Chương 3

Dưới ánh đèn mờ của khu A3 – khu đọc sách cổ ít ai ghé tới – tiếng đồng hồ treo tường kêu “tích tắc” khô khốc. Đức Duy đứng chần chừ trước kệ sách cao, tay run nhẹ khi đưa ra chọn một quyển.

Cậu không nghĩ mình lại gặp Quang Anh lần thứ hai. Lần trước, bên tấm gương nứt đó… vẫn còn ám ảnh cậu.

“Ơ…”

Quyển sách trên tay cậu… bị một bàn tay khác chạm tới cùng lúc.

Quang Anh.

Vẫn là dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng giản đơn. Tay cậu ta chạm nhẹ vào gáy sách, rồi khựng lại. Mắt Quang Anh ngẩng lên, chạm vào ánh nhìn của Đức Duy.

“Cậu…”

“Xin lỗi, tớ… chọn trước.” Duy lí nhí.

“Ừm. Nhưng tôi cần quyển này.”

Giọng Quang Anh trầm hơn cậu nhớ. Không phải kiểu lạnh lùng, mà như thể… cậu ta đang kìm lại gì đó bên trong.

“Cậu ngồi bàn kia à?” – Đức Duy nhìn về bàn trống, chỉ có một chiếc balo đen.

“Ừ.”

“Tớ ngồi cùng được không? Ở đây đông quá…”

Quang Anh không trả lời, nhưng khẽ nghiêng đầu, như một cách chấp nhận. Đức Duy ngồi xuống phía đối diện. Không gian im lặng một cách lạ kỳ, chỉ có tiếng lật sách và… tiếng bước chân ai đó trên tầng gác gỗ bên trên.

Cạch.

Duy hơi giật mình.

“Thư viện này… có ai hay lên tầng không?”

Quang Anh ngước nhìn lên, đôi mắt xám lặng. “Không. Khu A3 đã khóa tầng từ năm ngoái rồi.”

“…”
“Thế… vừa rồi…”

Quang Anh vẫn nhìn lên, mắt không chớp.

“Cậu nghe được bước chân à?”

“Ừm. Rõ ràng lắm.”

“Tôi không nghe gì.”

Một khoảng im lặng chèn giữa hai người. Duy cúi đầu xuống cuốn sách, nhưng ánh mắt cứ lén lút nhìn sang người đối diện. Cậu ta… có vẻ lạnh lùng. Nhưng lại khiến Duy thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

Và rồi, không hiểu vì sao, Duy lẩm bẩm:

“Chúng ta từng gặp nhau rồi, đúng không?”

Quang Anh hơi nhíu mày, tay dừng lại trên trang sách. “Cậu nói gì?”

“Không… không có gì…”

Ngay lúc ấy — phụt — đèn ở dãy bên trái chớp nhẹ. Chỉ một tích tắc. Nhưng Duy thấy rõ: trên mặt kính tủ sách phản chiếu hình ảnh… ba người.

Cậu quay phắt lại. Chỉ có cậu và Quang Anh.

“Có ai đó đứng sau lưng mình…”

“Không có.” Quang Anh nói ngay. Nhưng tay cậu ta siết chặt trang sách, như thể… vừa thấy điều tương tự.

---

Sân trường

Dương ngồi dưới tán cây, vừa mở lon nước vừa càm ràm.

“Anh Duy đâu rồi? Bỏ người ta chờ cả buổi trời…”

Ngay khi vừa than xong thì Anh Duy từ xa đi tới, trên tay là hai phần bánh bao nóng.

“Nè, mua cho anh nè.”

“Hứ. Mua trễ vậy tui giận luôn giờ.”

“Thì quán đông, bộ tại tui chắc?” – Anh Duy phồng má.

Dương cười khẽ, lấy bánh từ tay cậu nhóc, rồi xoa đầu một cái thật mạnh.

“Lần sau trễ nữa là phạt nặng nha.”

“Phạt gì?”

“Không được nhìn tui một ngày.”

Anh Duy há hốc miệng. “Không được nhìn là tui chết á!”

Dương bật cười. Gió bay qua mái tóc cả hai, để lại sau lưng một khung cảnh yên bình — như đối lập hoàn toàn với khu thư viện kỳ quái bên kia dãy nhà.

---

Cuối buổi học

“Tôi đưa cậu về.” – Quang Anh đột ngột nói, khi Đức Duy lơ ngơ thu dọn sách.

“Hả? Nhưng…”q

“Cậu đang sợ.”

“…Tớ không sợ!”

Quang Anh im lặng, nhưng đôi mắt nhìn thẳng không cho phép Duy phủ nhận.

“Cậu đã run từ lúc thấy tấm kính phản chiếu.”

“Cậu… cũng thấy à?”

“…Ừ.”

Lần đầu tiên, Duy thấy Quang Anh… sợ. Dù chỉ một chút.

---

Trên đường về – lúc qua hành lang cũ

“Tớ có cảm giác… đã từng đi qua hành lang này.” – Duy thì thầm.

“Trường này cũ rồi. Có thể cậu từng học hè hay…”

“Không. Là kiểu… đã đi, nhưng trong ký ức đó có máu.”

Quang Anh khựng lại.

“…Cậu vừa nói gì?”

“Không… không có gì.” – Duy lùi lại, né tránh ánh nhìn của Quang Anh.

---
Trong lớp học cuối dãy

Hùng vừa nhảy lên bàn, vừa hét:
“Ê An! Mày bớt coi manga đi được không? Mặt mày y như con ác linh trồi lên từ bồn rửa tay á!!”

An ngước lên, mặt lạnh như tiền:
“Mày cũng nên giảm ăn đi Hùng. Ghế trong lớp sắp oằn vì mày đó.”

“Ơ kìa? Bodyshaming hả?? Tao báo bộ giáo dục nha!”

“Bộ não mày mới cần giáo dục lại.”

Học sinh trong lớp cười rộ lên. Hùng chép miệng, rồi vứt cho An cái bánh tráng trộn.

“Tao mua nè, ăn lẹ không cay.”

“…Ơn nghĩa gì đây?”

“Ơn tao đẹp trai, còn nghĩa là… tao lỡ mua dư.”

An gượng gạo nhận lấy, mắt lén liếc sang một chút. Hùng nhìn thấy — cười toe.

---

Đêm hôm đó, Đức Duy nằm co trên giường, đầu vẫn ong ong hình ảnh phản chiếu trong thư viện. Bỗng màn hình điện thoại bật sáng.

Tin nhắn từ số lạ: “Cậu đang nhớ lại rồi đúng không?”

Duy cứng đờ người.

“Ai đó…?”

Không có hồi âm. Cậu mở điện thoại – ảnh đại diện là một chiếc gương nứt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro