Chương 2

//Một ngày sau cuộc gặp đầu tiên tại hành lang lớp học.//

Trường học vẫn ồn ào như mọi ngày, nhưng trong lòng Đức Duy thì lại có gì đó không yên. Cậu chẳng hiểu nổi vì sao mình cứ nhớ mãi ánh mắt lạnh tanh của cậu bạn lạ kia – Quang Anh – dù chỉ gặp một lần, thậm chí chưa nói chuyện được rõ ràng. Nhưng có lẽ... là vì cái gì đó ở mắt cậu ta. Không hẳn đáng sợ, mà là... khó quên.

"Ê Duy, xuống thư viện với tao đi, Hùng và An đợi dưới rồi," Anh Duy gọi vọng từ cửa lớp.

Đức Duy ngẩng lên, hơi giật mình. "Ờ... đi liền."

Cậu vội cất cuốn sổ ghi chép lại rồi chạy theo. Trên đường đi, đầu óc vẫn cứ mông lung. Nhưng đến khi bước chân xuống tầng trệt, vào hành lang khu thư viện cũ, cậu lại đứng khựng.

Người đó.

Quang Anh.

Đang đứng tựa vào cửa thư viện, đeo tai nghe, mắt khẽ liếc lên như đã thấy cậu từ lâu.

Cậu không mặc đồng phục. Áo sơ mi đen, quần dài, tay vẫn đút túi, mái tóc hơi rũ xuống che nửa trán. Trông không giống học sinh... mà giống như thứ gì đó lạc ra từ một thế giới khác.

"Ủa? Sao tự nhiên đứng hình vậy mậy?" Anh Duy đập nhẹ vai Duy, khiến cậu giật nảy.

"À... không có gì." Duy lí nhí.

Nhưng mắt vẫn liếc lại.

Quang Anh gỡ tai nghe, quay đi, không nói gì. Cậu bước vào thư viện trước, không nhìn ai, không lên tiếng. Duy không chắc cậu ta có nhận ra mình không – hoặc là không buồn nhận.

"Tao nghe nói cậu đó chuyển về trường mình từ học kỳ này, học ban C như tụi mình luôn á," Hùng lên tiếng trong lúc cả nhóm kéo ghế vào ngồi cùng nhau. "Mà lạ lắm. Hổng ai biết lớp cậu ta, cũng không thấy danh sách tên."

"Quỷ gì kỳ vậy?" Anh Duy nhíu mày. "Có khi nào... người giả không?"

"Thôi đi cha nội, đừng hù tui," An chen vào, cười cười nhưng liếc mắt ra cửa như thể đang canh có gì xuất hiện.

Đức Duy không nói gì.

Cậu ngồi sát bên cửa sổ, cố gắng tập trung vào tập tài liệu nhưng mắt cứ lén nhìn góc phòng nơi Quang Anh đang ngồi một mình. Không có sách, không có vở, chỉ có một cuốn sổ tay đen và cây bút chì. Cậu ta vẽ gì đó... rất nhanh.

Không biết vì sao, nhưng Duy cứ cảm thấy... có gì đó sai sai.

Bỗng nhiên cậu giật mình.

Từ góc bàn, phản chiếu trong kính cửa sổ... là hình ảnh Quang Anh đang nhìn thẳng vào mình.

Mắt nâu thẫm, không biểu cảm.

Kỳ lạ là: khi cậu quay đầu lại nhìn trực diện – thì Quang Anh vẫn đang cúi đầu vẽ, không hề nhìn lên.

Cậu nuốt khan.

"Có khi nào hồi nãy là bóng trong kính không? Hay là... người thật?" – Duy không dám nghĩ tiếp.

Khoảng 20 phút sau, mọi người rời khỏi thư viện. Duy đi chậm lại, nói với Anh Duy là quên vở nên quay lại lấy. Nhưng thật ra, cậu chỉ muốn... xác minh.

Khi trở lại, thư viện trống hoác.

Không có Quang Anh.

Nhưng trên bàn cũ cậu ta ngồi, vẫn còn cuốn sổ đen. Bị mở ra một trang. Duy bước tới, không cưỡng lại được mà liếc nhìn.

Một bức vẽ – là chính cậu. Đang ngồi nghiêng đầu bên cửa sổ, nét mặt ngơ ngác.

Dưới góc tranh có một dòng chữ mảnh:

"Déjà vu. Cậu nhìn tôi, như đã từng."

Duy nghe tim mình đập mạnh. Không hiểu là sợ, hay bối rối. Tay cậu vô thức đặt lên trang giấy...

"Cậu không nên chạm vào nó."

Giọng nói trầm vang lên phía sau lưng.

Duy quay phắt lại.

Quang Anh đứng đó, tay vẫn đút túi, mắt nhìn thẳng vào Duy.

Cậu lặng người, tay khựng lại giữa không trung.

"Xin lỗi..." Duy lắp bắp.

"Không sao," Quang Anh nói, nhưng không cười. "Tôi vẽ những gì tôi thấy. Cậu... dễ thấy."

"Ý cậu là sao?"

Quang Anh không trả lời. Cậu bước tới, đóng cuốn sổ lại, rồi nhìn thẳng vào Duy.

"Cậu đã từng đến thư viện này rồi, đúng không?"

Duy gật đầu. "Nhiều lần."

"Không, ý tôi là..." – Quang Anh cúi xuống, thì thầm – "Từ rất lâu, trước cả khi thư viện này tồn tại dưới hình dạng hiện tại."

Duy rùng mình. "Cậu nói gì vậy?"

Quang Anh không nói nữa. Cậu cầm sổ rời đi, để lại Duy đứng một mình giữa căn phòng trống.

Khi Duy quay ra, trên cửa kính phản chiếu... vẫn là bóng Quang Anh.

Nhưng hình ảnh trong kính, lại không hề khớp với bước chân thật của cậu ta.

Mắt trong kính – đang nhìn lại Duy. Môi mấp máy.

"Đừng nhớ."
_____________________

Cố lắm ms nghĩ ra đc ý tưởng huhu, nếu mạch truyện có vấn đề thì nhấc tớ nheeee

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro