Sòng Bạc

Một tuần trôi qua kể từ đêm máu đổ tại "The Abyss," nhưng hình ảnh nụ cười nửa miệng đầy tà mị của Ryu Minseok vẫn in đậm trong tâm trí Lee Minhyung. Hắn là một nhà chiến lược, và hắn nhận ra rằng Keria không chỉ là một vấn đề kinh doanh, mà là một biến số không thể lường trước mà hắn buộc phải kiểm soát.

Lee Minhyung đã chọn một sòng bạc ngầm thuộc quyền sở hữu của Ryu Minseok làm nơi gặp gỡ. Hắn muốn đặt chân vào lãnh thổ của đối phương, để cảm nhận rõ hơn về đế chế mà tên nhóc điên rồ này đã xây dựng. Căn phòng VIP nơi họ gặp nhau được cách âm tuyệt đối, chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ phản chiếu trên những chồng chip poker bạc tỷ và chiếc bàn gỗ mun lạnh lẽo.

Ryu Minseok đến trễ mười lăm phút – một sự khinh thường có tính toán. Cậu bước vào trong chiếc áo sơ mi lụa trắng, cài cúc hờ hững, cùng chiếc quần tây đen ôm sát. Vẻ ngoài đơn giản nhưng lại toát ra khí chất áp bức của một kẻ làm chủ. Cậu không ngồi vào chiếc ghế đối diện Lee Minhyung, mà dựa nửa người vào mép bàn, đôi chân dài vắt chéo, tạo thành một tư thế vừa ngẫu hứng, bất cần, vừa có tính thống trị.

"Lee thiếu gia. Thật vinh hạnh khi anh đã đích thân ghé thăm hang ổ bẩn thỉu của tôi," Ryu Minseok mở lời, giọng nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự giễu cợt.

Lee Minhyung đặt tập tài liệu xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bìa da. "Tôi muốn nói về tuyến vận chuyển từ Busan lên Seoul. Mạng lưới của cậu là nhanh nhất, ít rắc rối nhất. Gia tộc Lee cần sự ổn định tuyệt đối cho một lô hàng quan trọng."

Ryu Minseok cầm lấy một con chip poker màu đen, xoay tròn giữa các ngón tay một cách điệu nghệ. "Gia tộc Lee. Nền móng sâu rộng, quyền lực chi phối cả thị trường tài chính và chính trị. Lại muốn hợp tác với một thằng nhóc 23 tuổi chuyên làm chuyện dơ bẩn như tôi sao? Giá không rẻ đâu, Lee thiếu gia."

"Tôi không quan tâm giá," Lee Minhyung đáp lại ngay lập tức, ánh mắt khóa chặt vào đối phương. "Tôi quan tâm đến sự hiệu quả và tuyệt đối bí mật. Gia tộc Lee nể cậu không phải vì tiền, mà vì cậu giữ được luật chơi trong cái thế giới vô luật này. Cậu muốn gì?"

Ryu Minseok ngừng xoay con chip. Cậu ném nó xuống mặt bàn, nó nảy lên vài vòng rồi dừng lại, mặt chip úp xuống. RyuMinseok nhìn thẳng vào mắt Minhyung, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khiến Lee Minhyung cảm thấy lạnh gáy.

"Tiền thì ai cũng có, Lee thiếu à. Dù nhiều hay ít, nó cũng chỉ là con số. Thứ tôi muốn là một phần trong sự kiêu ngạo của cậu."

Ryu Minseok đột ngột đẩy người ra khỏi bàn, tiến lại gần Lee Minhyung. Hắn có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà tươi mát, xen lẫn mùi da thuộc và một chút khói thuốc lá cao cấp. Cậu chống tay xuống bàn, cúi thấp người, mặt đối mặt với Lee Minhyung chỉ còn cách nhau vài phân. Khoảng cách này không còn là sự tôn trọng trong đàm phán, mà là sự xâm phạm mang tính chiếm hữu.

"Tôi nghe nói Lee thiếu đây chưa từng ngủ với ai quá một đêm," Ryu Minseok thì thầm, giọng nói trầm thấp và quyến rũ đến nguy hiểm. "Bộ óc siêu việt ấy của cậu có thể tính toán được mọi thứ, trừ cảm xúc. Đêm nay, tôi muốn xem cậu có thể tính toán để giữ tôi lại được bao lâu. Hợp đồng chỉ được ký, nếu tôi thấy cậu đủ thú vị."

Ryu Minseok đang dùng chính bản thân mình, dùng dục vọng và quyền lực, để mặc cả với Minhyung. Hắn không chỉ đòi tiền, mà đòi sự khuất phục về tinh thần.

Ánh mắt Lee Minhyung tối sầm lại. Hắn đã gặp vô số người muốn dùng tình dục để đổi lấy hợp đồng, nhưng chưa ai dám dùng nó để đổi lấy sự kiêu ngạo và nguyên tắc của hắn.

"Một trò chơi điên rồ, Keria," Lee Minhyung chất giọng khàn đi, cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng.

"Trò chơi của tôi luôn điên rồ," Ryu Minseok cười khoái chí, như một con mèo đã tóm được chuột. "Chấp nhận hay không?"

Lee Minhyung là một nhà chiến lược, một thiên tài tính toán. Hắn nhận ra đây không chỉ là một thỏa thuận thương mại, mà là một cuộc chiến ngầm giữa hai kẻ thống trị. Hắn không thể để người khác, đặc biệt là một tên nhóc vừa điên vừa đẹp như Ryu Minseok, xem thường và giành lấy thế thượng phong.

Lee Minhyung buông một tiếng thở dốc, kéo Ryu Minseok lại gần hơn bằng chiếc cà vạt lụa trên cổ áo cậu. Hắn ghì mạnh, khiến cơ thể mềm mại của Keria va vào bức tường lạnh lẽo phía sau.

"Thế giới ngầm của cậu đầy rẫy bẫy rập. Cậu là vua của khu vực này, Keria," Minhyung thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào tai Ryu Minseok. "Nhưng cậu biết đấy, tôi là người đặt ra luật chơi cho cái bẫy lớn nhất – cái bẫy mang tên Lee Minhyung."

Hắn dứt lời, cúi xuống chiếm lấy đôi môi đang cười nhạo kia. Đó không phải là một nụ hôn của tình yêu, mà là một sự khẳng định quyền lực thô bạo, một cuộc chiến giành giật không tiếng động. Ryu Minseok đáp lại đầy mãnh liệt, sự điên loạn trong cậu bùng cháy, biến thành lửa tình đầy dục vọng và hung hãn.

Hợp đồng chưa được ký, nhưng cuộc va chạm giữa hai đế chế đã bắt đầu. Trong căn phòng kín, nơi không có ánh đèn vũ trường lấp lánh, chỉ có tiếng thở dốc và sự va chạm giữa hai kẻ thống trị, mở ra một mối tình không thể chấp nhận, nguy hiểm và đầy dục vọng, nơi tình yêu và quyền lực là hai mặt của cùng một lưỡi dao.

"Cậu muốn tôi giữ cậu lại? Vậy để tôi xem, giới hạn của sự điên rồ này là ở đâu, Keria."

"Không có giới hạn đâu, Lee thiếu gia. Cậu sẽ phải học cách nhảy múa trong máu nếu muốn giữ tôi."

Kể từ đêm tại sòng bạc, Lee Minhyung đã nhận ra mình mắc kẹt trong một "bài toán" mà bộ óc siêu việt của hắn chưa từng đối mặt. Hợp đồng vận chuyển đã được ký, nhưng sự trao đổi giữa họ không dừng lại ở những con số. Nó là một sự giao dịch không ngừng nghỉ của quyền lực và dục vọng.

Lee Minhyung, người nổi tiếng với sự kiểm soát tuyệt đối, bắt đầu có những hành động phi lý đầu tiên. Hắn thường xuyên ghé thăm "The Abyss" không phải để giải khuây, mà để tìm kiếm Minseok. Mùi hương bạc hà nhàn nhạt và vết cắn đầy khiêu khích Ryu Minseok để lại trên xương quai xanh của hắn trở thành ám ảnh.

Hắn bị cuốn hút bởi sự đối lập kinh hoàng ở Ryu Minseok là khuôn mặt trẻ thơ, đôi mắt long lanh như nai tơ. Cái cách cậu ta cười sau khi kết liễu một ván bài hay ra lệnh cho thuộc hạ bằng giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn.

Một đêm, Lee Minhyung bắt gặp Ryu Minseok đang ngồi một mình trong phòng VIP, không phải hút thuốc hay uống rượu, mà đang say sưa tô màu một bức tranh của trẻ con. "Cậu đang làm gì thế?" Lee Minhyung hỏi, cảm thấy sự bối rối lần đầu tiên trong đời. Ryu Minseok ngước lên, nụ cười tinh nghịch như thể cậu bé 5 tuổi. "Tô màu để ổn định lại. Đôi khi giết người làm tôi hơi... bực bội." Lee Minhyung bước tới, nhìn bức tranh: một lâu đài màu hồng chói lọi. Hắn thấy một sự ngây thơ bệnh hoạn, một vết nứt trong lớp vỏ thép của Keria. Hắn không kinh tởm, mà lại cảm thấy kích thích tột độ. Hắn muốn chạm vào sự điên rồ này, muốn bóc tách và chiếm lấy nó.

Đối với Lee Minhyung, Keria không còn là đối tác, không còn là tình nhân. Cậu ta là một hiện tượng mà Lee Minhyung phải giải mã và sở hữu.

Sự hợp tác giữa Lee Minhyung và Ryu Minseok không thể qua mắt được mạng lưới tai mắt của Gia tộc Lee. Lee Unseok, chú của Minhyung và là người đứng đầu tạm thời của gia tộc, đã triệu tập hắn.

Trong căn phòng họp lạnh lẽo, Lee Unseok đặt tập hồ sơ về Ryu Minseok xuống bàn.

"Cháu đang chơi trò gì vậy, Minhyung?" Giọng chú hắn trầm và đầy uy quyền. "Hợp tác với Keria? Tên nhóc điên đó là mối họa. Hắn là vua của bùn lầy, cháu là hoàng tử của trời cao. Cháu muốn làm bẩn tay sao?"

Lee Minhyung giữ vẻ mặt bình thản, nhưng lòng hắn dậy sóng. "Cháu đang mở rộng tuyến đường logistics, Chú. Keria kiểm soát mọi cửa ngõ 'đen' ở Seoul. Đây là một nước cờ kinh doanh hoàn hảo, không phải tình cảm."

"Kinh doanh? Hay là bị cám dỗ bởi sự điên rồ của hắn ta?" Lee Unseok nhìn xoáy vào Lee Minhyung. "Cẩn thận, Minhyung. Đế chế của chúng ta không thể bị đánh đổi bằng một tên nhóc vừa bước chân vào thế giới ngầm chưa được bao lâu."

Áp lực từ gia tộc trở thành một con dao hai lưỡi. Nó khiến Lee Minhyung phải cảnh giác hơn, nhưng đồng thời, nó lại củng cố thêm ý chí chống đối và sở hữu Ryu Minseok. Hắn không bao giờ để người khác quyết định những gì hắn được phép làm.

Để chứng minh tính hiệu quả của sự hợp tác, Lee Minhyung đề xuất một phi vụ chung: vận chuyển một lượng lớn vàng lậu từ cảng Busan về trung tâm Seoul, tránh sự giám sát nghiêm ngặt của cơ quan hải quan và cảnh sát. Phi vụ này được đặt tên là "Mắt Bão."

Lee Minhyung phụ trách lên kế hoạch tổng thể, tính toán thời gian và lộ trình dựa trên dữ liệu phân tích. Ryu Minseok phụ trách thực thi, điều động lực lượng ngầm và xử lý mọi biến cố ngoài dự kiến.

Trong đêm tối, tại một nhà kho cũ kỹ ven sông Hàn, hai người đứng cạnh nhau, theo dõi màn hình vệ tinh.

Lee Minhyung : "Tuyến đường A đã bị cảnh sát tuần tra. Đã dự đoán. Giờ chuyển sang B-15. Phải hoàn thành trong 17 phút 30 giây trước khi chúng chuyển ca."

Ryu Minseok cười nhẹ, đưa tay chỉnh tai nghe : "17 phút 30 giây? Hơi lâu. Tôi cho bọn chúng 15 phút. Nếu không, tôi sẽ cho nổ tung một chiếc xe tải để tạo nhiễu. Anh tính toán thế nào?"

Lee Minhyung nhếch môi: "Tính toán về tổn thất hay lợi nhuận? Cứ làm đi. Nếu cần tạo nhiễu, hãy dùng khu vực công nghiệp cũ, nó sẽ gây ít tổn thất tài sản của gia tộc Lee nhất."

Sự ăn ý của họ là đáng sợ. Lee Minhyung tính toán mọi rủi ro với sự lạnh lùng của một cỗ máy, còn Ryu Minseok sẵn sàng chấp nhận và thậm chí tăng thêm sự điên rồ để đạt được mục tiêu.

Cuối cùng, phi vụ thành công hoàn hảo trong 14 phút.

Sau khi mọi việc kết thúc, ánh trăng mờ chiếu vào nhà kho. Ryu Minseok quay sang Lee Minhyung, ánh mắt rực lửa.

"Chúng ta hợp nhau một cách đáng sợ, Lee Minhyung," Ryu Minseok nói, giọng điệu vừa hưng phấn vừa thách thức. "Anh là lý trí, tôi là bạo lực. Anh là tiền bạc, tôi là mạng sống. Anh có định dùng bộ óc siêu việt đó để biến tôi thành công cụ của anh không?"

Lee Minhyung tiến lại gần, tay hắn nắm lấy cằm Ryu Minseok. "Công cụ? Không. Cậu là phần thiếu sót trong đế chế của tôi. Và tôi sẽ không để người khác chạm vào những gì thuộc về tôi."

Hắn cúi xuống hôn cậu, nụ hôn lần này mang nặng tính chiếm hữu và khẳng định. Dưới ánh trăng, sự hợp tác chết người đã củng cố mối quan hệ tình cảm nguy hiểm của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro