GIỚI THIỆU
Nguyễn Quang Anh – "Người Ghi Nhớ"
> “Cậu nói không nhớ tôi. Nhưng tại sao mỗi lần tôi bước đến gần, ánh mắt cậu lại run lên như vậy?”
— Trầm lặng, sắc lạnh, thông minh. Cậu mang trong mình lời nguyền ký ức: mỗi lần chết đi, đều nhớ tất cả những kiếp trước.
— Đã từng yêu cậu ấy hàng trăm lần.
Nhưng lần nào cũng mất cậu vào tay số phận.
---
Hoàng Đức Duy – "Người Mất Ký Ức"
> “Tôi không biết tại sao lại tin cậu như vậy… Nhưng tim tôi bảo là đúng.”
— Ấm áp, lém lỉnh, đôi lúc mộng mơ.
— Kiếp này sống như một học sinh bình thường, nhưng lại thường xuyên nằm mơ thấy một người con trai không rõ mặt… với ánh mắt đau đáu như đã tìm cậu rất lâu.
— Đằng sau nụ cười vô tư, là một vết nứt kỳ lạ trong tâm trí.
---
Lê Quang Hùng – "Người Chạy Trốn Tình Yêu"
> “Kiếp này tôi không yêu em nữa. Đủ rồi… đau quá rồi.”
— Là người mang ký ức nhiều hơn cả Quang Anh.
— Trong mỗi kiếp, An luôn chết trước. Và Hùng luôn là người sống tiếp, nhớ hết.
— Kiếp này, anh chọn… né tránh.
---
Đặng Thành An – "Người Tỉnh Giấc Muộn Màng"
> “Em không biết vì sao em nhớ anh… nhưng không phải từ kiếp này.”
— Dễ thương, hồn nhiên, là bạn thân của Đức Duy.
— Một ngày nọ, tỉnh dậy sau cơn mơ dài, bỗng bật khóc vì một giấc mơ lạ, có Hùng và… máu.
— Liệu lần này, An có chết trước nữa không?
---
Trần Đăng Dương – "Người Chiếm Hữu Ký Ức"
> “Nếu em không nhớ, anh sẽ nhét nó vào đầu em.”
— Ám ảnh tình yêu, lệch lạc, thông minh nhưng lạnh lùng đến tàn nhẫn.
— Là người yêu cũ của Anh Duy ở một kiếp sống trước, nhưng không chấp nhận buông tay.
— Sẵn sàng đổi ký ức để níu giữ một tình yêu vốn đã mục ruỗng.
---
Phạm Anh Duy – "Ký Ức Bị Lỗi"
> “Tôi thấy sợ khi ở gần anh, nhưng không hiểu vì sao.”
— Nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm.
— Ký ức vỡ vụn, đôi khi hiện lên bằng những tiếng thét không rõ lý do.
— Bị Dương thao túng tâm trí mà không hề hay biết.
Bùi Thế Anh – "Kẻ Cắt Ký Ức"
> “Tôi đã xóa hết mọi thứ. Đừng tìm lại nữa.”
— Im lặng, điềm đạm, nhưng bên trong là một đống tro tàn.
— Tự tay xóa hết ký ức của Bảo vì tin rằng… định mệnh là lời nguyền.
— Nhưng liệu ký ức có dễ xóa đến thế?
---
Trần Thiện Thanh Bảo – "Ký Ức Vỡ Vụn"
> “Tại sao tôi lại khóc… khi thấy anh?”
— Nhẹ nhàng, sống theo cảm xúc.
— Gần đây hay có cảm giác déjà vu, tim đập loạn nhịp khi gặp Thế Anh – người mà cậu “chắc chắn chưa từng quen”.
— Nhưng sâu trong vô thức, một người nào đó đang khóc vì mình… và nói lời chia tay.
________________________
Đây là bộ fic đầu tiên của mình nên mong mn ủng hộ ạaa
Love uuu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro