Chap 1

Ghi chú:
Trường Sinh là người Mông Cổ
Còn lại người Trung Quốc hết, maybe phần sau có thêm người Nhật Bản
Tên tỉnh - thành phố cũng là tên tổ chức
Nói chuyện bằng tiếng Anh.

.
.
.
.
.
.

Nguyễn Trường Sinh (John) và Bùi Anh Tú (Atus) yêu nhau suốt những năm tháng tuổi trẻ.

Điều kiện để tình yêu sinh sôi nảy nở: huấn luyện khép kín ở Hongkong, nội tiết tố nam, hành động phối hợp nhịp nhàng, adrenaline và phản ứng hóa học bùng nổ. Tất cả đều có đủ.

Tình yêu, khát khao, hình ảnh rực rỡ đẹp đẽ trong mắt nhau, không quan tâm đến thế giới xung quanh.

Nhưng tình yêu đó không thể lâu bền. Khi quá trình huấn luyện kết thúc, hai người trở lại thế giới thật. Đến lúc họ phải quyết định cuộc đời, sự khác biệt được phơi bày trần trụi như bãi biển sau khi thủy triều rút.

"Đôi khi em thực sự không hiểu anh, John. Anh không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào... Điều gì là quan trọng nhất đối với anh?"

"Anh không khó hiểu lắm đâu Atus. Chỉ vì anh rời HongKong đến Beijing không có nghĩa là chúng ta sẽ chia tay. Em đang nghi ngờ điều gì?"

Tiếp theo đó là những bất đồng, cãi vã và cuộc chia ly hoàn toàn có thể đoán trước. Anh Tú nhận định hai tâm hồn hỗn loạn liều lĩnh và bốc đồng không có khả năng chịu trách nhiệm với cuộc sống của nhau.

Trường Sinh không được thông báo về sự tồn tại của "nó". Điều này khiến việc chia tay trở nên dễ dàng hơn, họ thậm chí còn ôm nhau tạm biệt.

"Tạm biệt em, Atus, bảo trọng nhé."

Anh Tú nhắm mắt lại và cảm nhận khoảnh khắc ba người cùng nhau lần cuối.

Tiếp theo, chỉ còn lại hai người.

Cuối cùng, chỉ còn lại một người.

Sinh mệnh mới rời khỏi cơ thể, sau đó được đưa vào trung tâm phúc lợi. Anh Tú không dám nhìn đứa nhỏ này, biết rằng một khi làm vậy sẽ không thể buông tay.

Quang Anh (Rhyder) lớn lên ở biên giới Nga và Mông Cổ, nơi có mùa đông lạnh và dài, hầu như không có ánh nắng mặt trời. Đôi mắt sâu lạnh lùng giống cha, đường nét xinh đẹp giống mẹ, nhưng anh ấy không biết điều đó. Thứ anh biết là gia đình người Nga này không cùng huyết thống và cha mẹ nuôi luôn nhắc nhở anh ghi nhớ điều đó. Một em trai và một em gái không có mối liên hệ máu mủ nào với anh được sinh ra, cha mẹ nuôi đã mở rộng phòng trẻ em và ngày càng ít chú ý đến anh. Thực tế Quang Anh đã bị bỏ rơi từ lâu, trước tất cả những điều này.

Ở tuổi mười bốn, Quang Anh đã đưa ra một quyết định quan trọng cho cuộc đời mình. Anh trộm xe của cha nuôi, lái xe đến tận biên giới, muốn truy tìm nguồn gốc của mình.

Quang Anh bị chặn lại ở biên giới, người kia không phải là quân đội. Một người đàn ông có đôi mắt dị sắc mặc áo khoác dài với một khẩu súng trường trong hành lý. Người đàn ông ngồi vào ghế hành khách với nụ cười thân thiện, nói tiếng Nga: "Cậu bé, tôi không hy vọng chúng ta có thể gặp nhau theo cách này. Nếu bố mẹ cậu biết chuyện, họ sẽ bỏ qua quá khứ và hợp lực để truy lùng tôi. Bố cậu đang dự định chuyển đến một tổ chức khác và chúng tôi không muốn điều đó xảy ra. Nên tạm thời cậu là của chúng tôi. Ông ấy còn không biết đến sự tồn tại của cậu. Mẹ cậu đã đưa cậu đi rất xa."

Quang Anh nhìn vị khách: "Bạn là người Trung Quốc à?"

"Rất nhạy bén, giống như bố cậu vậy." Người Trung Quốc dừng lại rồi mỉm cười.

"Thật xin lỗi, gia đình cha mẹ nuôi của cậu đã bị một tổ chức mới có ý định tuyển bố cậu vào phát hiện. Nhưng bọn họ cũng muốn lợi dụng cậu như một con bài để kiếm chát. Tiếc là không còn ai còn sống để báo cáo sự việc."

Quang Anh nói: "Không có gì phải hối tiếc cả, dù sao tôi cũng không muốn quay lại đó."

Khẩu súng đen chĩa vào Quang Anh, người Trung Quốc im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thờ ơ của chàng trai trẻ trong giây lát: "Nếu cậu không phản đối, nhóc con, hãy tiếp tục lái xe. Nhân tiện, tôi là Isaac."

Quang Anh khởi động xe, im lặng lái xe hơn mười phút mới hỏi: "Anh là đồng nghiệp của bố tôi à?"

"Ừ."

Người Trung Quốc đã cất súng và nhìn vào khuôn mặt của Quang Anh. "Mắt của cậu rất giống anh ấy."

"Ông ấy là người như thế nào vậy?"

"Đặc vụ hàng đầu của tổ chức chúng tôi, gốc Mông Cổ, một người không bao giờ thấy hài lòng."

"Không bao giờ thấy hài lòng..."

Quang Anh đọc thuộc lòng câu đó vài lần rồi nói tiếp: "Ông ấy đã bỏ rơi mẹ tôi phải không?"

Người Trung Quốc phủ nhận: "Không, bố mẹ cậu chia tay trong hòa bình. Bố cậu không hề biết sự tồn tại của cậu."

Quang Anh liếc nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng trong đêm.

Đến gần biên giới hoang vắng của Mông Cổ, họ bị một chiếc xe jeep chặn lại. Đặc vụ tóc bạch kim da trắng sứ nhảy ra đe dọa và chĩa súng tiểu liên vào người ngồi ghế phụ.

"Isaac, tôi nghĩ anh chán sống rồi!"

"Atus, anh biết là tôi không thể nào làm tổn thương cậu ấy được. John sẽ giết tôi nếu chuyện đó xảy ra."

"Sao anh dám để tên khốn đó biết sự tồn tại của Rhyder?"

Qua cửa sổ ô tô, trong ánh đèn pha, Quang Anh chăm chú nhìn bóng hình cuối cùng đã xuất hiện, khuôn mặt bừng lửa giận đó giống hắn đến 70%. Mối liên hệ huyết thống thần kỳ. Đó chính là "Mẹ".

Anh Tú trầm giọng: "Isaac, đừng lợi dụng nó, tôi cầu xin anh."

"Atus, thằng bé tự nguyện đến đây. Cậu ấy muốn gặp bố mình."

"Đừng nói nữa, Rhyder có cuộc sống của riêng mình, sao nó lại phải tìm anh ta?"

Quang Anh lên tiếng: "Mẹ à, mẹ đang nói về con nhưng thậm chí mẹ còn không muốn nhìn thẳng vào con?"

Hàng lông mi bắt đầu run rẩy, ngón tay cầm súng trở nên trắng bệch.

"Mẹ à, mẹ có biết con đã sống như thế nào không?"

Anh Tú đặt tay lên cửa sổ xe, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe: "Rhyder, con yêu, ta xin lỗi."

Anh ấy chưa bao giờ được gọi là con yêu. Quang Anh rùng mình. Đây chính là cảm giác khi có mẹ ở bên.

Anh Tú ném nước mắt: "Rhyder, để ta đưa con về nhé?"

Isaac cắt ngang: "Gia đình nhận nuôi thằng bé đã chết rồi. Đó là do tổ chức Tokyo muốn chiêu mộ bố cậu ta. Đều là lỗi của cậu ấy khi rời đi, phải không?"

Anh Tú choáng váng.

Isaac dọc đường đã quan sát thiếu niên, anh lấy chìa khóa xe ra, xuống xe, nói với Anh Tú: "Chúng ta nói chuyện đi."

"Thằng nhóc này bị rối loạn giảm cảm xúc nặng." Isaac dựa vào mui xe Jeep của Anh Tú nghiêm túc nói.

"Đó là lỗi của tôi." Anh Tú cúi đầu.

"Tôi không đổ lỗi cho anh, tôi chỉ muốn nói rằng bây giờ đưa thằng bé đến gặp trực tiếp John có lẽ không phải là một ý kiến ​​hay."

Anh Tú đồng ý: "Đừng để John biết về nó."

Isaac hít một hơi thật sâu: "Atus, tôi nghĩ anh chưa hiểu ý tôi. Tâm lý của Rhyder rất bất thường."

Anh Tú cau mày: "Trong nghề của chúng ta ai mà không có vấn đề tâm lý?"

Isaac nói: "Cậu ta không hề có phản ứng gì trước tin tức về cái chết của gia đình nuôi dưỡng của mình."

Anh Tú quay lại, Quang Anh đằng sau kính chắn gió lặng lẽ nhìn lại anh.

"Đó không phải lỗi của thằng bé." Mắt Anh Tú chớp chớp.

Isaac nhìn thấy sự phản kháng và tránh né của anh, liền hỏi: "Anh định làm gì?"

"Anh biết đấy, tôi không thể giữ nó ở bên mình được, không an toàn. Tôi sẽ... tìm gia đình khác phù hợp hơn với nó."

Isaac cau mày: "Atus, anh cũng có thể bàn bạc với John trước khi đưa ra quyết định. Không cần phải giấu anh ấy đâu."

Anh Tú nhìn bầu trời tối đen: "Được rồi, đây là cách duy nhất."

"Tôi sẽ gọi thằng bé tới."

Huấn luyện đặc vụ điều 101: đừng bao giờ quay lưng lại với bạn bè hay kẻ thù.

Khoảnh khắc Isaac mất cảnh giác, gáy anh đã nhận được một cú từ Anh Tú.

"Thật xin lỗi, Isaac."

Anh Tú lộ ra vẻ mặt thống khổ.

"Nó là con trai của tôi, chuyện này người khác không nên nhúng tay vào."

Anh Tú lặng lẽ lái chiếc xe Jeep trong màn đêm bao la, với Quang Anh ngồi ở ghế phụ. Đôi chân gầy gò của con trai giống hệt bố mẹ khi họ còn là thiếu niên. Sự di truyền huyết thống.

Trong đầu Anh Tú chợt lóe lên một nhân vật chính khác trong cuộc đời anh.

"Mẹ à, Isaac chết rồi sao?"

"Không, không." Anh Tú cố gắng kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn của mình.

"Mẹ định làm gì thế?"

"Dẫn con đi gặp bố."

Cách Quang Anh nhìn anh chằm chằm khiến Anh Tú lo lắng.

Quang Anh đột nhiên cười lớn: "Mẹ à, mẹ thật sự không biết nói dối. Làm sao mẹ có thể làm đặc vụ như thế này?"

Anh Tú nhận thấy Quang Anh khi cười trông rất giống Trường Sinh, không khỏi liếc nhìn thêm vài cái. Quang Anh ngừng cười ngay lập tức.

"Tại sao không giết Isaac rồi cho vào cốp xe, người này có quan trọng với mẹ không?

"Không, nếu giết hắn chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn, tổ chức của anh ta sẽ không để chúng ta yên." Anh Tú nói.

"Chúng ta" Quang Anh cảm thấy sự kích thích không thể diễn tả được mà từ này mang đến cho thần kinh của anh.

"Mẹ à, vậy chúng ta có thể cùng nhau bỏ trốn."

Anh Tú dùng hết lý chí để không để tiếng gọi của con trai làm lung lay lộ trình đã định của mình. Anh nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay: "Xin lỗi con yêu, chúng ta không thể."

Quang Anh lắc đầu, lấy ra một khẩu súng lục chĩa vào Anh Tú, đôi mắt rủ xuống giống như vẻ mặt thống khổ của Trường Sinh .

"Mẹ, mẹ lại muốn bỏ rơi con, mẹ thật tàn nhẫn."

Tim Anh Tú lỡ một nhịp khi nhận ra đó là khẩu súng của Isaac, đã bị lấy đi từ lúc nào. Anh vẫn chưa biết ai có thể cướp được súng của đặc vụ hàng đầu Bắc Kinh. Nghĩ tới vẻ mặt nghiêm trọng của Isaac trước đó, có một số điều không muốn nghĩ tới xuất hiện trong đầu anh.

Không ai ở Tokyo biết rằng Trường Sinh đã có con.

Theo hồ sơ mà Anh Tú cố tình lưu lại, người nhận nuôi Quang Anh là một gia đình đến từ miền nam nước Nga đã duy trì liên lạc bí mật với anh. Trong ngần ấy năm, ngoại trừ chuyến viếng thăm bất ngờ của Isaac hai ngày trước, chưa có ai tìm kiếm họ.

Rhyder thu hút sự chú ý của anh: "Mẹ à, gọi con thêm vài lần nữa đi."

Anh Tú nhìn vẻ mặt ngây thơ của Quang Anh, khuôn mặt trẻ con, giọt máu của Trường Sinh.

"Con yêu, đừng làm điều gì ngu ngốc nhé? Mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu."

Quang Anh lắc đầu: "Mẹ đừng nói dối nữa, mẹ à, đây là cách mẹ đối xử với một đứa trẻ lần đầu gặp mặt sao?"

Anh Tú phân tâm bận xác định con đường được chiếu sáng bởi đèn pha. Họ đến biên giới Mông Cổ, tiến vào Trung Quốc.

"Rhyder, con yêu, con muốn gì?"

Anh nhẹ nhàng nói: "Mẹ không thể cho con thứ gì nữa."

Bàn tay không cầm súng của Quang Anh đút vào túi quần.

"Trước khi mẹ nghĩ đến việc lấy súng khỏi tay con, con muốn nói với mẹ một điều, mẹ à, có một quả bom trong túi áo khoác của Isaac và công tắc đang ở trong tay con. Chúng ta có thể cùng chết ở quê nhà của bố, bố sẽ đến đây. Một cuộc đoàn tụ gia đình đầu tiên đầy ấn tượng. Không thì hãy lái xe thêm mười cây số nữa."

Quang Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục của Anh Tú, trong đó có rất nhiều cảm xúc mà cậu không thể hiểu được, nhưng không có biểu cảm mà mình mong đợi.

Ánh mắt của Anh Tú hướng về phía trước, vùng đất hoang vắng ở biên giới trải dài như định mệnh. Anh không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn không thể che giấu dưới con mắt cuồng nhiệt của Rhyder.

"Con yêu, có thể nói cho mẹ biết con định làm gì không?"

Quang Anh thở dài.

"Không, mẹ, không thể tin mẹ được." Cậu chỉnh lại tư thế trên ghế, lắc lắc cánh tay cầm súng "Con không muốn nghe mẹ gọi con là con yêu."

Trước khi vội vàng bắt đầu cuộc hành trình này, Anh Tú đã phá hủy toàn bộ thiết bị điện tử trong đó có đồng hồ để tránh bị theo dõi. Anh phán đoán rằng vẫn còn nhiều nhất một giờ nữa mới đến bình minh.

"Được rồi, dừng lại ở đây và ra khỏi xe."

Quang Anh tiếp tục chĩa súng vào Anh Tú. Cả hai cùng nhau xuống xe, sau đó cậu lệnh cho anh mở cốp xe và đưa Isaac - người vẫn đang bất tỉnh ra ngoài.

Anh Tú quỳ trước mặt con trai, giơ hai tay lên. Bên cạnh là một người đàn ông bất tỉnh. Phía sau là một vùng đất hoang vu rộng lớn và đường chân trời xa tít.

Đã đến lúc phải nói lời chia tay.

"Mẹ à, con biết kế hoạch của mẹ. Mẹ muốn đuổi con đi đến một nơi xa hơn. Isaac đã nói với mẹ rõ ràng rồi. Tại sao mẹ lại không muốn đối diện sự thật? Chính con đã giết gia đình người Nga đó. Những con người trong gia đình mà mẹ đã tìm cho con, con đã giết họ, bố, mẹ, em trai, em gái, theo thứ tự đó."

"Không, không." Anh Tú khó khăn nói: "Rhyder, con cần giúp đỡ, để ta giúp con, được chứ?"

"Mẹ à, thật ra mẹ không nên đến ngăn cản Isaac." Rhyder tự nhủ: "Nếu anh ấy đưa con trực tiếp đến gặp bố, bố nhất định sẽ liên lạc với mẹ và gia đình chúng ta có thể đoàn tụ. Nhưng bây giờ con nhận ra mẹ chưa bao giờ muốn con."

Không phải như vậy, Anh Tú nhìn đôi vai nhỏ của Quang Anh lộ ra dưới chiếc áo khoác rộng lớn qua đôi mắt đẫm lệ và bắt đầu xin lỗi liên tục.

"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, Rhyder, mẹ xin lỗi."

Quang Anh trầm ngâm quan sát khuôn mặt đẫm nước mắt của Anh Tú một lúc.

Chàng trai trẻ thì thầm: "Mẹ phải rất yêu bố nên mới bằng lòng sinh ra con, nhưng mẹ không yêu con nên đã vứt bỏ con".

Anh Tú lắc đầu: "Rhyder, mẹ yêu con, mẹ yêu con."

Quang Anh nhún vai: "Con đi đây, đừng tìm con nữa, mẹ không tìm được đâu."

Cậu ngồi vào ghế lái xe Jeep. "Con sẽ đi tìm bố, mẹ có thể tự mình đi cảnh báo ông ấy."

Chàng trai dùng một tay thắt dây an toàn, phớt lờ lời cầu xin ở lại của Anh Tú. Mặt trời ló dạng từ đường chân trời và không đuổi kịp chiếc Jeep khi nó phóng đi.

Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, Anh Tú quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro