Chương 1: 5 Phút Và Lời Thất Hứa
Tôi và anh tính đến nay đã hẹn hò được 3 năm, mọi thứ bắt đầu từ cái ngày định mệnh ấy-ngày mà tôi và anh gặp nhau lần đầu tiên trên sân băng. Chúng tôi đã trúng tiếng sét ái tình từ khi đó, không lâu sau chúng tôi bước vào mối quan hệ yêu đương
_________
Tôi tỉnh dậy trong ánh sáng nhẹ của những tia nắng mỏng như sương lọt qua rèm cửa trắng, rải đều lên sàn gỗ lạnh và ga trải giường mềm mịn. Buổi sớm ở Tokyo luôn là một thứ gì đó vô cùng dễ chịu, trong lành êm ái khiến tôi mê đắm, thích thú. Căn phòng vẫn còn mùi hoa oải hương từ đêm qua, lẫn với một thứ hương rất quen – hương của anh.
Yuzuru đang nằm nghiêng về phía tôi, mái tóc hơi rối nhưng lại gọn gàng theo cách lạ kì. Đôi mi dài của anh khẽ động, như thể đang mơ một giấc mơ yên bình nào đó, còn đôi môi hơi hé mở, thở nhẹ nhịp đều đều.
"Aiss cái gương mặt này, đáng yêu chết mất!" tôi vừa ngắm nhìn gương mặt thanh tú của anh vừa thầm nghĩ. Quả thực, cái gương mặt này là một phần khiến tôi mê anh như điếu đổ từ ngay lần đầu gặp mặt.
"Yuzu..." tôi thì thầm, cánh tay vươn ra vuốt nhẹ lưng anh qua lớp áo mỏng. "Hôm nay anh có rehearsal sớm mà, dậy đi kẻo muộn. Em không muốn mình là lý do khiến anh trễ lịch đâu"
Không một lời hồi đáp, chỉ có tiếng anh nói khẽ trong cổ họng, rồi vòng tay anh siết tôi lại gần hơn. Gò má tôi chạm vào xương quai xanh anh, bàn tay đặt hờ sau lưng tôi giờ đã trượt xuống thấp, chạm vào đường cong nơi thắt lưng.
"Chỉ năm phút nữa thôi..." anh nói, giọng trầm ấm ngái ngủ nhưng đầy mê hoặc. "Ôm em ấm quá... Anh không muốn rời khỏi đây."
Tôi bật cười, xoa đầu anh : "Anh nói vậy suốt, lần nào em cũng thành lý do anh đi trễ."
"Lý do duy nhất khiến anh không cảm thấy tội lỗi" anh thì thầm, hôn lên trán tôi. Một nụ hôn nhẹ như lông vũ, nhưng đủ để làm tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.
"Hừm, hôn được em như này là anh tỉnh táo rồi đúng không? Tỉnh rồi thì dậy thôi chú mèo lười của em, nói lại là em không muốn anh muộn giờ chỉ vì em đâu"
Dứt lời, tôi định gỡ tay anh ra để anh đứng dậy, nhưng ngay lúc ấy, anh xoay người, đè nhẹ lên tôi. Thân thể anh ấm, hơi thở anh phả vào tai tôi – khiến toàn thân tôi như bị dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng.
"Yuzu... không được...không phải lúc này...sắp tới giờ anh phải đi rồi" tôi lí nhí nói, nở một nụ cười đầy ngượng ngùng và đẩy nhẹ ngực anh. Miệng từ chối là thế nhưng tay tôi lại vô thức níu lấy áo anh.
"Ừm... thì trễ một chút," anh thì thầm ngay sau tai tôi: "...cho anh một bản encore riêng với vợ anh nhé?"
"Encore riêng gì chứ..., Yuzu, anh lại mơ ngủ rồi à..."
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn tôi. Một nụ hôn sâu, đầy đắm say, cuốn tôi vào thứ cảm giác vừa dịu dàng vừa cháy bỏng. Bàn tay anh len vào lớp áo ngủ, chạm vào làn da đã quen thuộc nhưng mỗi lần chạm vẫn khiến tôi như rơi vào một màn trượt băng không có điểm dừng.
Chiếc ga trải giường bắt đầu nhăn lại. Tiếng thở, tiếng thì thầm và âm thanh da thịt cuốn vào nhau lấp đầy căn phòng như một bản nhạc dương cầm không lời – mà chỉ hai người hiểu nhịp.
Những âm thanh ấy cứ phát ra không ngừng, ai nghe thấy chắc chắn đều sẽ cảm thấy đỏ mặt.
Tôi không biết bản encore đó kéo dài bao lâu, chỉ biết khi anh nằm xuống bên cạnh, kéo tôi vào lòng lần nữa, thì đồng hồ đã nhích qua giờ hẹn ban đầu hơn 40 phút.
Anh nhìn tôi, mỉm cười lười biếng như một con mèo tuyết vừa no nê.
"Rehearsal muộn cũng đâu chết ai" anh thì thầm. "Nhưng không ôm em sáng nay... chắc anh không sống nổi."
Tôi chỉ khẽ trêu chọc, véo má anh "Ừm, lí sự là giỏi thôi" rồi cuộn tròn vào lòng anh, chúng tôi thiếp ngủ đi vì mệt
Hôm đó anh không những muộn rehearsal mà còn nghỉ luôn một ngày chỉ để ở nhà với tôi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro