Cho mình em.
Trường Sinh đã từng nghĩ rằng cuộc đời hắn sẽ mãi chìm trong bóng tối. Khi ánh sáng duy nhất là ánh đèn mờ từ căn phòng trọ cũ kỹ mà hắn gọi là "nhà", và âm thanh duy nhất là tiếng đồng hồ tích tắc gõ vào từng mạch máu như nhắc nhở hắn rằng: hắn vẫn còn sống.
Hắn không chắc có phải là "sống" thật hay không. Khi ba tháng qua, mọi thứ cứ rệu rã trôi đi, như thể hắn đang đứng trong một dòng sông bẩn thỉu và lười biếng chảy xuôi, không mục tiêu, không điểm đến. Công việc thì mất, bạn bè lặng lẽ rời đi từng người một sau những lần hắn từ chối lời mời cà phê, họp nhóm. Mẹ thì chỉ biết trách mắng qua điện thoại, và ngay cả con mèo nhỏ mà hắn từng nuôi cũng bị bệnh mà ra đi trên tay hắn.
Tất cả dường như đang cố gắng tước đoạt hắn khỏi mọi thứ gọi là "gắn bó".
Cho đến một ngày tháng sáu oi ả.
Hôm ấy, hắn đi lang thang không mục đích trên phố, trong đầu chẳng còn ý niệm gì về thời gian hay điểm đến. Hắn chỉ muốn bước đi, bỏ lại mọi thứ, hy vọng một chiếc ô tô sẽ không kịp phanh lại lúc hắn băng qua đường. Nhưng rồi...
"Ê này, cẩn thận!"
Một bàn tay kéo hắn lại. Mạnh mẽ và vội vã, như thể không phải lần đầu người đó cứu một ai đó khỏi lằn ranh sinh tử. Cùng lúc ấy, một chiếc xe máy phóng qua, tiếng còi vang lên như tiếng chuông báo tử hụt.
Hắn quay đầu lại.
Một gương mặt.
Một đôi mắt.
Một nụ cười.
Và thế giới của Trường Sinh, lần đầu tiên sau nhiều tháng dài, có một chút màu sắc.
"Em tên là Tú. Còn anh?"
"... Trường Sinh." – Hắn đáp, giọng còn run run vì cú suýt chết.
"Đẹp đấy. Cái tên. Nghe như không thể chết được vậy." – Tú cười, đôi mắt cong cong như trăng khuyết.
Trường Sinh không đáp, nhưng trong lòng lại khẽ nghĩ: Chết thì dễ, sống mới khó.
Tú như cơn gió lạ cuốn phăng đám mây đen đè nặng trong lòng hắn. Họ không phải là bạn bè ngay từ lần đầu gặp, mà là... một thứ gì đó gần như định mệnh. Tú rủ hắn đi uống nước, không cần biết tại sao hắn lại đứng giữa đường như kẻ điên. Không hỏi, không phán xét. Chỉ là cười và kể vài câu chuyện ngốc nghếch về việc anh từng suýt mất đôi dép khi rượt theo một con chó hoang vì tưởng nhầm là thú cưng bị lạc.
Tú cứ thế bước vào cuộc đời Trường Sinh như một ánh nắng nhẹ nhàng.
Hắn bắt đầu mong chờ những buổi chiều được Tú gọi ra phố đi bộ, nơi cả hai ngồi trên bậc thềm nhìn người qua lại. Hắn học cách cười lại, dù đôi khi chưa thành tiếng. Tú không gượng ép hắn thay đổi, chỉ ở đó, kiên nhẫn và ấm áp.
"Trường Sinh này." – Một hôm, Tú khẽ nói khi hai người ngồi trong rạp chiếu phim, tay vẫn đang cầm xô bắp rang bơ. "Em thấy mình sống lại từ ngày gặp anh."
Trường Sinh quay sang nhìn. Trong bóng tối nhấp nháy của màn hình, ánh mắt ấy dịu dàng đến đau lòng.
"Lẽ ra anh mới phải nói câu đó." – Hắn lẩm bẩm.
Tình yêu đến với Trường Sinh không ồn ào. Nó nhẹ nhàng như làn gió đầu hạ, len vào từng kẽ nứt trong tim hắn. Tú không bao giờ nói "Em yêu anh" một cách sáo rỗng. Thay vào đó là những điều nhỏ nhặt: một ly trà nóng khi hắn ho, một mẩu giấy dán lên màn hình laptop: Nhớ ngủ sớm nhé, tên zombie kia.
Cả hai từng có một giấc mơ nhỏ – về một thành phố yên bình hơn. Ở đó, họ sẽ mở một tiệm cà phê nho nhỏ, có sách, có nhạc từ một chiếc radio cổ điển, có đàn ukulele để ai cũng có thể hát. Tú bảo:
"Nếu một ngày mình biến mất khỏi đây, anh sẽ đi cùng em chứ?"
"Em đi đâu, anh theo đó." – Hắn đáp, không chút do dự.
Và vào cái đêm pháo hoa năm ấy, Trường Sinh đã khóc khi Tú đặt môi lên môi hắn giữa tiếng reo hò.
"Chỉ cần mình em thôi."
Nhưng rồi... có những điều hắn không ngờ.
Một sáng mùa thu, Tú không còn gọi. Không còn nhắn. Không còn xuất hiện.
Hắn hoảng loạn. Gọi điện. Nhắn tin. Đến tận nhà trọ cũ của Tú.
Căn phòng trống rỗng.
Trường Sinh như phát điên. Hắn không thể hiểu nổi – người duy nhất kéo hắn khỏi bóng tối, người từng hứa sẽ đi cùng hắn, lại biến mất không một lời từ biệt.
Tú chỉ để lại một mảnh giấy, được kẹp trong quyển sách cũ mà hắn từng mượn
"Xin lỗi Trường Sinh.
Anh là người chữa lành em, nhưng em lại không đủ mạnh để ở lại khi anh cần nhất.
Có những điều em không thể nói.
Có những lý do không thể mang ra ánh sáng.
Đừng tìm em.
Anh là điều tốt đẹp nhất từng đến trong đời em."
Căn phòng giờ vắng lặng đến đáng sợ.
Trường Sinh ngồi trong bóng tối, cuộn mình trong chiếc áo sơ mi cũ của Tú – chiếc áo mà thằng bé hay mặc mỗi khi ở lại qua đêm. Hương của Tú vẫn còn đó, dịu nhẹ, thoang thoảng, nhưng với Trường Sinh, nó như một vết cứa sâu, cứa vào tim mỗi lần hít thở.
Hắn đọc đi đọc lại mảnh giấy ấy đến rách cả mép giấy.
"Xin lỗi Trường Sinh..."
"Em là người chữa lành anh..."
Trường Sinh bật cười. Cười đến nghẹn giọng.
"Là tôi chữa lành em, hay là em cứu sống tôi trước hả Tú?" – Hắn thì thầm, mắt nhìn vào khoảng không vô định – nơi mà hắn từng thấy ánh mắt trong trẻo của Tú sáng lên mỗi khi được ăn bỏng ngô caramen.
Gió đêm ùa vào qua khung cửa sổ không đóng. Lạnh. Như cái cách trái tim hắn đang co rút lại.
Từng ngày, từng đêm, ký ức về Tú cứ ùa về. Như một thước phim bị tua đi tua lại, không thể thoát ra.
Có một lần, sau khi Tú phát hiện ra Trường Sinh giấu thuốc an thần dưới ngăn bàn, cậu đã im lặng không nói gì suốt nửa ngày.
Trường Sinh tưởng mình sắp bị bỏ rơi lần nữa.
Nhưng rồi Tú chỉ lẳng lặng đến ôm hắn từ phía sau, thì thầm:
"Anh không cần mấy thứ này nữa... có em rồi mà."
Hắn đã khóc, lần đầu tiên trong nhiều năm, như một đứa trẻ.
Ngày hôm đó, hắn ném hết thuốc. Hủy cả lịch hẹn với bác sĩ.
Tú đã thay thế mọi thứ. Là liệu pháp. Là ánh sáng. Là nơi trú ngụ của tâm hồn đầy rạn nứt.
Vậy mà...
"Em đi rồi thì anh phải làm sao hả Tú?"
Giọng hắn lạc đi giữa đêm khuya. Không ai đáp lại. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, lạnh lùng và xa lạ.
Ba tháng sau ngày Tú biến mất, một chiếc hộp nhỏ được gửi đến chỗ làm của Trường Sinh – không ghi tên người gửi, chỉ có dòng chữ mảnh:
" Gửi Trường Sinh,xin anh đừng tìm em nữa "
Trường Sinh run tay mở ra. Bên trong là một chiếc máy nghe nhạc cũ, kiểu dáng retro mà Tú rất thích, và một mẩu giấy gấp đôi.
"Anh,
Em xin lỗi. Một lần nữa, lại xin lỗi.
Nhưng lần này, em không xin anh tha thứ. Chỉ mong anh hiểu.
Em đã yêu anh. Yêu nhiều hơn những gì em từng nghĩ.
Nhưng em cũng đã hủy hoại người em yêu nhất – người đầu tiên từng yêu em trong quá khứ. Và em chưa bao giờ tha thứ cho chính mình.
Ngày anh ôm em, em thấy bản thân mình như đang phản bội ký ức ấy.
Em thấy hạnh phúc, nhưng cũng thấy tội lỗi. Em thấy được chữa lành, nhưng lại sợ rằng tình yêu của anh cũng sẽ là thứ mà em không giữ được.
Em không muốn lịch sử lặp lại. Không muốn anh trở thành một vết thương mới mà em tạo ra.
Thế nên... em chọn rời đi, khi còn kịp.
Em biết anh sẽ hận em. Em cũng hận mình. Nhưng ít nhất, em muốn anh vẫn là anh – nguyên vẹn và sống tiếp.
Đừng sống trong bóng tối em để lại.
Em không đủ dũng cảm đi cùng anh tới cuối, nhưng anh xứng đáng với một ai đó sẽ không bỏ lại anh giữa chừng như em đã làm.
Em yêu anh.
Và em rời đi vì yêu anh.
Bùi Anh Tú. "
Trường Sinh gục xuống, tay ôm lấy bức thư mà nước mắt rơi không ngừng.
USB chứa đoạn ghi âm cuối cùng.
Khi hắn mở nó lên, giọng Tú vang lên – khàn nhẹ, như từ rất xa, nhưng vẫn mang theo thứ gì đó khiến lòng hắn đau nhói
"Nếu có kiếp sau... anh sẽ là người em tìm đầu tiên.
Mình sẽ không còn ranh giới tuổi tác, không còn quá khứ. Chỉ là hai người yêu nhau...
Mình sẽ mở một quán cà phê, nghe nhạc buổi chiều, và cùng nhau già đi. "
Mùa xuân năm ấy đến trễ. Trường Sinh đứng trên sân thượng căn nhà thuê – nơi mà ngày xưa Tú từng vẽ nguệch ngoạc lên tường dòng chữ "Em yêu cái ông già khó tính này".
Dòng chữ vẫn còn đó. Mờ đi theo năm tháng. Nhưng không ai xóa nó.
Hắn cầm trong tay chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ mà Tú từng buộc cho hắn lúc hai người đi Hội An. Cậu bảo:
"Nếu nó đứt thì tức là em cần anh đến."
Chiếc vòng ấy... chưa bao giờ đứt.
Nhưng Tú đã đi rồi.
Không cần gọi.
Không cần nhờ hắn đến.
Một năm sau.
Trường Sinh vẫn sống ở căn phòng cũ. Nhưng không còn nuôi hy vọng.
Hắn không tìm nữa. Cũng không viết thêm. Chỉ sống.
Buổi chiều, hắn thường đến quán cà phê nhỏ góc đường – nơi hắn và Tú từng ngồi, từng vẽ ra những viễn cảnh tương lai.
Hắn ngồi một mình. Ly latte đặt trên bàn. Loại nhạc Anh Tú thích vang nhẹ từ chiếc loa Bluetooth. Thỉnh thoảng, hắn bật đoạn ghi âm cũ, rồi lại tắt.
Một bé mèo hoang màu vàng thỉnh thoảng nhảy lên đùi hắn, kêu khe khẽ. Hắn đặt tên nó là "Tú".
Người ta nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. Nhưng Trường Sinh không quan tâm nữa.
Bởi vì đối với hắn, tình yêu không kết thúc khi một người rời đi.
Nó chỉ hóa thành những mảnh vỡ, nằm im trong tim, và cứa vào mỗi khi trời chuyển gió.
Có lần, hắn mơ.
Tú ngồi trên ban công, tóc rối nhẹ theo gió, mắt ngước nhìn trời, giọng cười khe khẽ:
"Biết không, nếu có một nơi nào đó dành riêng cho tụi mình, thì chắc nó chỉ mở cửa vào những lúc hoàng hôn."
Trường Sinh ngồi bên cạnh, không nói gì. Chỉ đưa tay ra.
Tú đặt bàn tay mình vào đó. Tay vẫn lạnh như lần đầu họ chạm nhau trong mưa.
"Em xin lỗi vì đã không ở lại đến cuối."
"Anh xin lỗi vì đã không giữ em lại khi còn có thể."
Họ không khóc trong mơ. Cũng không hôn. Chỉ ngồi như thế. Lặng im.
Và khi Trường Sinh tỉnh dậy.Bên cạnh hắn, một giọt nước – hay nước mắt từ chính giấc mơ kia – vẫn còn chưa kịp khô trên gối, mặt trời ngoài cửa sổ vẫn lặng lẽ lên – như thể chưa từng có một trái tim nào vỡ nát vào đêm hôm qua.
Nhiều năm sau, người ta đồn rằng có một người đàn ông sống lặng lẽ trong một căn nhà nhỏ gần bờ hồ. Ông ta không cười nhiều, cũng không nói nhiều. Nhưng mỗi tối, ông bật một bản nhạc tình buồn, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang đợi ai đó trở về.
Có người hỏi:
"Ông chờ ai thế?"
Ông chỉ mỉm cười:
"Một người đã dạy tôi cách yêu cuộc đời... trước khi rời đi."
end.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro