Chương Năm - Khi người múa cầm khung dệt thay
Mùa chuyển mưa, trời xám cả tuần.
Phim ngã bệnh. Không nặng.
Chỉ là mỏi trong người, ăn ít, nằm nhiều, giọng nói cũng nhỏ như lá sen khi rơi.
Má đun nước gừng. Sasiprapa thì ngồi sát bên, nắm tay Phim không rời.
Lần đầu, nàng thấy sự im lặng của người mình thương đáng sợ đến vậy.
Không phải vì sợ mất.
Mà sợ những ngày không có người ấy, mọi thứ sẽ không còn tên gọi.
---
Khung dệt vẫn để trống.
Tấm khăn dang dở phủ lớp bụi mỏng.
Sáng đó, Sasiprapa tự pha trà, tự nhóm bếp, rồi ngồi vào khung.
Tay nàng vụng – chưa từng dệt, chỉ quen múa.
Nhưng từng động tác… chậm, cứng, và rất chân thật.
Má nhìn từ xa, không nói gì.
Chỉ gật nhẹ, rồi quay vào bếp nấu cháo.
---
Tới trưa, Phim tỉnh dậy, mắt vẫn mệt nhưng đủ sáng để nhìn thấy Sasiprapa đang loay hoay vắt chỉ.
> “Tay cô dính mực rồi…” – Phim thì thào.
Sasiprapa ngẩng lên, cười – nụ cười đầy vụng về:
> “Tôi không biết dệt đẹp.
Nhưng tôi biết cô không thích khăn dang dở.”
Phim ngồi dậy, chống gối nhìn nàng, cười nhẹ:
> “Cô biết không?
Lần đầu tiên tôi yêu…
không phải là khi thấy cô múa.
Mà là khi cô nhìn chiếc khăn tôi dệt bằng ánh mắt dịu hơn cả ánh trăng…”
Sasiprapa cầm tay Phim, áp lên vạt áo mình – nơi có vết chỉ lệch, chưa đều:
> “Vậy từ nay…
cô để tôi dệt cùng nha?
Dù sợi có xô, chỉ có lệch…
cũng là của hai đứa mình.”
---
Chiều đó, trời tạnh mưa.
Má bưng ra hai chén chè trôi nước – một ngọt, một nhạt.
Đặt xuống bàn, bà nói nhỏ:
> “Chè của con hôm nay má nêm hơi nhạt.
Nhưng người ngồi cạnh con…
biết đường để thêm vào rồi.”
Cả hai nhìn nhau, không cười to, chỉ khẽ mím môi như giấu một món quà.
> Vì hạnh phúc thiệt sự…
đâu cần náo nhiệt.
Chỉ cần có người chịu ngồi bên mình,
lúc mình yếu nhất.
---
🫖 Hết chương năm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro