Chương 5
“Tách…”
Tiếng gì đó vỡ vụn vang lên. Đức Duy giật mình quay đầu lại.
Tấm gương trong phòng CLB... nứt thêm một đường.
Không ai chạm vào. Không có ai gần đó.
“Gương nứt lần hai…” Quang Anh lẩm bẩm, ánh mắt trầm xuống. Cậu đứng chắn trước mặt Duy theo phản xạ, tay siết nhẹ quai cặp.
Ánh đèn chớp nháy rồi phụt tắt. Lớp học chìm vào bóng tối. Không khí bỗng trở nên đặc quánh, như bị thứ gì đó siết lại.
“Đùa nhau à? Ai lại cắt điện giờ này...” – Hùng lẩm bẩm, tay mò điện thoại.
An đứng sát bên Hùng, hơi khẽ run, cậu nhỏ giọng:
– Cậu… nghe thấy gì không?
Dương quét mắt quanh phòng. Anh Duy thì ngồi yên, tay nắm chặt quyển sổ, mắt hướng về góc gương. Duy bám lấy tay áo Quang Anh, nhỏ xíu:
– Quang Anh… cái này không phải ảo giác đâu đúng không?
Đúng lúc đó…
CẠCH.
Cửa lớp mở ra.
Tiếng giày chạm nền gạch vang lên chậm rãi, rõ ràng. Hai bóng người bước vào, ngược sáng. Một người cao, tóc vuốt gọn, gương mặt lạnh lùng như tượng. Người còn lại đội mũ lưỡi trai, cười nhếch mép, ánh mắt sắc lẻm như đang giấu trò đùa nào đó sau đôi mắt híp.
Thế Anh và Thanh Bảo.
– Lâu rồi không gặp… – Giọng Thế Anh trầm, lạnh, nhưng vang lên rất rõ giữa sự tĩnh lặng.
– Ồn ào nhỉ? Tưởng tụi nhỏ giờ này ngoan ngoãn học hành, ai ngờ còn tụ họp đông đủ thế này? – Thanh Bảo vừa nói vừa huýt sáo, mắt lia qua từng người.
Không khí trong phòng như đông lại. Một cơn gió nhẹ lướt qua, khiến mấy tờ giấy trên bàn bay lật phật.
Quang Anh hơi cau mày:
– Hai anh… sao lại ở đây?
Thế Anh không trả lời ngay. Hắn đưa mắt nhìn vết nứt trên gương, chậm rãi bước lại gần.
– Lại bắt đầu rồi sao…
Bảo bật cười:
– Không phải tình cờ đâu nhóc. Chuyện tụi em thấy chỉ là bề nổi. Phía sau… còn thứ khủng khiếp hơn.
Duy nuốt nước bọt:
– Thứ gì…?
Thế Anh dừng lại trước gương, tay chạm nhẹ vào vết nứt:
– Một trong bảy dấu. Cái gương này… đã từng vỡ một lần, đúng bảy năm trước.
– Bảy năm? – An ngạc nhiên, siết chặt tay Hùng.
– Lúc đó… có người mất tích. Không ai dám nhắc tới nữa. – Bảo cười nhạt, nhưng ánh mắt tối sầm.
Dương lùi một bước:
– Anh nói… mất tích? Trong phòng này?
Thế Anh quay lại nhìn nhóm Quang Anh, ánh mắt đầy ẩn ý:
– Và người cuối cùng nói chuyện với người mất tích đó… cũng là một học sinh CLB.
Một khoảng lặng đáng sợ kéo dài.
LẠCH CẠCH.
Tấm gương tự dưng rung lên một nhịp. Vết nứt thứ ba... chầm chậm xuất hiện. Từng tia máu mờ lấp ló bên dưới lớp kính.
“Không thể nào…” – Duy lùi lại, giọng gần như nghẹn lại.
– Đừng rời khỏi nhau, cho dù là ban ngày. – Thế Anh đột ngột nói – Tụi nó… thích những kẻ lạc đàn.
RẦM!
Cửa lớp bất ngờ đóng sập lại. Cả phòng chìm vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro