Chương 1
Rắc.
Tiếng gương nứt vang lên như một lời báo hiệu. Như tiếng rạn vỡ giữa ngực, như tiếng của một điều gì đó sắp vượt ra khỏi ranh giới thường nhật.
Duy giật mình, đôi mắt cậu dán chặt vào khung gương treo tường đối diện bàn học. Vết nứt chạy xéo qua mặt gương, chia hình ảnh phản chiếu của cậu thành hai mảnh méo mó. Một bên là chính cậu, mớ tóc rối bù và ánh nhìn thẫn thờ. Còn bên kia… là một phần mặt của ai đó. Xa lạ. Mờ mịt. Đứng sau lưng.
Cậu quay phắt lại. Không có ai cả.
Trái tim đập thình thịch. Không khí trong phòng trở nên nặng nề một cách kỳ lạ, như có thứ gì đó đang rình rập từ góc tối. Duy nuốt khan, cố tự trấn an mình: Chắc do ngủ ít quá, hoa mắt thôi mà.
Nhưng dù cố đến mấy, hình ảnh trong gương vẫn ám lấy tâm trí cậu. Duy rùng mình. Cậu vội vàng lấy băng dính đen dán chéo vết nứt, như để bịt kín cái khe hở giữa thế giới này và… thứ gì đó khác.
---
Trường mới, lớp mới, mọi thứ vẫn còn bỡ ngỡ. Duy bước vào cổng trường cấp ba Lam Anh với một cảm giác nửa hào hứng nửa bồn chồn. Không hiểu sao, cứ mỗi lần đi ngang dãy nhà B cũ kỹ phía sau thư viện, cậu lại có cảm giác như từng bước chân đang lặp lại một thứ gì đó… quen thuộc đến đáng sợ.
“Đã từng đến đây rồi sao?”
Không thể nào. Đây là lần đầu cậu đặt chân tới thành phố này cơ mà.
“Ê! Nhìn đường kìa!”
RẦM!
Một cú va mạnh khiến Duy ngã bật ra sau. Cặp sách văng xuống đất, tập vở rơi tung toé. Trán cậu đập nhẹ vào vai áo ai đó — áo đồng phục trường, mùi xà phòng nhàn nhạt và một điều gì đó rất... lạnh.
Cậu lồm cồm ngẩng lên, định mắng thì...
Đứng trước mặt cậu là một nam sinh, cao hơn hẳn, ánh mắt lạnh băng và biểu cảm gần như không đổi. Tóc nâu sẫm, da trắng xanh, đôi mắt nâu đậm sâu hút như muốn nuốt trọn mọi thứ.
Cả thế giới như ngừng lại vài giây.
Không phải vì vẻ ngoài hút hồn. Mà là vì...
Ánh mắt đó. Cảm giác đó.
Đã từng…
Cậu trai cúi xuống, cầm tập vở đưa lại cho Duy, ngắn gọn:
“Xin lỗi. Tôi không nhìn đường.”
Giọng trầm, hơi khàn. Quá khứ như có ai đó nhấn nút phát lại.
Duy ngẩn người. Một tia đau nhói xuyên qua đầu. Hình ảnh vỡ vụn. Máu. Mảnh gương. Một tiếng thét. Và ánh mắt này.
"Ơ… cậu… tên gì?"
Câu hỏi buột ra khi cậu còn chưa kịp suy nghĩ.
Người kia thoáng khựng lại, nhìn cậu như thể đang dò xét điều gì đó. Rồi mới đáp:
"Quang Anh."
Duy chớp mắt. Cái tên đó nghe… quen đến rợn người.
“Cậu là học sinh lớp A3 phải không?” – giọng Duy nhỏ đi, tự dưng thấy ngượng ngùng vô cớ.
"Ừ." – Cậu ta đáp ngắn gọn rồi quay đi, bước đi như chưa từng va chạm, như cơn gió thoảng qua một cơn mưa kỳ lạ.
Duy đứng chôn chân nhìn theo, lòng dậy sóng. Cậu không biết mình bị gì, chỉ là mỗi khi nghĩ đến ánh mắt ấy, lại có cảm giác như... đã từng chết qua một lần.
---
Giờ ra chơi, khi Duy vừa rút điện thoại ra thì màn hình… tối thui.
Cậu ấn nút nguồn. Không lên. Màn hình đen ngòm phản chiếu gương mặt cậu… nhưng lệch.
Trong màn hình, sau lưng cậu, một bàn tay trắng bệch với những khớp ngón gập ghềnh đang đưa về phía cậu.
Duy hét to, văng điện thoại. Cả lớp quay lại nhìn.
“Duy! Sao thế?” – An, cô bạn mới quen, chạy tới đỡ lấy cậu.
"Không… không có gì…" – Cậu thở dốc, mặt tái nhợt.
An chau mày, giọng lo lắng: “Mặt cậu trắng toát ra. Vừa rồi cậu hét lên như bị bóp cổ ấy.”
Duy không trả lời. Cậu nhìn về phía cửa lớp. Quang Anh đang đứng ở đó, mắt nhìn thẳng vào cậu. Không cảm xúc.,
Không biết vì sao, khi ánh mắt ấy khóa vào mắt mình, Duy thấy… yên tâm hơn. Cậu bình tĩnh lại một chút, cúi nhặt điện thoại. Màn hình vẫn đen, nhưng phản chiếu chỉ còn là chính cậu thôi.
Chẳng còn tay ai hết.
Hay là mình điên thật rồi?
---
Buổi tối, Duy nằm dài trên giường, tay gác lên trán. Cậu không thể ngừng nghĩ về hai chuyện: vết nứt trên gương… và ánh mắt của Quang Anh.
Cậu mở điện thoại, lướt mạng. Lạ kỳ thay, tài khoản Insta của cậu tự động theo dõi một acc tên là @mirrorboy. Avatar chỉ là hình chiếc gương nứt đôi.
Duy mở acc đó ra. Không có bài viết. Chỉ có một dòng bio:
“Déjà vu là lời nguyền. Và cậu đã bắt đầu nhớ lại.”
Cậu rùng mình. Gỡ theo dõi. Nhưng dù refresh bao nhiêu lần, acc ấy vẫn dính chặt trong danh sách người theo dõi.
Đêm hôm đó, gương trong phòng rạn thêm một vết. Và Duy nghe thấy tiếng cười khúc khích vọng ra từ… chính trong đầu mình.
___________
Được không các nàng:33
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro