Chap 4: Cảm xúc mâu thuẫn

Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa. Engfa không thể rời mắt khỏi Charlotte, sự kết nối giữa họ ngày càng trở nên rõ nét. Có một điều gì đó về người phụ nữ này khiến cô cảm thấy nghi ngờ, nhưng lại khó giải thích. Đôi mắt hổ phách của Charlotte như đang mời gọi cô tìm hiểu thêm, như thể nàng cũng cảm nhận được sự rung động trong không khí.

Cô có cần giúp đỡ không? - Charlotte hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng.

Có nhiều việc cần làm ở đây, và tôi sẽ rất vui nếu có thể giúp đỡ cô.

Engfa chần chừ, không biết nên nhận lời hay không. Cô đã quen với việc tự mình làm mọi thứ, nhưng lời đề nghị của Charlotte khiến cô cảm thấy như có một tấm chăn ấm áp bao bọc lấy mình giữa dòng người lạnh lẽo.

Tôi... - Engfa ngập ngừng.

• Tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Charlotte gật đầu, nhưng nụ cười của nàng vẫn không phai nhạt. Cô gái trẻ ấy tỏa ra một sự tự tin và quyết tâm mà Engfa chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác trong trại này. Có điều gì đó về Charlotte đã khiến cô cảm thấy an tâm, như thể họ có thể cùng nhau đối mặt với bất kỳ thử thách nào.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Engfa quay bước đi, lòng tràn đầy câu hỏi. Cô biết rằng mình không thể quên ánh mắt của Charlotte, nhưng lại không hiểu tại sao. Trong khi đó, Charlotte cũng theo dõi từng bước đi của Engfa, lòng nàng không yên.

Charlotte, một gián điệp hai mang, nhiệm vụ của nàng là thu thập thông tin cho quân Nhật, đã được đào tạo như một đặc công, với thân thủ nhanh nhẹn và tinh nhuệ. Nhưng sự xuất hiện của Engfa khiến lòng nàng dậy sóng. Nàng nhớ lại những năm tháng sống ở Anh, những ký ức đau thương về mẹ và cha tràn về. Cha nàng, một người lính, đã mất tích trong một chiến dịch quân sự tại Nhật. Biến cố đó đã thay đổi cuộc đời nàng, khiến nàng phải theo đuổi con đường gián điệp để tìm kiếm sự thật về người cha dưới sự giúp đỡ từ một người bạn của ba cô.

Tình cảm lạ lùng này... - Charlotte tự hỏi, trầm ngâm khi ngắm nhìn những người dân đang chờ đợi bên ngoài.

Nàng lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ phi lý. - Không thể nào, nhiệm vụ của tôi là quan trọng hơn tất cả.

Nhưng hình ảnh của Engfa vẫn đeo bám Charlotte. Nàng nhớ đến nụ cười và ánh mắt kiên định của cô, thứ ánh sáng kỳ diệu trong những ngày tối tăm này.

Charlotte không thể phủ nhận rằng có điều gì đó sâu sắc hơn đang dâng lên trong lòng nàng.

Tối đến, Engfa ngồi trên chiếc giường cũ kỹ, nhìn ra khung cửa sổ, nơi những vì sao đang nhấp nháy trên bầu trời.

Những tiếng rên rỉ và khóc lóc của người dân trong trại vẫn vọng lại, nhưng trong tâm trí cô, hình ảnh của Charlotte chiếm lĩnh toàn bộ không gian. Cô tự hỏi về cuộc đời nàng, về những bí mật mà nàng có thể đang giấu kín. Cảm giác hồi hộp cùng nỗi tò mò trào dâng khiến Engfa không thể chợp mắt.

Charlotte... - Engfa thì thầm, cái tên vương vấn trong lòng cô như một câu thần chú, một nhạc điệu êm đềm. - Cô ấy là ai? Tại sao lại có một sức hút mãnh liệt như vậy?

Cô nhớ đến nụ cười và ánh mắt của Charlotte, điều đó khiến trái tim cô đập mạnh. Những kỷ niệm ấy như ánh sáng le lói giữa bóng tối dày đặc, tiếp thêm sức mạnh cho Engfa trong những ngày tháng khó khăn này. Mỗi khi nghĩ về Charlotte, Engfa cảm thấy như một cơn gió mát lành đang thổi qua lòng mình.

Trong khi Engfa đang đấu tranh với những cảm xúc của mình, Charlotte cũng không khá hơn. Nàng ngồi trong căn phòng tối tăm của trại tị nạn, những ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt thanh tú của nàng. Bất chấp sứ mệnh của mình, tâm trí nàng không thể ngừng nghĩ về Engfa. Mỗi lần nhớ đến nụ cười dịu dàng và ánh mắt kiên định của cô, lòng nàng lại trào dâng một cảm xúc mà nàng chưa từng trải qua.

Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy? - Charlotte tự hỏi, vò đầu bứt tai. - Đây không phải là thời điểm cho những cảm xúc yếu đuối.

Nhưng không thể phủ nhận rằng Engfa đã khơi dậy một điều gì đó trong
Charlotte, nàng ngồi đó, lặng lẽ và suy tư, cảm thấy như một con thuyền lạc giữa biển khơi. Dù biết rõ rằng nhiệm vụ của mình quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, nhưng cảm xúc dành cho Engfa ngày càng mạnh mẽ, như một cơn sóng lớn đập vào bờ. Hình ảnh của Engfa như một ánh sáng le lói, dẫn đường cho nàng trong những tháng ngày u ám của chiến tranh.

Charlotte nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào những gì mình đã học. Mỗi bước đi, mỗi quyết định nàng đưa ra đều phải được thực hiện một cách tỉnh táo, không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng. Nàng đã mất quá nhiều để có được vị trí này. Thế nhưng, khi nàng hình dung đến nụ cười của Engfa, những rào cản mà nàng dựng lên đều có vẻ mong manh và dễ vỡ.

• "Tôi không thể. Tôi phải tìm cha," - nàng tự nhắc nhở mình, nhưng lại cảm thấy một sự mâu thuẫn lớn trong lòng. Cảm xúc dành cho Engfa không chỉ đơn thuần là sự thu hút; nó còn là sự đồng cảm, sự kết nối sâu sắc với những gì mà cô đã trải qua. Cả hai đều sống trong thế giới của chiến tranh, nhưng lại đang trên những con đường hoàn toàn khác nhau.

Ngày hôm sau, khi Engfa trở lại trại tị nạn, không khí vẫn như cũ, nhưng trong lòng cô, một cảm xúc mới mẻ đang dâng lên. Cô không thể ngừng nghĩ về Charlotte, về ánh mắt và nụ cười của nàng. Mỗi bước đi vào trại, cô như cảm thấy lòng mình nôn nao chờ đợi một điều gì đó. Thời gian như ngừng lại khi cô bước vào khu vực phân phát lương thực, nơi mà hôm qua cô đã gặp Charlotte.

Nhưng hôm nay, Charlotte không có mặt. Engfa không thể kiềm chế cảm giác hụt hẫng. Cô tìm kiếm quanh mình, ánh mắt ánh lên sự hy vọng và lo lắng, nhưng chỉ thấy những khuôn mặt mệt mỏi và đầy lo âu. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng nỗi lo lắng về sự vắng mặt của Charlotte khiến lòng cô nặng trĩu.

Khi buổi chiều bắt đầu buông xuống, Engfa quyết định đi tìm Charlotte. Cô hỏi thăm một số người trong trại và biết rằng Charlotte đã được cử đi làm nhiệm vụ ở một khu vực khác. Cảm giác thất vọng tràn ngập, nhưng Engfa không thể ngồi yên chờ đợi. Cô quyết định sẽ đến gặp Charlotte tại nơi làm nhiệm vụ.

Engfa men theo những con đường đất lầy lội, trái tim cô đập nhanh hơn với mỗi bước đi. Cô không biết chính xác nơi Charlotte đang làm việc, nhưng cô cảm nhận rằng nàng là người quan trọng trong cuộc sống của mình. Trong lòng cô, một giọng nói lặng lẽ thì thầm rằng cô cần tìm kiếm điều gì đó tốt đẹp trong thế giới hỗn loạn này, và Charlotte chính là điều đó.

Khi đến nơi, Engfa nhìn thấy một số người đang tập trung xung quanh một khu vực, tiếng nói chuyện xôn xao và đầy hào hứng. Cô bước lại gần, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Charlotte. Và rồi, giữa đám đông, cô nhìn thấy nàng. Charlotte đang hướng dẫn một nhóm người về cách sơ cứu cho những nạn nhân bị thương.

Engfa đứng yên, ngắm nhìn hình ảnh Charlotte, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên gương mặt nàng, khiến nàng trở nên lấp lánh. Nàng chăm chú lắng nghe và giảng giải, đôi tay khéo léo biểu diễn những thao tác cần thiết. Mỗi lời nói của nàng đều đều khắt sâu vào tâm trí cô. Nhưng sau hình bóng nàng cứ mờ dần,.....

-------------------

"Cô ấy là ai" - là Charlotte Austin của Engfa Wahara

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro