Chap 54: Hối lỗi
Cuối cùng, sau một tuần trôi qua, Engfa không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô quyết định đến thăm Charlotte, nhưng lại sợ rằng mình sẽ không đủ dũng cảm để đối diện với nàng. Tâm trí cô cứ quay cuồng giữa việc muốn xin lỗi và nỗi sợ hãi rằng Charlotte sẽ không muốn nghe những gì cô nói.
Trong suốt một đêm dài, Engfa đã dành thời gian suy nghĩ về cuộc cãi vã, về những gì mình đã nói. Cô tự hỏi, "Liệu Charlotte có đang đau khổ như cô? Liệu có phải nàng đang chờ đợi một lời xin lỗi từ cô? Hay Charlotte đã quyết định buông bỏ mọi thứ và bước tiếp?."
Sáng hôm sau, khi tới văn phòng, Engfa không thể tập trung vào công việc. Cô nhận thấy mọi thứ đều nhạt nhẽo và không còn sức sống. Cuối cùng, sau khi đã đủ dũng cảm, Engfa quyết định nhắn tin cho Charlotte:
• "Charlotte, em ở đâu? Chị nhớ em. Hãy cho chị biết em vẫn ổn, được không?"
Nhưng sau khi gửi đi, cô chỉ nhận lại một sự im lặng đau lòng. Charlotte không trả lời. Cả đêm ấy, Engfa ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng trời đêm tĩnh mịch, lòng ngập tràn sự bất lực và hối tiếc.
Ngày hôm sau, khi đến văn phòng, Engfa không thể giấu được vẻ mệt mỏi và sự lo lắng trong đôi mắt. Tif, thấy vậy, tiến đến hỏi han.
• "Engfa, chị không thể tiếp tục như thế này mãi được. Có khi nào... chị muốn đến tìm Charlotte không?"
Engfa ngẫm nghĩ trong giây lát. Một phần của cô muốn chạy ngay đến bên Charlotte, muốn xin lỗi và ôm lấy nàng, muốn xóa tan mọi hiểu lầm. Nhưng một phần khác lại sợ rằng Charlotte đã thật sự rời xa cô.
• "Em không hiểu, Tif à. Chị đã làm tổn thương em ấy. Em ấy có lẽ... không muốn gặp lại chị nữa."
Tif đặt tay lên vai Engfa, giọng nói đầy sự cảm thông:
•"Nếu chị không thử, chị sẽ không bao giờ biết được. Đôi khi, sự im lặng không có nghĩa là kết thúc, mà là một lời nhắc nhở để chị biết trân trọng hơn."
Câu nói của Tif khiến Engfa suy ngẫm. Đêm ấy, cô ngồi một mình, lòng đầy băn khoăn. Cuộc cãi vã hôm đó như một hố sâu ngăn cách, nhưng cũng là cơ hội để cô nhận ra tình cảm thật sự của mình dành cho Charlotte.
Engfa tự hỏi: Liệu có quá muộn để hàn gắn lại tất cả không?
Đã hơn một tuần trôi qua từ khi Charlotte rời xa cô, và Engfa bắt đầu cảm nhận sự trống rỗng không thể chịu đựng. Những đêm dài không ngủ, những ký ức đau đớn cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Mỗi câu nói cay nghiệt mà Engfa đã ném vào Charlotte trở thành một nỗi dằn vặt không dứt. Đêm nay, cảm giác cô độc lại dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc yếu lòng, cô đã tìm đến rượu để làm vơi bớt nỗi buồn đang ngự trị trong lòng.
Engfa trở về ngôi nhà của cả hai, cô ngồi một mình trong căn phòng tối, tay nắm chặt ly rượu đã vơi một nửa. Cô nâng ly lên, mắt nhìn đăm đăm vào ánh sáng phản chiếu mờ ảo của chất lỏng màu hổ phách, như nhìn thấy hình ảnh của Charlotte hiện lên trong đó. Mỗi ngụm rượu trôi qua cổ họng, như thể cô đang cố gắng nhấn chìm mọi ký ức, mọi nỗi đau, nhưng cảm giác lại càng trở nên trống rỗng. Đôi mắt Engfa cay xè, nhưng cô không khóc. Cô chỉ ngồi đó, im lặng, để cơn đau cứ lấn át từng tế bào trong cơ thể.
• "Tại sao... tại sao em lại phải chịu đựng những lời nói đó từ chính người mình yêu chứ, Charlotte?" - Engfa thì thầm trong cơn say, giọng nói vang vọng trong căn phòng trống trải, như chính trái tim cô đang gào thét.
Ngay lúc ấy, Dao bước vào. Nhìn thấy Engfa trong bộ dạng tiều tụy, tay cầm ly rượu và ánh mắt lạc lõng, Dao không khỏi xót xa. Dao ngồi xuống bên cạnh Engfa, nhẹ nhàng lấy ly rượu khỏi tay cô:
• "Engfa, uống nữa cũng không làm vơi đi nỗi buồn đâu. Càng cố quên, chị chỉ càng làm mình đau hơn thôi."
Engfa ngẩng lên nhìn Dao, ánh mắt đượm buồn và mệt mỏi:
• "Dao, em có biết... từng đêm chị không thể ngủ, không ngừng nghĩ về Charlotte. Chị đã làm tổn thương người mà chị yêu nhất, và giờ đây chị không biết làm sao để sửa chữa. Em có nghĩ rằng chị còn xứng đáng với Charlotte không?"
Dao nắm lấy tay Engfa, ánh mắt đầy thấu hiểu:
• "Chị biết không, tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ. Yêu một người là chấp nhận cả nỗi đau và lỗi lầm. Đôi khi, việc chấp nhận sai lầm và đối mặt với nó chính là cách để trưởng thành trong tình yêu."
Engfa lặng người, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm, như đang tìm kiếm hình ảnh của Charlotte trong bóng tối. Giọng cô khẽ run:
• "Charlotte... em ấy luôn là người dịu dàng, kiên nhẫn, và tôi lại khiến nàng đau đớn chỉ vì một khoảnh khắc giận dữ mù quáng. Làm sao em ấy có thể tha thứ cho tôi, Dao?"
Dao nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt cô tràn ngập sự cảm thông:
• "Charlotte yêu chị, điều đó chưa bao giờ thay đổi. Nhưng chị phải hiểu rằng, yêu cũng là biết tôn trọng và bảo vệ người mình yêu khỏi tổn thương. Chị có dám đối diện với sai lầm của mình và xin lỗi Charlotte không?"
Engfa cười chua xót, mắt nhìn xuống bàn tay run rẩy của mình:
• "Dao, tôi không biết nữa. Chị sợ... sợ rằng những gì mình đã làm sẽ không bao giờ có thể bù đắp. Tình yêu của chị dành cho Charlotte đã bị hoen ố bởi những lời nói cay nghiệt."
Dao khẽ nắm lấy vai Engfa, giọng nói như một lời thức tỉnh:
• "Engfa, tình yêu thật sự không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Nhưng nếu tình yêu đủ lớn, nó có thể chữa lành mọi vết thương, nếu chị dám chấp nhận sai lầm của mình và sửa đổi."
Engfa im lặng, hít một hơi sâu, mắt nhắm lại như thể đang đấu tranh với cảm xúc. Cô thầm thì:
• "Dao, chị đã quá tự tin, quá ích kỷ... Charlotte đáng ra không nên phải chịu đựng những tổn thương mà chị gây ra. Chị không thể mất nàng, nhưng chị cũng không biết mình có thể đối mặt với nàng như thế nào sau tất cả."
Dao mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như muốn động viên:
• "Engfa, nếu chị thật sự yêu Charlotte, chị sẽ tìm được can đảm để đối diện với sai lầm của mình. Không có tình yêu nào là hoàn hảo cả, nhưng điều quan trọng là chị sẵn sàng làm gì để bảo vệ tình yêu đó."
Khi Dao rời đi, Engfa ngồi lại trong căn phòng tối, tay nắm chặt chiếc ly rỗng. Trong lòng cô là một mớ hỗn độn - sự dằn vặt, nỗi nhớ, và cả sự hối hận khôn nguôi. Engfa ngửa mặt lên, nhìn vào bóng tối, như thể đang thách thức chính bản thân mình.
Cô tự hỏi: "Charlotte, liệu tôi có thể đủ dũng cảm để sửa chữa những gì tôi đã phá hủy không?"
Engfa hiểu rằng không còn gì có thể xoa dịu nỗi đau của cô ngoài việc chính cô phải đối diện với sai lầm của mình, xin lỗi Charlotte từ tận đáy lòng. Cô biết rằng tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc, mà còn là sự can đảm để đối mặt với tổn thương và sửa chữa lỗi lầm.
Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm nỗi day dứt, Engfa quyết định đến gặp ông Thuniwad, người cha của Charlotte và cũng là người luôn quan tâm và thấu hiểu. Engfa tin rằng ông có thể cho cô lời khuyên mà cô đang cần, để tìm ra cách nào đó hàn gắn những tổn thương cô đã gây ra.
Ông Thuniwad ngồi lặng lẽ trong căn phòng ấm cúng, nghe Engfa kể lại toàn bộ câu chuyện với đôi mắt trầm tĩnh. Khi Engfa kể xong, ông nhìn cô thật sâu, rồi chậm rãi lên tiếng:
• "Engfa, con có biết tình yêu thực sự nghĩa là gì không?"
Engfa ngập ngừng, đôi mắt buồn bã. Ông Thuniwad tiếp tục:
• "Tình yêu không chỉ là những lời ngọt ngào hay những khoảnh khắc vui vẻ. Nó là sự cam kết, là khả năng thấu hiểu và bảo vệ người mình yêu khỏi những tổn thương - kể cả khi chính mình phải hy sinh để làm điều đó. Charlotte là một cô gái mạnh mẽ, nhưng cũng dễ tổn thương. Charlotte yêu con hết lòng, nhưng con bé cũng cần được yêu thương và trân trọng. Nếu con thật sự yêu con bé, tại sao lại để giận dữ lấn át như vậy?"
Engfa cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
• "Ba, con đã sai. Con đã để cơn giận che mờ lý trí và nói ra những điều không thể tha thứ. Giờ đây... con không biết phải làm sao để đưa Charlotte trở lại bên con."
Ông Thuniwad đặt tay lên vai Engfa, giọng nói ấm áp nhưng đầy nghiêm khắc:
• "Hãy chứng minh bằng hành động. Tình yêu không chỉ là những lời nói suông, mà là lòng dũng cảm, là sự sẵn sàng đối mặt và sửa chữa lỗi lầm của mình. Con đã làm Charlotte đau, nhưng nếu con thật sự yêu nó, con phải tìm cách đưa nó về."
Engfa ngước lên nhìn ông Thuniwad, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, nhưng cũng có chút lo lắng:
• "Ba nghĩ rằng Charlotte sẽ tha thứ cho con không?"
Ông Thuniwad mỉm cười nhẹ nhàng:
• "Tha thứ không phải là điều dễ dàng, nhưng nếu tình yêu đủ lớn, thì mọi thứ đều có thể. Con phải cho nó thấy rằng con sẵn sàng thay đổi, sẵn sàng làm mọi điều để chuộc lỗi. Con hãy nghĩ về những gì con sẽ nói, và đừng chỉ nói từ miệng, hãy nói từ trái tim mình."
Engfa im lặng một lúc, rồi hít một hơi sâu, như thể tìm được sự can đảm mà mình đang tìm kiếm:
• "Ba, con sẽ đi tìm Charlotte. Con sẽ làm tất cả để đưa nàng về bên con, để bù đắp mọi lỗi lầm mà con đã gây ra."
Ông Thuniwad gật đầu, ánh mắt đầy tự hào:
• "Đúng vậy, con gái. Đôi khi trong tình yêu, chúng ta phải đối mặt với chính lỗi lầm của mình để trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu con yêu Charlotte thật sự, con sẽ vượt qua được."
Engfa rời khỏi nhà ông Thuniwad, lòng đầy quyết tâm và sự hối hận. Cô nhận ra rằng, tình yêu không chỉ là những lời nói đẹp đẽ, mà là một hành trình dài với cả những khó khăn và tổn thương. Ngay khi trở về nhà, Engfa thu dọn một số đồ dùng, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hành trình.
Dao nhìn thấy Engfa đang chuẩn bị hành lý, tiến lại gần và hỏi:
• "Chị thực sự sẽ đi tìm Charlotte ngay bây giờ sao?"
Engfa mỉm cười, nhưng trong mắt cô vẫn không giấu được sự lo lắng:
• "Đúng vậy, Dao. Chị không thể chờ thêm nữa. Mỗi giây phút không có Charlotte là mỗi giây chị đều cảm thấy mất mát. Chị phải tìm lại nàng, và dù có khó khăn thế nào, Chị cũng sẽ không bỏ cuộc."
Dao nhìn cô đầy thán phục, khẽ nói:
• "Engfa, em chưa từng thấy chị quyết tâm như thế. Em tin rằng, nếu chị thật lòng như vậy, Charlotte sẽ cảm nhận được."
Engfa gật đầu, đôi mắt lấp lánh hy vọng:
• "Chị biết mình đã sai, nhưng chị sẽ sửa sai bằng mọi cách. Charlotte là người duy nhất chị không muốn đánh mất, và chị sẽ không để mất em ấy thêm lần nào nữa."
Với quyết tâm mãnh liệt, Engfa bước đi, mang theo cả những lời dặn dò của ông Thuniwad và hy vọng sẽ tìm lại được tình yêu của mình.
---
Tình yêu là sự cam kết,... con bé yêu con nhưng con bé đáng được trân trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro