Chap 7 (H)
(Chỉ chờ có bấy nhiêu hihi)
Bùi Anh Tú thực sự đã mơ về nhiều năm trước...
Anh và Trường Sinh đang tham gia khóa đào tạo đặc vụ cấp thấp ở Hongkong. Lúc đầu, mọi người được yêu cầu chọn một con chó dẫn đường và huấn luyện chúng. Trường Sinh chọn một con chó xù, còn Anh Tú chọn một con chó bulldog tên là Simba. Kết thúc hai tháng huấn luyện, bọn họ cần phải vượt qua bài sát hạch cuối cùng. Lần lượt bị người hướng dẫn đưa vào các phòng khác nhau, nhận được mệnh lệnh giết chết con chó của mình.
Anh Tú đã cố gắng nhưng không thể làm được. Anh ta ném súng đi và lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: "Không, không, tôi sẽ không làm điều đó."
Huấn luyện viên nhặt khẩu súng lên và cho anh xem trong đó không có viên đạn nào.
Anh bế Simba ra khỏi phòng thì gặp Trường Sinh đang đi ra từ một căn phòng khác, con chó xù đang rên rỉ và run rẩy dưới chân anh.
Khoảnh khắc họ nhìn nhau, biết rằng người kia đã có một lựa chọn khác.
Anh Tú mở mắt và thấy mình nằm một mình trong bóng tối. Anh bước ra khỏi giường để mở rèm.
Về đêm, thành phố biển lên đèn rực rỡ.
Sau lưng Anh Tú, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Trường Sinh bưng một khay đựng trái cây, salad, thịt, giăm bông và nước uống.
Công tắc được bật, ánh sáng tràn ngập căn phòng, giọng nói của Trường Sinh rất nhẹ nhàng, như sợ đánh thức điều gì đó: "Atus, ăn chút gì đi."
Anh Tú ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ và cắn hai miếng rau. Anh không thấy gì ngoài vị đắng. Anh với lấy một món khác. Màu sắc của giăm bông khiến anh nhớ đến xác chết.
Anh Tú lao vào phòng tắm và nôn mửa. Sau đó súc miệng, lau chùi, tránh nhìn vào gương, đi ra lấy cốc nước uống, rồi tắt đèn, nằm lên giường, quay lưng về phía cửa sổ.
Trường Sinh đến nằm cạnh anh, mặt đối mặt.
"Atus, em cảm thấy thế nào?"
Anh Tú quay lại nhìn vào đôi mắt xanh biếc: "Tôi không cảm nhận được gì cả."
Trường Sinh đến gần, dùng bàn tay ấm áp chạm vào má anh: "Cái này thì sao?"
Khi không nhận được phản hồi, anh đặt môi mình lên mắt Anh Tú: "Còn cái này thì sao?"
Vẫn không nhận được phản hồi.
Tay anh luồn vào trong bộ đồ ngủ, di chuyển lên cột sống rồi lại trở về thắt lưng, hôn lên đôi môi lạnh giá.
Anh Tú đón lấy nụ hôn mà không có bất kỳ phản ứng nào, đôi mắt mở to trong bóng tối, như thể đang cố gắng nhìn rõ điều gì đó.
"Cái này thì sao? Em có cảm nhận được nó không?"
Vẫn không có câu trả lời.
Trường Sinh nhẹ nhàng cắn vào đôi môi mỏng của Anh Tú rồi cho tay vào quần anh.
Bộ phận sinh dục bị kích thích cuối cùng cũng khiến anh thở hổn hển, miệng bất lực mở ra, tạo cơ hội cho đối phương đưa lưỡi vào trêu đùa.
Trường Sinh cầm lấy phân thân của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, Anh Tú hôn đáp lại một cách vô thức.
Trong bóng tối, âm thanh duy nhất có thể nghe được là sự mơ hồ của đôi môi quyện vào nhau.
Lực ma sát do lòng bàn tay mang lại hơi nhạt, nhưng dương vật đang được chăm sóc vẫn đứng thẳng. Tay Anh Tú vô thức đặt lên cánh tay Trường Sinh mà không hề chống cự.
Nhưng Trường Sinh đã rút tay lại và đứng dậy rời khỏi giường. Anh Tú ngồi dậy, níu lấy góc áo của đối phương, hoảng hốt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Cuối cùng cũng nhận được phản ứng nào đó, Trường Sinh hôn lên đôi mắt xanh lục: "Atus, anh sẽ tìm thứ gì đó để giúp em cảm thấy dễ chịu hơn."
Trường Sinh mang gel bôi trơn từ khay trên bàn cạnh cửa sổ, giúp Anh Tú cởi quần áo, nhẹ nhàng đẩy anh xuống ga trải giường, đổ một ít gel vào tay và bôi vào cơ thể.
Những ngón tay chai sạn được bôi trơn và cọ xát vào bên trong, đánh thức những dây thần kinh tê liệt của Anh Tú. Trong khi tay còn lại xoa bóp bộ ngực trắng nõn và đầy đặn của anh.
Anh Tú khẽ rên lên, thế giới dần dần trở lại màu sắc ban đầu, anh nhìn thấy đôi mắt của Trường Sinh đang cháy bỏng khao khát như trước đây.
Đầu gối của Anh Tú cọ vào thứ phồng lên giữa hai chân của đối phương: "Chết tiệt, John."
Giống như những ngày còn trẻ, Anh Tú sẽ rơi nước mắt khi làm tình.
Trường Sinh giúp anh mở rộng, vừa đưa vào một chút, nước mắt của người bên dưới đã như thủy triều dâng trào. Hoặc có lẽ anh ấy chỉ đang nhân cơ hội này để tiếp tục khóc.
Người phía trên rút ra, cúi xuống giúp anh lau nước mắt. Anh Tú lắc đầu nói: "Đừng dừng lại, em không sao."
Đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve cơ bắp săn chắc của người đàn ông tóc vàng. Anh Tú vẫn có vòng eo thon gọn. Trường Sinh nâng chân anh lên, từ từ đẩy dương vật của mình vào cái lỗ nhỏ được bôi trơn.
Trường Sinh kiềm chế, lực đẩy rất nhỏ, chưa đến 30 giây sau, tay anh đã bị nắm lấy, thúc giục: "Mau lên, hãy đụ em thật mạnh."
Trường Sinh nhìn anh cau mày, tuân theo đến cùng, trong cổ họng Anh Tú phát ra một tiếng nức nở, nước mắt rơi xuống gối.
Cơ thể của họ vừa vặn đến mức dù đã nhiều năm trôi qua, Anh Tú vẫn muốn lên đỉnh chỉ bằng việc được lấp đầy. Khách quan mà nói họ bị ám ảnh bởi việc khám phá cơ thể nhau khi còn trẻ, có lẽ những chuyện xảy ra sau đó là sự trừng phạt vì ham mê xác thịt nhục dục khi chưa tìm hiểu về tình yêu.
Anh Tú ngăn bản thân không nghĩ về điều đó nữa, anh không muốn phải đối mặt với những rắc rối mà mình đã tạo ra trong quá khứ.
Anh Tú tiến lại gần anh, cố gắng hết sức dang hai chân và nâng mông lên, kéo tay Trường Sinh chạm vào ngực mình, vừa ra lệnh vừa cầu xin, yêu cầu anh tiến vào sâu hơn và mạnh hơn.
Khả năng kiềm chế của Trường Sinh bị thử thách. Vốn dĩ anh muốn cẩn thận với người đang có tinh thần bất ổn, nhưng Anh Tú lại yêu cầu anh tiếp tục.
"John..." Anh Tú nhìn trong bóng tối bờ vai và cánh tay của người yêu cũ còn rộng hơn lúc còn trẻ, có thể nâng anh lên và ôm anh vào lòng.
Anh Tú vòng tay qua cổ đối phương, bị khoái cảm không ngừng ở phần dưới cơ thể buộc phải mở miệng, nghe thấy âm thanh của chính mình.
John cảm nhận được trên vai mình nóng hổi nước mắt, không khỏi dừng động tác, lặng lẽ vuốt ve mái tóc vàng, giống như bọn họ thường làm trên giường khi còn yêu nhau say đắm.
"Đừng dừng lại... em đã nói là đừng dừng lại!" Anh Tú vừa nói vừa khóc, bám lấy anh, lắc lư eo và hông một cách tuyệt vọng.
Trường Sinh lại đè anh xuống giường, thành thạo di chuyển chân theo một góc khó tin và tiến vào nơi sâu nhất của anh.
Vị trí khiến Anh Tú la hét và bật cười trong đoạn cao trào gay gắt và đau đớn, cảm nhận được những thay đổi mà thời gian dài đã mang đến cho họ.
Hậu huyệt nóng bỏng siết chặt dương vật của anh, Trường Sinh không khỏi để lại dấu tay nặng nề trên đùi đang run rẩy. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của Anh Tú, một nụ cười cuối cùng cũng nở trên đó, vẻ mặt vui vẻ đan xen với thiếu niên Atus trong ký ức nhưng Trường Sinh lại hoảng sợ, cảm thấy nụ cười đó đang đẩy mình ra xa.
Anh Tú háo hức chồm tới hôn lên đôi môi, ôm lấy mặt, lưỡi quấn lấy, khi nụ hôn kết thúc, anh thở hổn hển, kéo tóc Trường Sinh hỏi: "Ai cho phép anh dừng lại?"
Họ thay đổi tư thế, Anh Tú nằm nghiêng mặt trên ga trải giường, hít một hơi và nhìn chằm chằm vào một điểm trên tường dưới ánh trăng nhạt.
"John, có con gì ở đó."
John cúi xuống, áp ngực vào lưng anh, bao bọc anh trong sự ấm áp và an toàn.
"Ở đâu?"
Anh Tú chỉ vào bức tường.
Trường Sinh ôm anh trong vòng tay rắn chắc, xuống giường đi đến sát tường, thả tay ra để chạm tới nơi anh đang chỉ, nhẹ nhàng nói vào tai: "Atus, không có con bọ nào cả, đây chỉ là một hình trên giấy dán tường mà thôi."
Anh siết chặt tay Anh Tú, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay chạm lên bức tường.
Anh Tú lẩm bẩm: "Chỉ có hình vẽ..."
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên cao. Trường Sinh nhìn sức sống trong mắt Anh Tú dần dần trở lại, mồ hôi và tinh dịch trên người anh như một bằng chứng.
Cửa phòng ngủ bị đập mạnh mấy lần, giọng nói u ám của Quang Anh vang lên: "Vậy là đủ rồi. Hai người muốn tạo ra một đứa trẻ khác rồi bỏ rơi nó à?"
Trường Sinh vùi mình vào ngực Anh Tú và liếm nó, Anh Tú cũng thuận theo ôm chặt anh. Cả hai đều vờ như không nghe thấy. Trường Sinh không muốn nghĩ rằng đây là mẹ của con mình mà muốn Anh Tú làm tình nhân vĩnh viễn.
Khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập đi xuống lầu, Trường Sinh tăng tốc động tác, tứ chi của Anh Tú quấn quanh người anh, đôi mắt xanh lục mê hoặc anh như bùa chú: "Ra đi, John."
John không thể tin được, anh ấy dường như đang tìm lại được tất cả những gì mình đã mất. Khoảng cách giữa hai người biến mất. Anh đang lo lắng không biết làm cách nào để kéo dài khoảnh khắc này.
Anh Tú chấp nhận dòng chất lỏng nóng hổi tràn vào cơ thể nhưng vẫn chưa đủ, anh lật người ngồi lên bụng Trường Sinh, ngăn không cho dịch thoát ra ngoài, đồng thời xoa bóp khiến dương vật bên trong cương cứng trở lại.
Trong ánh sáng ban mai, đôi mắt tập trung của Trường Sinh không thể bị bỏ qua nữa. Khuôn mặt ngước nhìn có những đường nét trưởng thành, đôi mắt sâu và kiên quyết hơn so với khi còn trẻ. Anh Tú khô khốc ánh mắt, nhịn không được hỏi: "Anh đang nhìn cái gì?"
"Em."
Anh Tú liếm môi, lắc eo: "Anh cảm thấy thế nào?"
Bàn tay to lớn ôm lấy hông Anh Tú, ánh mắt rơi vào vết sẹo trên bụng anh: "Cảm giác... không chân thực."
Đôi mắt xanh lục nheo lại, Anh Tú đặt hai tay lên ngực anh, hông lên xuống nhanh chóng: "Như thế này là thật đủ chưa?"
Tim Trường Sinh đập mạnh "Em không biết anh đã đợi bao lâu rồi đâu."
"Anh chưa bao giờ để ai cưỡi lên người mình như thế này à?"
Anh Tú không hài lòng với sự im lặng của đối phương nên dừng lại "Nói đi."
"... Đúng, nhưng mà..."
Anh Tú tát anh một cái: "Đây là cách anh chờ tôi sao?"
Xong lập tức cúi xuống hôn nơi bị mình tát, thì thầm vào mặt Trường Sinh: "Không sao đâu, tất nhiên là em cũng đã ngủ với người khác. Anh không muốn biết về hai mối quan hệ của em sao?" - Cảm thấy người bên dưới hôn lên vết sẹo để xoa dịu anh.
"Nghe em nói này, John. Một người là bác sĩ, một người là giảng viên đại học. Họ được gia đình giới thiệu, nhưng tất nhiên không biết công việc của em, bí mật của em... Cuối cùng, em không thể tiếp tục giả vờ được nữa, thực sự rất mệt mỏi. Không ai có thể biết và thấu hiểu. Tất cả là lỗi của anh, đồ khốn. Chết tiệt... John... nữa đi... tiếp nữa... ahhhh..."
Anh Tú lại khóc, nước mắt anh làm ướt cổ Trường Sinh giữa lúc cơ thể nhấp nhô dữ dội. Họ gặp nhau quá sớm, và một tình yêu chân thành, nồng nàn và trần trụi, sau khi trao đi tất cả.
Chứng kiến sự hoàn hảo và tan vỡ trong tình yêu của mình, Trường Sinh với sự phấn khích hiếm có, hôn môi anh, lấp đầy anh trong khi thú nhận: "Anh yêu em, Atus, anh yêu em."
Anh Tú kìm nén nước mắt trong im lặng.
Tối hôm đó, Quang Anh lại gõ cửa.
Hai phút sau, Trường Sinh mặc áo choàng tắm mở cửa, tóc vẫn còn nhỏ nước.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Quang Anh liếc nhìn ga trải giường bừa bộn, mùi hương xộc thẳng vào mặt khiến anh nhăn mặt chán ghét, lùi lại hai bước, ném túi giấy trong tay vào mặt bố mình.
Trong túi giấy có gel bôi trơn, bao cao su, thuốc tránh thai và thuốc mỡ để giảm sưng.
"Nếu ông dám làm mẹ bị thương hoặc mang thai, tôi sẽ giết ông."
Trường Sinh nhìn con trai mình, một con thú nhỏ vừa mới trưởng thành, tấn công và giết chóc theo bản năng, không biết cách bảo vệ bản thân và đồng loại, cần được hướng dẫn.
"Nhuộm tóc lại và tháo khuyên tai ra đi."
"Ông nghĩ ông là ai mà dám ra lệnh cho tôi?"
Trường Sinh nói tiếp: "Con có thể thử tiếp tục xuất hiện trước mặt Atus như thế này và xem phản ứng của em ấy."
Quang Anh thả lỏng nắm đấm đang siết chặt của mình.
"Thời gian này đừng chọc tức em ấy," Trường Sinh nói trước khi đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro