Ngoại truyện - Lá thư chưa gửi

Mùa nước nổi năm ấy, trời mưa sớm hơn mọi năm. Căn nhà gỗ bên mộ vẫn đứng đó, rêu phủ mái, hoa giấy tím ngắt trước hiên. Người dân trong vùng nói rằng cô Phương đã yếu đi nhiều, nhưng vẫn ngày nào cũng dậy sớm, ra chải tóc trước mộ, rồi ngồi thêu khăn.

Chiều hôm đó, có một cô gái trẻ, mang ba lô và gương mặt hao hao Phương thuở còn xuân, tìm tới ngôi nhà ấy. Cô là cháu ngoại của một đồng đội cũ, nghe kể về một chuyện tình mà ai cũng nghĩ là truyền thuyết.

Cô gái đến, thấy người phụ nữ tóc bạc đang ngồi tựa bên mộ, miệng lẩm nhẩm hát một khúc ca xưa:

- "Trăng nước lồng sông... ai có về mà nhớ ai không..."

- Cô Phương? - cô gái khẽ gọi.

Người phụ nữ quay lại, ánh mắt mờ đục nhưng vẫn trong veo, như đã thấy trước mặt là cả một thời thanh xuân đang hiện về.

- Con là ai?

- Dạ, con là Thanh... cháu bà Hai Gấm. Con nghe về cô và má Hương...

Phương cười, nụ cười như nắng chiều vừa rớt xuống:

- Vậy hả... Cô tưởng người ta quên hết rồi chớ. Lâu lắm rồi không ai còn nhắc tới cổ...

Thanh ngồi xuống, nghe Phương kể về những buổi chiều đạp nước cùng nhau, những trận cãi nhau vụn vặt, và buổi tối cuối cùng Hương còn sống - Phương vẫn còn nhớ từng chi tiết một. Sau cùng, cô rút ra một bì thư đã ngả vàng.

- Con tìm thấy cái này trong hộp gỗ cũ, ghi "Để lại cho cô Phương nếu tôi không về". Con nghĩ... có thể là của má Hương.

Phương run run mở ra. Bên trong chỉ có vài dòng, mực đã nhòe theo thời gian:

- Cô à, nếu có một ngày tui không về nữa... cô đừng khóc. Đừng ngồi mãi bên bậc cửa mà chờ, đừng trách gió trách mưa không mang tui quay về. Hãy sống... sống thiệt trọn vẹn cho cả phần tui nữa. Đi những nơi tụi mình chưa kịp đi, làm những điều tụi mình từng hứa mà chưa kịp làm.

Nếu cô còn thương tui, thì đừng rời bỏ nơi mình từng mơ có một căn nhà nhỏ, có tiếng cười, có giường tre cũ, có mùi tóc cô mỗi sớm mai... Ở lại đó, để tụi mình vẫn còn đâu đó trong nhau.

Tui không cần bia mộ đẹp, không cần nhang khói lạnh lẽo. Chỉ cần mỗi sớm cô còn thức dậy, còn thở, còn nhớ đến cái người từng ngốc nghếch ôm cô từ sau lưng và thủ thỉ ' hòa bình rồi tụi mình cưới nghen'... vậy là đủ rồi.

Thương cô, đến khi gió trên sông không còn thổi, trăng không còn soi được lòng người.
- Hương."

Phương bật khóc lần đầu tiên sau mấy mươi năm. Lặng lẽ, không thành tiếng, như một con nước âm thầm trôi qua lòng người.

Tối đó, Thanh ngủ lại căn nhà gỗ. Trước khi ngủ, cô hỏi:

- Cô có hối hận không?

Phương chỉ nhìn lên trần gỗ:

- Không. Có thể tụi cô không có trọn đời... nhưng có một đoạn đời mà Hương yêu cô bằng tất cả trái tim. Với cô, vậy là đủ.

Vài năm sau, người dân không còn thấy cô Phương ra mộ mỗi sáng nữa. Người ta vào trong, thấy cô đã nằm ngủ yên trên chiếc võng đung đưa trước hiên, tay còn nắm chặt lá thư cũ. Trên bàn thờ nhỏ trong nhà, có đặt thêm một tấm ảnh trắng đen - cô gái cười, mắt cong cong, tóc búi gọn, mặc áo bà ba tím.

Người ta chôn Phương cạnh mộ Hương. Hai bia đá nằm sát nhau, giữa vườn hoa giấy tím và khung cảnh thanh bình của một miền quê đã yên bình trở lại.

Trên bia có khắc thêm một dòng nắn nót:

"Người ở lại cuối cùng, cũng đã về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro