Chương 3 - Khói Của Niềm Tin
Amina quay sang Hassan, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn đầy chiều sâu:"Anh đừng nói vậy. Chúng ta đã qua thời hoàng kim của Muammar al‑Gaddafi rồi... Bây giờ có cơm ăn là quý. Người ta đến đây không phải để mơ, mà để sống."
Amina vẫn bình thản nhưng cứng rắn: "Cô ấy vẫn làm việc đầy đủ. Đừng quá khắt khe."
Hassan hừ nhẹ, bỏ đi, để lại bầu không khí nặng nề. Linh cúi mặt, nhưng trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa nhỏ: cô biết mình không thể để những lời ấy quật ngã.
Amina đặt tay lên vai Linh, giọng nhẹ như gió sa mạc: "Em cứ yên tâm. Có lẽ do em đang có chuyện buồn gì đó thôi, chứ chị thấy em làm việc rất tốt mà. Mọi người đều thấy."
Chị ngừng một chút, rồi nói tiếp, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn đầy thực tế: "Nếu không ổn thì cứ về nước, không ai ép. Ở đây không có chuyện buôn nô lệ như thiên hạ đồn đâu. Chúng ta làm việc, sống tử tế, thế là đủ rồi."
Amina lại nói thêm:
"Còn chuyện vượt biên sang Địa Trung Hải — đó là chuyện của những người dân khốn cùng, họ không còn lựa chọn nào khác.
Chứ không phải dành cho một cô đầu bếp có nghề như em.
Em còn tay nghề, còn sức, thì ở đâu cũng sống được, Linh à."
Linh lí nhí cám ơn, giọng nhỏ như tiếng dao chạm thớt. Cô cúi đầu, tiếp tục gọt rau củ, bàn tay run nhẹ nhưng đều đặn.
Buổi sáng hôm ấy, một thanh niên dáng cao gầy, da ngăm, khoác áo choàng bụi cát, vai vắt chiếc túi vải, bước vào Al Qalaa. Đó là Yassin, gương mặt quen thuộc của chợ Sebha.
Hassan đang xem sổ sách, ngẩng lên, nhận ra ngay: "À, Yassin! Lâu rồi mới ghé. Hôm nay lại đi chợ xa về à?"
Yassin cười, đặt chiếc túi vải xuống bàn: "Như thường lệ thôi, cho tôi một phần bánh mì nướng với thịt. Ở đây ăn vẫn ngon nhất."
Anh quay ra ngoài, huýt sáo. Con lạc đà nhỏ buộc ngoài cửa lắc đầu, trên lưng treo mấy cuộn thảm và một gói hàng. Yassin lấy ra một ít gia vị khô, đưa cho Yahya: "Quà từ chợ Ghat. Nghe nói đầu bếp giỏi thì phải có gia vị tốt."
Yahya mỉm cười, gật đầu cảm ơn.
Ánh mắt Yassin lúc này dừng lại ở Linh – cô gái đang đứng bên trong bếp, tay còn vương mùi khói than. Anh nghiêng đầu, tò mò: "Còn đây là... người mới à? Tôi chưa gặp bao giờ."
Amina đáp thay, giọng pha chút tự hào: "Đúng rồi. Linh mới đến từ Việt Nam, nhưng làm việc chăm chỉ lắm."
Linh hơi bối rối, khẽ cúi đầu chào. Yassin bật cười hiền hậu, đôi mắt sáng lên giữa lớp bụi sa mạc: "Vậy thì chào mừng chị. Ở Sebha này, ai chịu khó thì đều được đất này thương cả."
Linh nhìn sang Yahya, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm, cô kéo Yahya vào bếp nói. "Để em thử làm cho anh Yassin một món. Em muốn tự tay mình nấu."
Yahya thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu. Anh đứng lùi lại, khoanh tay, ánh mắt nghiêm nhưng ấm áp.
- "Được. Nhưng nhớ, nấu ăn không phải chỉ để no bụng. Nó là cách mình kể câu chuyện của mình bằng hương vị."
Linh bắt đầu. Cô đặt miếng thịt lên vỉ, tiếng xèo xèo vang lên, mùi thơm lan tỏa. Yahya chậm rãi hướng dẫn:
-- "Đừng vội lật. Hãy để lửa ôm lấy mặt thịt, cho nó cháy xém một chút. Người Ả Rập tin rằng, vị khói than là linh hồn của bữa ăn."
Cô gật đầu, tay run nhưng ánh mắt tập trung. Yahya tiếp tục:
--"Rắc muối thế này thôi, ít nhưng đúng lúc. Muối không chỉ làm đậm vị, nó còn giữ lại ký ức của đất và mồ hôi người làm ra nó."
Linh lắng nghe, từng động tác như một nghi lễ. Cô thêm chút gia vị khô mà Yassin mang tặng, mùi hương cay nồng hòa vào khói than, gợi cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen.
Khi món ăn hoàn tất, Linh bưng ra, đặt trước mặt Yassin. Cô khẽ cúi đầu, tim đập nhanh.
Yassin hít hà, đôi mắt sáng lên.
Linh đặt thêm chiếc ấm đồng nhỏ lên bếp than, cho bột cà phê mịn như cát vào cùng chút bột bạch đậu khấu. Hơi nóng bốc lên, hương thơm nồng nàn lan tỏa, khác hẳn với mùi cà phê Việt mà cô từng quen. Yahya đứng bên, gật đầu hài lòng, không can thiệp, chỉ quan sát.
Cô rót chậm rãi, để lớp bọt mỏng nổi lên trên mặt tách sứ. Đặt ly cà phê trước mặt Yassin, Linh mỉm cười, giọng còn chút hồi hộp nhưng đầy quyết tâm: "Anh thử xem... em pha có vừa miệng không?"
Yassin đưa tách lên, hít một hơi dài. Hương cà phê hòa quyện với vị cay nhẹ của gia vị, lan vào khứu giác. Anh nhấp một ngụm, đôi mắt sáng lên, rồi bật cười: "Giỏi lắm, chị. Thật sự rất vừa miệng."
Linh khẽ thở phào, nụ cười lần này không còn gượng gạo. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mình đã bước thêm một bước – không chỉ học cách nấu ăn, mà còn học cách trao niềm tin của mình vào hương vị.
Yassin đặt tách cà phê xuống, gật gù đầy hài lòng. Anh đứng dậy, phủi lớp bụi sa mạc trên áo choàng, chuẩn bị rời đi. Trước khi bước ra cửa, anh ngoái lại, nụ cười hiền hậu:
"Kỳ tới tôi sẽ mang theo ít bột cà phê từ chợ Ghat. Nhờ chị giữ hộ và pha cho tôi nhé. Tôi tin tay chị sẽ làm nó ngon hơn bất kỳ ai."
Linh thoáng đỏ mặt, khẽ gật đầu. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác lạ – không chỉ là niềm vui khi được khen, mà còn là sự công nhận rằng mình đã bắt đầu có chỗ đứng nơi đất khách này.
Amina đứng phía sau quầy, lặng lẽ mỉm cười. Yahya thì chỉ nhìn Linh, ánh mắt lặng lẽ nhưng ấm áp, như muốn nói: "Em đang đi đúng đường rồi."
Ngoài sân, bóng Yassin cùng con lạc đà khuất dần trong ánh nắng Sebha, để lại trong quán một dư âm ấm áp, như hương cà phê còn vương trong không khí.
Khói bếp vẫn bay nghi ngút, mùi thịt nướng và cà phê Ả Rập hòa vào nhau, tạo nên một không khí ấm áp trong quán. Linh đang cẩn thận lật miếng thịt, ánh mắt tập trung, Yahya đứng cạnh, chậm rãi gật đầu chỉ dẫn.
Hassan lại bước vào, tiến lại gần bếp, khoanh tay, nhếch mép cười: "Ồ, để cô gái này nấu à? Để xem tài nghệ đến đâu."
Không đợi Linh kịp phản ứng, Hassan thò tay bóc một miếng thịt vừa chín, đưa lên miệng nhai. Hắn gật gù, rồi bật cười khẩy: "Ừm... cũng được. Nhưng chỉ cỡ nấu ăn cho nhà thôi, chứ quán xá thì... chưa tới đâu, cần cố gắng thêm nhé."
Linh cúi mặt, bàn tay siết chặt chiếc kẹp nướng, tim đập nhanh.
Yahya lúc đó đứng thẳng dậy, đôi mắt ánh lên sự bực dọc. Anh đáp gọn lỏn: "Đủ rồi, Hassan. Tôi sẽ báo cho tiểu thư về chuyện có phụ bếp người Việt. Anh yên tâm nhé!"
Không khí trong quán chợt nặng nề. Tiếng than hồng nổ lách tách nghe như nhịp tim dồn dập. Amina từ quầy nhìn sang, ánh mắt lo lắng.
* * *
Một tuần sau, tại cảng Darnah ven Địa Trung Hải.
Mặt trời Darnah rực cháy trên những mái nhà vôi trắng. Yassin vừa đặt chân đến thủ đô sau hai ngày vượt sa mạc, mồ hôi đọng trên cổ áo, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ. Thành phố bên biển rộn ràng: xe ngựa lóc cóc, người rao hàng, mùi bánh nướng và cà phê lan trong không khí.
Anh ghé khu chợ Souq al-Mushir. Hành lang đá uốn cong, vòm trần thấp, mùi gia vị nồng nàn. Ông chủ già vừa xếp quế và thảo quả vừa cười:
"Yassin, lại đến nhận hàng à?"
"Vâng, nghe nói mẻ này có cà phê Ethiopia."
"Có chứ, hạt nhỏ mà thơm lắm."
Anh ký sổ, nhận mấy túi vải lớn, buộc lên con lừa nhỏ để chuẩn bị chuyển lên xe tải. Trong ánh nắng vàng, gương mặt Yassin ánh lên niềm tự hào — mang hương vị của Darnah về miền cát Sebha.
Rời chợ, anh ghé quán cà phê ven cảng. Sóng vỗ lăn tăn, tháp minaret trắng in trên nền trời xanh. Ngư dân vá lưới, trẻ con nô đùa trong làn nước mặn. Yassin nhấp ngụm cà phê đậm mùi bạch đậu khấu, nhìn về phía nam, nghĩ đến cô gái Việt trong quán nhỏ – nơi có bếp lửa, than hồng và hương cà phê chờ anh trở lại.
Anh chọn chỗ gần cửa sổ, mắt vẫn dõi ra bến tàu loang nắng. Trên tường, chiếc TV treo cao đang phát bản tin, giọng phát thanh viên vang đều nhưng căng thẳng:
"Cơ quan Khí tượng Libya cảnh báo một áp thấp nhiệt đới từ Hy Lạp đang mạnh lên, có thể trở thành bão Daniel, đổ bộ vào vùng Benghazi – Derna trong 72 giờ tới. Người dân được khuyến cáo hạn chế di chuyển và theo dõi cập nhật liên tục..."
Tiếng muỗng khuấy cà phê khẽ ngừng. Cả quán chùng xuống. Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên khuôn mặt Yassin — đôi mắt anh thoáng đanh lại. Anh hỏi, giọng thấp:
"Thế... có ảnh hưởng tới Tripoli không?"
Người phục vụ nhìn ra cửa sổ, rồi quay lại, đáp khẽ:
"Có thể đấy, thưa quý khách. Nếu gió đổi hướng thì cả Tripoli cũng mưa lớn. Tốt nhất, quý khách tranh thủ rời đi sớm."
Yassin lặng người, siết nhẹ tách cà phê trong tay. Anh mở điện thoại, nhìn lịch giao hàng. Hai kiện cuối cùng từ kho cảng Benghazi vẫn chưa cập. Nếu đi ngay, anh mất mối; nếu chờ, có thể kẹt trong bão.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro