu. “Tôi chỉ… không thể ngừng nghĩ về nàng ấy.”
• “Cậu đang để cảm xúc chi phối công việc,” - Sun nói. “Hãy nhớ rằng chúng ta đang trong một tình huống nguy hiểm.”
• “Đúng vậy, nhưng Charlotte là lý do tôi phải cố gắng,” - Engfa thừa nhận, đôi mắt đượm buồn. “Nếu không có nàng, tôi không biết mình sẽ làm gì.”
Engfa không nói gì, nhưng lòng cô lại tràn ngập lo lắng.
Còn bên bờ suối, đêm đã buông xuống, Charlotte ngồi bó gối, tay nắm chặt chiếc đồng hồ quả quýt. Nàng nhìn vào dòng nước chảy, lòng đầy trăn trở. “Engfa, chị có biết em đang nhớ chị nhiều đến thế nào không?”- nàng thì thầm, giọng nhẹ như gió. “Em không thể ngừng nghĩ về chị. Những ký ức của chúng ta như những mảnh ghép trong tâm trí, và mỗi khi nhớ lại, lòng em lại quặn thắt.”
• “Có lẽ em đã quá yếu đuối khi yêu chị,” Charlotte tự trách mình. “Em không nên để cảm xúc này ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Nhưng… liệu có cách nào để yêu chị mà không sợ mất chị không?”
Nước mắt lại rơi trên má, nàng tự hỏi liệu có phải mình nên chờ đợi cho đến khi tất cả kết thúc để nói ra lòng mình?
• “Nhưng nếu không làm vậy, em sẽ mất chị mãi mãi,” - nàng thở dài.
Trong lòng nàng, một quyết tâm mới hình thành.
• “Mình sẽ không chỉ để những cảm xúc này trôi đi như vậy,” - nàng thầm quyết tâm.
• “Mình sẽ tìm Engfa và nói với chị ấy những gì tôi cảm thấy. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để tình yêu này trở thành nỗi hối tiếc.”
Ba ngày trôi qua, Charlotte và đội tiếp thực đã đi qua nhiều con đường gập ghềnh, chân nàng giờ đã rát bỏng và mỏi nhừ. Nhưng trong lòng nàng luôn hướng về Engfa, tự nhủ rằng từng bước đi này đều mang theo hy vọng tìm thấy cô. “Em sẽ đến bên chị, Engfa. Em sẽ không để chị lại một mình,” - nàng quyết tâm.
Mỗi ngày trôi qua, hình ảnh của Engfa như một ánh sáng dẫn đường trong những lúc khó khăn, và Charlotte hiểu rằng nàng sẽ không ngừng tìm kiếm cho đến khi gặp lại người mình yêu.
Cuối ngày cũng đã đến khu biên giới,
Engfa đang đứng cùng Sun, trao đổi về chiến lược phòng thủ sắp tới. Giọng của Sun đều đều vang lên, nhưng tâm trí của Engfa vẫn không thể hoàn toàn tập trung. Cô đã quen với những nhiệm vụ căng thẳng như thế này, nhưng một phần trái tim vẫn luôn day dứt vì Charlotte.
Bất ngờ, một tiếng gọi vang lên từ xa.
• "Engfa!"
Engfa quay đầu theo hướng tiếng gọi, đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy Charlotte đang chạy nhanh về phía mình. Trái tim cô như ngừng đập, không thể tin vào mắt mình. Charlotte, người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại, giờ đây đang đứng trước mặt.
• "Charlotte..." Engfa thốt lên, như không thể tin được sự xuất hiện này là thật.
Charlotte không chần chừ, nàng nhào vào vòng tay của Engfa, không phòng bị Engfa ôm chặt cô gái mà cô đã nhớ nhung suốt bao ngày qua. Không quan tâm đến những người xung quanh, không màng đến sự hiện diện của Sun, cả hai như lạc vào một thế giới chỉ có họ.
Charlotte bật khóc, những giọt nước mắt nức nở chảy dài trên khuôn mặt nàng. Bao nhiêu tủi hờn, lo lắng, sợ hãi mà nàng đã giữ kín trong lòng, giờ đây đều tuôn trào ra hết.
• "Cô..." - Charlotte nấc lên, tay nàng run rẩy đánh vào vai Engfa. "Cô có biết tôi đã lo lắng đến thế nào không? Tại sao cô lại rời đi mà không nói lời nào với tôi? Tại sao cô không gặp tôi trước khi đi?"
Engfa sững sờ, đứng yên như tượng đá khi Charlotte đánh vào vai cô. Cô không cảm thấy đau, nhưng từng lời trách móc của Charlotte lại khiến trái tim cô nhói lên. Cô biết mình đã sai, nhưng không ngờ nỗi đau của Charlotte lại sâu đến vậy.
• "Tôi... tôi xin lỗi..." - Engfa thì thầm, cố gắng ôm chặt Charlotte hơn, như muốn trấn an nàng. "Tôi không biết phải đối diện với cô thế nào... Tôi không muốn để tình cảm này làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình. Tôi nghĩ rời đi là cách tốt nhất."
• "Tốt nhất cho cô?" - Charlotte bật lên, giọng nàng đầy nghẹn ngào. "Cô có nghĩ đến tôi không? Cô có biết tôi đã chờ cô bao lâu, lo lắng đến mức nào không?"
Engfa im lặng, đôi mắt cô nhìn sâu vào mắt Charlotte, nơi sự tổn thương và lo lắng hiện rõ. Cô cảm thấy nỗi đau của Charlotte, và nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều trong nỗ lực giữ khoảng cách.
• "Tôi xin lỗi..." - Engfa lặp lại, giọng cô trầm buồn. "Tôi đã sai... Tôi không muốn làm cô đau lòng, nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào."
Charlotte cúi đầu, những giọt nước mắt vẫn chảy dài trên má. Nàng giơ tay định đánh vào vai Engfa thêm lần nữa, nhưng rồi dừng lại, để tay rơi thõng xuống. Nàng nhìn vào mắt Engfa, giọng nàng run rẩy:
• "Cô có còn muốn rời xa tôi nữa không?"
Engfa nhẹ nhàng lắc đầu, đôi tay cô ôm chặt lấy Charlotte hơn, cảm giác như nếu buông ra thì sẽ mất nàng mãi mãi.
• "Tôi không muốn rời xa cô nữa," Engfa nói, giọng cô trầm xuống nhưng chân thật. "Tôi đã hiểu rằng, không gì có thể tách rời tôi khỏi cô. Kể cả chiến tranh này."
Charlotte nhìn Engfa, trái tim nàng nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn còn chút lo âu. Nàng thở dài, dựa đầu vào ngực Engfa, cảm nhận nhịp tim của cô vang lên trong lồng ngực.
• "Tôi không thể mất cô được, Engfa... Tôi đã lo sợ mất cô từ ngày cô đi, và tôi không muốn cảm giác đó lặp lại."
Engfa vuốt nhẹ mái tóc Charlotte, ánh mắt cô tràn ngập sự yêu thương và hối lỗi.
• "Tôi cũng vậy. Tôi không muốn rời xa cô nữa. Tôi hứa."
Và trong khoảnh khắc đó, giữa chiến trường đầy khốc liệt, hai trái tim tìm lại được nhau, bất chấp mọi thử thách đang chờ đợi phía trước.
------------------
"Không gì có thể tách rời đôi ta, kể cả chiến tranh"
Hy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro