Chương 9 - Phở Việt
Không ai nói thêm gì. Họ ngồi im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua quán, dừng lại ở Linh một chút rồi lại quay đi. Không có lời hỏi han, không có cử chỉ thân thiện. Chỉ có sự im lặng kéo dài như một lớp sương mỏng phủ lên không khí.
Linh rót trà, đặt lên khay, bước tới bàn. Cô cảm nhận rõ ánh nhìn của họ, không phải tò mò — mà là soi xét. Yahya đứng gần đó, tay đặt nhẹ lên chiếc bình nước nóng, như một phản xạ.
Không ai gợi chuyện. Không ai gây sự. Nhưng khi họ rời đi sau nửa giờ, để lại bốn ly trà cạn và một tờ tiền gấp gọn, Linh mới thở ra một hơi dài.
"Anh thấy không?" cô nói khẽ. Yahya gật đầu: "Ừ. Có gì đó không ổn."
Bên ngoài, gió lại thổi qua những bức tường đất cổ. Và trong lòng Sebha, một cơn gợn nhỏ vừa bắt đầu — chưa phải là sóng, nhưng đủ để làm mặt cát rung lên.
Trong những ngày sau đó, Sebha vẫn vàng rực dưới nắng, nhưng quán Al Qalaa bắt đầu có thêm một mùi hương mới: nước dùng phở sôi lăn tăn trong nồi đồng lớn, thơm ngậy mùi xương dê, xương cừu và thảo mộc Việt Nam mà Linh cẩn thận mang theo từ chuyến đi Tripoli.
Linh múc một tô phở, rắc hành lá, thêm vài lát thịt cừu mềm tan, rồi đặt lên bàn cho Hassan thử. Yahya đứng bên, nín thở.
Hắn húp một thìa nước dùng, rồi không nói gì. Chỉ cúi đầu húp tiếp, nhanh hơn, mạnh hơn. Khi tô phở cạn đáy, hắn ngẩng lên, gật đầu một cái rất khẽ, rồi nói: "Món này... có thể đưa vào thực đơn."
Amani, vừa lau quầy vừa nói: "Linh, món này phải đưa vào thực đơn thôi. Tôi chưa từng thấy anh Hassan đồng ý nhanh như vậy."
Linh cười, nhưng ánh mắt vẫn đăm chiêu. "Phải ổn định nguyên liệu đã. Sợi phở ở đây không giống Việt Nam, dễ bị nở, không dai. Xương dê thì có, nhưng phải tươi, phải đúng loại. Nếu không, nước dùng sẽ đục, không ngọt."
Yahya gật đầu, rồi nói như đang nghĩ lớn: "Hay mình thử đặt hàng từ Tripoli? Có mối quen rồi. Còn sợi phở... có thể chị tự làm?"
Linh im lặng một lúc, rồi gật nhẹ. Trong đầu cô, hình ảnh bà cụ người Việt ở Tripoli hiện lên—bàn tay gầy guộc nhưng khéo léo, đang cán từng sợi phở trên mặt gỗ cũ.
Tối hôm đó, khi quán đóng cửa, Yahya đứng ngoài hiên, nhìn về phía sa mạc. Gió vẫn thổi qua những bức tường đất cổ, nhưng lần này mang theo mùi phở, mùi hy vọng, và cả một chút gì đó như lời hứa.
Linh rửa tay, buộc lại tóc, rồi nói khẽ: "Ngày mai em thử làm sợi phở. Nếu thành công, mình sẽ có món Việt Nam đầu tiên ở Sebha."
Yahya mỉm cười, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn: "Và nếu không thành công, thì mình lại thử tiếp. Vì Sebha đã bắt đầu rung lên rồi."
Yassin ghé quán Al Qalaa như thường lệ, đúng vào ngày thứ mười. Vừa bước vào, anh đã bị mùi nước dùng phở kéo lại như một sợi dây vô hình. Sau khi ăn xong phở thịt cừu, anh đặt thìa xuống, gật gù: "Đúng là sa mạc qua tay cô người Việt này, món ăn đa dạng hẳn."
Anh ngồi thêm một lúc, rồi nói: "Nếu chị cần nguyên liệu, mỗi chuyến hàng tôi đi từ Darmah hay Tripoli, tôi sẽ mang về giúp. Cứ đưa danh sách."
Linh cảm ơn, ánh mắt sáng lên. Cùng ngày, Hassan quyết định cấp vốn để cô mua một chiếc máy nhồi bột. "Thử đi," hắn nói, "nếu ra được sợi phở đúng chuẩn, thì món này sẽ là điểm nhấn của quán."
Linh bắt tay vào thử nghiệm ngay. Lần đầu, bột nhão, sợi phở đứt đoạn, khi nấu lên thì mềm oặt như cháo. Lần thứ hai, cô điều chỉnh lượng nước, nhưng kết quả vẫn không khá hơn: sợi phở chua nhẹ, như lên men, và khi ăn vào thì dính bết vào nhau.
Hassan nếm thử, nhăn nhó như vừa bị ai ép uống nước chanh không đường. "Trời ơi, kiểu này mất khách hết" hắn lẩm bẩm, đặt thìa xuống bàn.
Linh cũng thử một miếng, rồi thở dài. Đúng là dở thật sự. Nhão, chua, và không có chút gì giống món phở cô từng ăn ở Hà Nội hay Tripoli. Cô ngồi lặng một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng Sebha vẫn vàng như mật, nhưng trong lòng thì như có một đám mây nhỏ vừa kéo ngang.
Yahya bước lại, đặt tay lên vai cô. "Không sao. Mới thử hai lần mà. Ngày mai mình thử tiếp. Có Yassin lo nguyên liệu rồi, mình sẽ làm được."
Linh gật đầu, ánh mắt vẫn đăm chiêu. Trong đầu cô, hình ảnh bà cụ ở Tripoli lại hiện lên—bàn tay gầy guộc, nhẫn nại, từng lần cán bột, từng lần thất bại, rồi mới ra được sợi phở đúng ý.
Sebha vẫn chưa có món phở Việt Nam đúng chuẩn. Nhưng giờ, ít nhất, nó đã có một chiếc máy nhồi bột, một người sẵn lòng tiếp tế, và một người phụ nữ Việt đang kiên trì thử lại.
Cứ như thế, một tuần sau, mỗi sáng xe phở lại nghi ngút khói trước nhà hàng Al Qalaa như một lời mời không cần nói thành lời. Mùi nước dùng thơm ngọt lan ra tận đầu ngõ, kéo khách đi ngang vào ăn sáng rất đông. Tiếng thìa chạm vào tô, tiếng người gọi thêm rau, thêm nước, hòa cùng ánh nắng Sebha vàng như mật, khiến quán nhỏ trở nên sống động lạ thường.
Yahya đứng sau quầy, mắt dõi theo Thảo Linh đang xắt thịt. Những lát thịt cừu mỏng đều, gọn gàng, rơi xuống thớt như có nhịp điệu riêng. Ánh mắt Yahya trìu mến, không giấu được sự ngưỡng mộ pha chút dịu dàng.
Linh ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn ấy, rồi cười khẽ: "Bộ dáng em nấu ăn khó coi lắm sao mà anh nhìn kỹ thế?"
Yahya không nói gì. Anh tiến lại gần, lặng lẽ ôm cô một cái thật nhanh rồi buông ra, như sợ ai đó nhìn thấy. Linh đứng yên, không nói, nhưng đôi má ửng hồng. Bên ngoài, tiếng khách gọi thêm một tô phở vang lên, kéo cả hai trở lại với nhịp sống thường ngày.
Giữa mùi phở, ánh nắng và tiếng người, có điều gì đó vừa nảy mầm—nhỏ thôi, nhưng đủ để làm Sebha rung lên thêm một lần nữa.
Từ hôm đó, Yassin ghé quán thường xuyên, mang theo túi nguyên liệu cho Linh, ngồi xuống ăn một tô phở nóng hổi thay cho món bánh mì thịt nướng anh từng mê. Linh biết anh giúp vì quý mến, nên mỗi lần Yassin đến, cô lại pha thêm một ly trà bạc hà, đặt bên cạnh tô phở như lời cảm ơn thầm lặng.
Tin về quán phở lan đến Mariam. Mỗi lần từ Awbari xuống, cô đều ghé góc quen thuộc, ăn một tô phở đầy đặn, thơm ngọt, khiến lòng dịu lại sau những chuyến đi dài.
Một buổi sáng, khi nắng Sebha vừa chạm tường đất cổ, Mariam ngồi bên cửa sổ nói:
"Linh này, sự cố hỏa hoạn lần trước, cô không cần gánh nữa. Cái bếp cũ rồi, cũng phải sửa. Gia đình tôi được cứu trợ, lại có thêm lợi nhuận sau bão. Dùng khoản đó tu sửa cho đẹp, chẳng sao cả."
Hassan nghe vậy, từ trong quầy bước ra, tay đặt lên cổ Linh, ấn nhẹ như một phản xạ quen thuộc: "Mau cảm ơn tiểu thư đi."
Linh cúi đầu, hơi ngượng, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự biết ơn. Mariam phì cười, đặt thìa xuống, rồi quay sang Yahya: "Yahya nè, chút nữa Hassan sẽ trao lại số tiền đó cho anh."
Yahya gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng như có một luồng gió mát vừa thổi qua. Quán Al Qalaa vẫn nghi ngút khói, mùi phở vẫn lan ra đầu ngõ, và Sebha lại có thêm một ngày dịu dàng.
Mariam đặt ly trà bạc hà xuống bàn, ánh mắt dịu lại sau một hồi trò chuyện. Cô nhìn Linh, giọng trầm nhưng không trách móc: "Tôi đã xem lại camera từ Awbari. Hassan đã cảnh báo về hệ thống bếp không an toàn từ trước, nhưng vì tiếc nên tôi vẫn cố dùng. Chính vì vậy mới có sự cố lần này."
Linh đứng lặng một lúc, rồi bước lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mariam. Ánh mắt cô không giấu được sự xúc động. "Em cám ơn chị," Linh nói, giọng nhỏ nhưng chân thành.
Mariam vỗ nhẹ tay Linh, như một lời đáp không cần thành tiếng. Bên ngoài, ánh nắng Sebha vẫn vàng rực, nhưng trong lòng quán Al Qalaa, không khí như dịu lại, ấm hơn, như vừa có một điều gì đó được gỡ bỏ. Một món nợ cũ, một gánh nặng, một nỗi lo—giờ đã được chia sẻ.
Sheikh Khalida Al-Marsi bước vào quán Al Qalaa giữa trưa Sebha — chỉ đi cùng một vệ sĩ mặc đồ sa mạc màu cát. Áo choàng trắng của ông hơi sạm nắng, và khuôn mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh nhưng đôi mắt thoáng có điều gì nặng nề.
Bên trong quán, khói từ nồi phở bốc lên, mùi nước dùng hòa cùng mùi quế, hồi và bò hầm tạo nên một thứ hương ấm lạ lùng — thứ hương mà sa mạc chưa từng biết đến.
Sheikh dừng lại, khẽ nhíu mày vì tò mò.
"Đây là gì vậy? Mùi thật lạ."
Linh vội bước đến cúi đầu, giọng nhẹ nhưng tự tin:
"Dạ... đây là phở, món ăn quê cháu, Việt Nam."
Sheikh nhìn bát phở nghi ngút khói, mùi nước dùng dậy lên cùng lá hành xanh.
Ông ngồi xuống, cởi khăn trùm đầu, khẽ gật:
"Mang cho ta một tô."
Linh thoăn thoắt múc nước dùng, bỏ bánh, thịt, hành, rồi đặt trước mặt ông.
Sheikh Khalida cầm đũa lóng ngóng — nhưng sau khi nếm muỗng đầu tiên, đôi mày ông dãn ra, ánh mắt đổi hẳn.
"Tốt lắm," — ông nói, giọng thấp, chân thành.
"Thật không ngờ giữa Sebha khô cằn, lại có một món ăn khiến người ta... thấy ướt lòng."
Ông đặt đũa xuống, nhìn Linh một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười:
"Cô gái, nếu món phở này có thể khiến ta thấy dễ chịu sau thất bại...
thì cô hãy làm cho sa mạc này bớt khô cằn đi."
Câu nói ấy khiến Linh hơi khựng lại — cô không hiểu hết ý, nhưng nhận ra một tầng mệt mỏi phía sau ánh nhìn ấy.
Sheikh ra hiệu cho vệ sĩ đứng sau:
"Mời cô và cậu thanh niên kia — Yahya phải không — ra ngồi cùng ta. Ta muốn nói chuyện."
Họ ngồi xuống, im lặng. Sheikh nhấp ngụm trà bạc hà, thở ra chậm rãi.
Rồi ông nói, giọng khàn nhưng bình thản, như kể lại một chuyện xa xăm:
"Ta vừa mất vài triệu đô cho một giếng khô.
Ba tháng trời, hai mươi người làm việc dưới nắng,
nhưng đất không cho ta một giọt dầu nào."
Linh tròn mắt, ánh sáng từ cửa hắt vào khiến gương mặt cô vừa sáng vừa nghiêm.
Cô nhìn Sheikh Khalida, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
"Thưa Ngài Sheikh... thật không tin nổi.
Ngài chi vài triệu đô cho một giếng khô —
mà rồi ngồi đây ăn món phở vài đồng, chẳng tương xứng gì cả."
Sheikh Khalida mỉm cười, nụ cười mệt nhưng không buồn.
Ông xoay chén trà bạc hà trong tay, hơi nước bốc lên như khói mỏng giữa nắng Sebha.
"Cô nói đúng," — ông chậm rãi,
"vài triệu đô thật ra chỉ là chi phí... để ta nói chuyện với cát.
Khi Thượng Đế đồng ý, dầu mới chảy ra.
Còn khi Ngài im lặng — thì dù có đổ vàng xuống đất,
ta cũng chỉ mua được im lặng mà thôi."
Căn phòng bỗng lặng hẳn.
Bên ngoài, gió sa mạc lùa qua cửa, thổi tung vài tờ giấy ghi thực đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro