Đoạn biệt ly

Trời xuân năm ấy, giữa đoạn đường sương phủ lạnh giá đôi tim, chàng sĩ quan vì lí tưởng và trách nhiệm mà nhẫn tâm gạt bỏ nàng thiếu nữ vừa kết hôn không lâu.

"Mình..." - Cô gái trẻ nghẹn thắt, giọng run lên từng đợt.

Chàng trai nắm chặt tay người mình yêu lần cuối, kiên quyết nói.

"Mộ Âm, anh xin lỗi!"

"Chỉ hận không thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn!"

"Đời này Châu Tư Thần nợ Đinh Mộ Âm một lời hứa, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa, trả nợ cho em!"

Châu Tư Thần không giải thích thêm, lạnh lùng quay lưng rời đi.

Đoạn tình cảm suốt mấy năm trời đều không bằng hai chữ trách nhiệm với quốc gia.

Đinh Mộ Âm đứng lại, bật khóc giữa vùng trời vắng nắng, không cam tâm nhìn bóng lưng người mình yêu đến nát lòng nát dạ khuất dần sau lớp sương dày đặc.

Mảnh lụa trên cổ theo gió cuốn đi, như thứ tình cảm vô tình ấy. Nàng ngã khụy xuống nền đất, không tha thiết gì nữa.

"Mợ hai, mợ hai ơi!?"

"Mợ hai xỉu rồi, đưa mợ hai về!"

Đinh Mộ Âm được hầu cận đánh xe đưa về Châu gia. Người người trong nhà sớm đã biết được kết cục này thông qua quyết định của Châu Tư Thần trước đây. Chẳng ai lấy làm lạ, chỉ thương cho Mộ Âm sau này.

Tình cảm của cả hai vốn dĩ đã rất sâu đậm khi từ năm nàng 16 tuổi. Liệu nàng sẽ chọn đoạn tuyệt để bắt đầu cuộc sống mới như Tư Thần đã nói, hay tiếp tục ở lại Châu gia mòn mỏi chờ đợi.

"Đưa mợ lên phòng!"

"Chuẩn bị cho tao thau nước ấm mang vào phòng mợ luôn!"

Mẹ chồng nàng dâu vốn là chuyện muôn thuở, những người thật sự yêu thương và chăm chút con dâu như con ruột chỉ đếm trên đầu ngón tay lúc bấy giờ.

Thật may mắn là mẹ chồng của Đinh Mộ Âm chính là một trong số ít đó.

"Khổ thân!"

Bà lắc đầu, ngao ngán thở dài.

"Cưới chồng sĩ quan, không thiếu thốn cũng cô độc."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro