Chap 14: Ngọt ngào
Sau cuộc gặp ngắn ngủi giữa hai người, công việc nơi biên giới vẫn tiếp tục cuốn họ vào guồng quay vội vã. Engfa bận rộn sắp xếp và phân phối lương thực cho binh lính, còn Charlotte lập tức đến khu vực quân y để hỗ trợ điều trị cho các binh sĩ bị thương. Trách nhiệm và nghĩa vụ khiến họ không có nhiều thời gian ở cạnh nhau, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rằng khoảng cách giữa họ giờ đây đã được thu hẹp hơn bao giờ hết.
Đến sập tối, theo sự sắp xếp của Engfa, Charlotte được chỉ định nghỉ ngơi trong trại của cô. Đây là dấu hiệu rõ ràng rằng Engfa không muốn rời xa Charlotte, dù chỉ là một khoảnh khắc. Trại lính của Engfa vốn chật hẹp và đơn sơ, nhưng sự hiện diện của Charlotte đã khiến nó ấm áp hơn. Không có kẽ hở nào cho khoảng cách, chỉ còn lại sự gần gũi mà cả hai đều khát khao.
Khi bước vào trại, Charlotte thấy Engfa ngồi trước bàn làm việc, chăm chú đọc những lá thư và báo cáo. Ánh đèn dầu nhỏ lập lòe soi lên gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định của cô. Charlotte tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Engfa ngước lên, đôi mắt chạm phải ánh nhìn của nàng, như thấy được nguồn an ủi giữa cuộc sống khắc nghiệt nơi chiến trường.
• "Cô đang bận việc gì à?" - Charlotte hỏi khẽ, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng có chút lo lắng.
•"Nếu việc quan trọng thì tôi sẽ ra ngoài, cô làm xong việc rồi tôi sẽ vào."
Nhưng chưa kịp để Charlotte nói hết câu, Engfa đã đứng dậy, đôi mắt cô dịu đi, kéo nàng lại gần. Cô khẽ vòng tay ôm lấy Charlotte, vùi đầu vào hõm cổ quen thuộc của nàng. Hơi ấm từ cơ thể Charlotte khiến Engfa cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như tìm lại được bình yên sau một ngày dài căng thẳng.
• "Chị nhớ em lắm, Char," Engfa khẽ nói, giọng cô thoáng qua một chút nghẹn ngào.
Cách cô xưng hô đổi từ "tôi" sang "chị" khiến lòng Charlotte dậy sóng. Tình cảm mà Engfa bấy lâu cố che giấu giờ đây đã bộc lộ ra một cách chân thành nhất.
Charlotte thoáng chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng nhẹ nhàng khẽ hôn lên mái tóc đen nhánh của Engfa, rồi hỏi đùa:
• "Chị nhớ em nhiều như thế nào?"
Engfa không trả lời ngay, cô chỉ siết chặt vòng tay hơn, cảm nhận hơi thở ấm áp của Charlotte hòa cùng nhịp tim đập của mình.
• “Đạn bay, bom nổ chị không sợ, chị chỉ sợ một ngày không còn thấy hình bóng của em.” Engfa thì thầm, giọng cô chứa đựng một nỗi sợ sâu thẳm mà chưa bao giờ cô nói ra.
Charlotte khẽ ngước lên nhìn Engfa, ánh mắt đầy yêu thương và ngưỡng mộ. Nàng cười nhẹ, đôi môi mấp máy:
• “Nghe được câu này của chị, em cảm thấy cuộc đời này lựa chọn chạy về phía chị là đúng đắn nhất.”
•" Engfa, chị biết không? Em đã yêu chị ngay từ ánh mắt đầu ta chạm nhau."
Engfa mỉm cười, trong ánh mắt cô hiện lên niềm hạnh phúc giản đơn nhưng sâu sắc. Cả hai ngồi bên nhau, trò chuyện về những ngày qua, về những khoảnh khắc thiếu vắng nhau, và cuộc sống đã trôi qua như thế nào khi họ không ở bên cạnh. Những câu chuyện của Engfa về chiến trường khốc liệt hòa lẫn với lời kể của Charlotte về những gian nan vượt qua rừng rậm đầy nguy hiểm, tất cả tạo nên một bức tranh sống động về cuộc sống khắc nghiệt mà họ đang đối mặt.
Thời gian trôi qua, đã hơn 6 giờ tối. Engfa nhận ra Charlotte đang thấm mệt sau hành trình dài. Cô đứng dậy, đem đến bên nàng một tô cháo nóng hổi, gương mặt đầy quan tâm. Engfa ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng cầm thìa lên và ân cần đút cho Charlotte ăn.
• “Em đã vất vả suốt ba ngày trong rừng để đến gặp chị, giờ phải ăn hết cho chị,” Engfa nói, giọng điệu vừa yêu thương vừa nghiêm khắc.
Charlotte mỉm cười, không cãi lại, ngoan ngoãn nhận từng muỗng cháo từ tay Engfa. Sự chăm sóc dịu dàng của cô khiến lòng Charlotte ấm áp. Chẳng bao lâu, nàng đã ăn hết sạch tô cháo, và Engfa vẫn ngồi đó, không rời mắt khỏi nàng dù chỉ một khoảnh khắc.
Đêm nay là đêm đầu tiên họ có thể nằm cạnh nhau trong cùng một căn lều nhỏ bé, đơn sơ. Engfa và Charlotte cùng ngồi bên bàn làm việc, không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Cảm giác yên bình sau bao nhiêu ngày xa cách khiến cả hai cảm thấy mọi khó khăn đã dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
• "Char," Engfa khẽ gọi, giọng cô trầm ấm. "Em có muốn nửa đời sau của em có bước chân của chị cùng đồng hành không?"
Câu hỏi của Engfa làm Charlotte giật mình, nàng không trả lời ngay mà suy nghĩ một chút, đôi mắt nàng nhìn Engfa thật sâu rồi hỏi lại:
• "Chị đã yêu bao nhiêu cô gái rồi, Fa?"
Câu hỏi ấy không phải để dò xét hay nghi ngờ, mà như một lời trêu đùa nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự tò mò chân thành. Charlotte muốn biết về quá khứ của Engfa, về những tình cảm mà cô đã từng trải qua, trước khi hai người tìm thấy nhau trong thế giới hỗn loạn này.
Engfa cười khẽ, đôi mắt dịu dàng khi nhìn vào Charlotte, như thể cô đã chờ đợi câu hỏi này.
• "Chị chưa bao giờ yêu ai nhiều như em, Char. Những người trước kia chỉ là thoáng qua. Nhưng với em, chị biết mình không muốn mất đi."
Charlotte khẽ mỉm cười, lòng nàng dường như nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tình yêu của họ, trong thời khắc này, đã vượt lên trên những nỗi sợ hãi và đau khổ, trở thành một nguồn sức mạnh mới, giúp họ đối mặt với mọi khó khăn sắp tới.
Sự ngọt ngào giữa Charlotte và Engfa như tràn ngập cả không gian nhỏ bé trong trại của Engfa. Sau khi Charlotte đồng ý, họ đã chính thức thuộc về nhau, và một sự trùng hợp đầy ý nghĩa xảy ra khi hôm nay là ngày 4/4 - ngày mà một năm trước, họ đã có nhau trong tâm trí.
Cả hai đã trải qua bao nhiêu sóng gió, để rồi hôm nay, họ thực sự bên cạnh nhau, không còn khoảng cách.
Họ nằm bên nhau trên một tấm đệm nhỏ trải trên nền đất trong căn trại đơn sơ. Bên dưới tấm đệm là một khúc gỗ lớn, không hề thoải mái nhưng đủ để tạo ra một không gian ấm áp. Engfa gác tay để Charlotte có thể nằm gần mình hơn, ánh mắt họ giao nhau, long lanh trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu. Mùi hương quen thuộc của hai người hòa quyện, tạo nên một sự kết nối không thể phá vỡ.
Charlotte khẽ thì thầm, giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng đầy cảm xúc:
• "Chị biết không, em đã không nghĩ có ngày mình sẽ được nằm bên cạnh chị như thế này."
Engfa mỉm cười, ánh mắt cô đong đầy yêu thương khi nhìn Charlotte. Cô khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi. Cảm giác gần gũi, yêu thương dâng trào, khiến cả hai không thể ngừng nhớ về những khó khăn đã trải qua để có thể ở bên nhau như bây giờ.
• "Chị cũng từng sợ rằng, em sẽ không bao giờ quay lại," Engfa khẽ đáp, giọng cô run nhẹ. "Nhưng giờ thì chị biết... chúng ta đã thuộc về nhau."
Charlotte và Engfa nằm bên nhau, ánh mắt họ rọi vào nhau như những tia sáng nhỏ lấp lánh trong không gian yên tĩnh của căn trại. Tiếng gió rít nhẹ qua khe hở, nhưng sự ấm áp từ cái ôm của hai người đã làm mờ đi cả sự lạnh lẽo ngoài kia. Charlotte, nằm trong vòng tay Engfa, khẽ cười, ánh mắt nàng dịu dàng khi nhớ lại những lần họ chạm mặt đầu tiên. Nàng ngước lên nhìn vào mắt Engfa, khẽ hỏi:
• "Chị có biết không, lần đầu tiên gặp chị, em đã nghĩ chị là một người quá nghiêm nghị và lạnh lùng. Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày chị lại ở đây, cùng em, nói những lời ngọt ngào như thế."
Engfa mỉm cười nhẹ, bàn tay cô vuốt nhẹ lên má Charlotte, ánh mắt cô lấp lánh trong ánh đèn dầu:
• "Còn chị thì ngay từ lần đầu gặp em, đã biết em là người mà chị không thể quên được. Em khiến chị thấy lo lắng và rối bời, nhưng cũng làm chị cảm thấy... bình yên theo một cách lạ lùng."
Charlotte ngạc nhiên, nàng bật cười khúc khích:
• "Thật sao? Nhưng chị luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Em đã nghĩ rằng chị chẳng để tâm đến em..."
Engfa khẽ cười, giọng cô ấm áp, trầm lắng:
• "Chị phải làm vậy. Lúc đó chị không thể để lộ ra cảm xúc của mình. Nhưng bên trong chị đã nghĩ về em rất nhiều. Những lần em cười, em nói chuyện với người khác, chị đều để ý. Thậm chí khi em không ở gần, chị cũng luôn tìm kiếm bóng dáng em."
Charlotte cảm thấy tim mình rung động mãnh liệt khi nghe những lời này. Cô không ngờ rằng Engfa cũng đã chú ý đến nàng nhiều như vậy. Nàng khẽ chạm nhẹ vào vai Engfa, đôi mắt nàng sáng lên trong niềm vui:
• "Chị biết không, em đã từng trằn trọc không ngủ nhiều đêm, chỉ vì một câu nói vu vơ của chị. Em tự hỏi chị nghĩ gì về em, chị có để tâm đến em như em để tâm đến chị không."
Engfa nhìn Charlotte, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương:
• "Có chứ, chị để tâm đến em từ rất lâu rồi, nhưng chị không dám lại gần. Chị sợ nếu em biết, em sẽ thấy phiền, và chị sẽ không còn được nhìn thấy em nữa."
Charlotte nhìn Engfa, đôi mắt nàng long lanh cảm động. Nàng khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Engfa:
• "Chị thật ngốc... Chị không biết rằng, em cũng đã nghĩ về chị rất nhiều sao? Mỗi lần gặp chị, trái tim em như loạn nhịp, nhưng em không dám lại gần vì sợ chị không để ý đến em."
Engfa cười nhẹ, cô kéo Charlotte vào gần mình hơn, đôi môi cô khẽ chạm vào trán nàng:
• "Bây giờ thì em biết rồi... Chúng ta đã dành quá nhiều thời gian để lo lắng về những điều không cần thiết. Giờ đây, chị chỉ muốn giữ em thật chặt và không bao giờ để em rời xa."
Charlotte cười hạnh phúc, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ Engfa, cảm nhận tình yêu mà họ dành cho nhau sau bao nhiêu ngày xa cách, lo lắng và day dứt. Nàng thì thầm:
• "Chị biết không... Em đã từng tự hỏi tại sao mình lại yêu chị đến thế, mặc dù chúng ta không thực sự biết nhiều về nhau. Nhưng em nhận ra rằng, đó chính là cảm giác tự nhiên nhất mà em từng trải qua. Em yêu chị từ trong tiềm thức, từ những điều nhỏ nhặt nhất ở chị."
Engfa nghe thấy những lời của Charlotte, lòng cô như được sưởi ấm. Cô khẽ thở dài trong sự nhẹ nhõm và hạnh phúc:
• "Chị cũng vậy, Char. Chị yêu em vì em là chính em. Không có gì có thể thay đổi được điều đó. Và chị hứa, từ bây giờ, chúng ta sẽ không còn xa nhau nữa."
Cả hai không nói thêm gì nữa, họ chỉ im lặng nằm cạnh nhau, tay trong tay, cảm nhận nhịp tim của nhau và chia sẻ những giây phút quý giá này. Charlotte cảm nhận được rằng, dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, chỉ cần có Engfa bên cạnh, nàng sẽ không còn sợ bất cứ điều gì nữa.
Engfa nhìn Charlotte, cô mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, và thì thầm:
• "Chúng ta đã thuộc về nhau từ rất lâu rồi, em yêu."
Charlotte mỉm cười, nàng siết chặt tay Engfa và nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ bình yên bên người mà nàng yêu thương hơn tất cả.
-------------------
“Đạn bay, bom nổ chị không sợ, chị chỉ sợ một ngày không còn thấy hình bóng của em.”
"Nhưng với em, chị biết mình không muốn mất đi."
Hy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro