Chương 8

Đêm thứ ba.

Ánh đèn ngủ nhạt màu cam hắt lên trần nhà. Gió đập nhẹ vào khung cửa sổ hé mở, kéo theo tiếng lách cách của chốt cửa gỗ rung lên từng hồi.

Duy cuộn tròn trong chăn, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.

Duy /thì thầm/: “Tớ lại mơ nữa rồi…”

Cậu không nhớ nổi mình đã mơ bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cảm giác ẩm ướt nơi lòng bàn tay vẫn còn, như thể vừa chạm vào thứ gì đó rất lạnh, rất thật. Thứ mùi ngai ngái của máu... vẫn còn quanh quẩn.

Quang Anh ngồi ở bàn học, tay ghi gì đó vào tập, nhưng mắt không rời khỏi chiếc gương đối diện. Trong gương, hình ảnh phản chiếu của Duy đang cử động... nhưng có gì đó sai sai.

Quang Anh /khẽ/: “Duy… cậu có chắc hôm qua cậu không đi đâu không?”

Duy ngẩng lên, mắt còn đỏ: “Hôm qua tớ ngủ tới sáng. Sao thế?”

Quang Anh im lặng.
Trong gương, rõ ràng cậu thấy Duy bước tới gần chiếc tủ sách… rồi biến mất. Nhưng ngoài thực, Duy vẫn đang nằm đó.

---

Sáng hôm sau – Trường học

An ngồi chống cằm, nhìn Hùng đang hí hoáy ghi ghi chép chép lên bảng nhóm.
An /nhăn mặt/: “Ê, chữ cậu xấu như con gián chạy trên giấy ấy.”

Hùng cười phá lên: “Ờ, nhưng được cái là gián biết làm toán. Còn cậu thì ngồi đẹp như thiên thần mà chả giúp gì hết.”

An giơ tay đập nhẹ vai Hùng: “Cái đồ thô bỉ.”

Hùng: “Cái đồ thẩm mỹ khắt khe.”

Trong lúc cả hai đang đấu khẩu, thì Dương và Anh Duy bước vào lớp. Cặp này thì yên ắng hơn hẳn. Dương luôn là người đi sau, lặng lẽ kéo ghế cho Anh Duy ngồi.

Anh Duy /nhoẻn cười/: “Cảm ơn anh.”

Dương gật nhẹ, nhưng mắt vẫn hướng ra ngoài cửa lớp – như thể đang để ý điều gì đó từ xa.

---

Giờ nghỉ trưa – thư viện

Quang Anh và Duy lại cùng nhau ra thư viện. Nhưng lần này, không gian như đóng băng. Từng bước chân vang vọng như đang dẫm lên chính ký ức cũ.

Duy /khẽ/: “Chỗ này… có vẻ giống với giấc mơ của tớ.”

Quang Anh: “Cậu mơ thấy gì?”

Duy nhíu mày, tay run run sờ lên giá sách gỗ mục: “Có ai đó đứng ở cuối hành lang, rồi… rồi đèn vụt tắt, sau đó tớ thấy gương nứt.”

Quang Anh liếc sang tấm gương lớn treo cuối hành lang thư viện. Một vết nứt lạ vừa mới xuất hiện – hệt như lời Duy tả.

Quang Anh /thì thầm/: “Tớ nghĩ… không chỉ có mình cậu thấy. Tớ cũng mơ thấy nó.”

Duy /tròn mắt/: “Cái gì?”

---

Phòng y tế – chiều cùng ngày

Thanh Bảo ngồi trên giường bệnh, còn Thế Anh đang lấy thuốc sát trùng.

Thanh Bảo /rên nhẹ/: “Anh lau nhẹ thôi nha… đau đấy.”

Thế Anh (lạnh giọng nhưng tay rất nhẹ): “Em leo cửa sổ làm gì để rồi trầy tay hả?”

Thanh Bảo /cười khì/: “Đi xem cái gương bị nứt đó mà. Người ta đồn ở dãy A có ma, em tò mò.”

Thế Anh liếc nhìn Bảo, ánh mắt bất an: “Từ giờ đừng tới đó nữa. Nếu có gì cần… thì cứ gọi anh.”

Thanh Bảo /giả vờ chọc/: “Lo cho em hả? Hay lo cho cái cửa sổ?”

Thế Anh: “Lo cho cái đầu cứng như đá của em.”

Thanh Bảo cười lớn, nhưng bên trong… cậu vẫn thấy là lạ. Vết nứt trên gương… sao lại giống hình cái tay như vậy?

---

Buổi tối – ký túc xá

Duy bước vào phòng, thấy trên bàn có một mảnh giấy gấp đôi.

Trên đó là dòng chữ nguệch ngoạc:

“Cái gương không chỉ phản chiếu... Nó giam giữ.”

Duy lùi lại, tim đập thình thịch. Cậu quay ra nhìn gương – vết nứt đã lan rộng. Và trong một khoảnh khắc rất ngắn, Duy thấy một bàn tay vươn ra… từ phía bên kia gương.

---

Hì hì tui ms đổi lại cách viết mn thấy như này oke hơn hong ạ

Có j thì nhớ góp ý cho tui nho,mãi iuuu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro