CHƯƠNG 1: GẶP LẠI
Buổi triển lãm khoa học hôm ấy đông hơn dự tính, một dòng chảy hối hả nhưng lặng lẽ của những con người xa lạ, mỗi người đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Ánh đèn trắng dịu hắt xuống từ trần nhà cao vút, tỏa ra trên các gian trưng bày hiện đại, phơi bày từng chi tiết tinh xảo của những phát minh công nghệ, những mô hình phức tạp. Không khí đặc quánh mùi giấy mới từ các tập tài liệu, mùi nhựa tổng hợp của thiết bị và hương cà phê nồng nàn từ góc phòng giải lao, tạo nên một cảm giác cô lập lạ lùng, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào, náo nhiệt của thế giới bên ngoài. Thời gian dường như trôi chậm lại trong không gian khép kín này, mang theo một vẻ tĩnh lặng đến đáng sợ.
Lâm Khải bước chậm rãi giữa dòng người, từng bước chân như được cân nhắc kỹ lưỡng, nhẹ nhàng đến mức gần như vô hình. Anh mặc chiếc áo sơ mi xám tro đơn giản, cổ áo cài nút gọn gàng, tay áo xắn nhẹ lên khuỷu tay. Mái tóc đen cắt tỉa tinh tươm, để lộ vầng trán cao. Khí chất điềm đạm, trầm tĩnh của anh không hề thay đổi so với ba năm về trước – vẫn là vẻ ngoài bất biến ấy, một bức tường kiên cố che giấu mọi phong ba bão táp bên trong. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, người ta sẽ nhận ra một sự mệt mỏi hằn sâu nơi khóe mắt, một vẻ u buồn âm ỉ, như thể anh là một cỗ máy đã rút cạn năng lượng, chỉ còn vận hành bằng quán tính và ý chí sắt đá.
Anh vừa hoàn thành phần tư vấn kỹ thuật đầy căng thẳng cho một dự án hợp tác quan trọng, đầu óc quay cuồng với những con số và thuật ngữ chuyên ngành. Điều duy nhất anh muốn lúc này là rời đi thật nhanh, lẩn khuất vào đám đông, trở về với vỏ bọc an toàn của sự cô độc, không để lại dấu vết, không muốn đối mặt với bất kỳ ai quen thuộc, đặc biệt là những người thuộc về quá khứ đã bị anh tự tay chôn vùi. Cảm giác tội lỗi như một lưỡi dao cùn cứa vào lồng ngực, âm ỉ và dai dẳng, khiến mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề, khó nhọc.
Lâm Khải bước chậm rãi giữa dòng người. Áo sơ mi xám tro phủ kín tay, tóc cắt gọn, khí chất điềm đạm trầm tĩnh không hề khác so với ba năm trước – nhưng lại như đã rút cạn sức sống. Anh vừa xong phần tư vấn kỹ thuật cho một dự án hợp tác, định âm thầm rời đi, không muốn gặp ai quen.
Khi anh vừa rẽ về lối ra, hòa mình vào dòng người đang tan dần sau buổi triển lãm, một bàn tay bất ngờ vươn tới, giữ chặt lấy cổ tay anh. Lực kéo không mạnh, nhưng dứt khoát và quen thuộc đến kinh ngạc, như thể bàn tay ấy đã từng nắm lấy anh hàng ngàn lần trong những giấc mơ. Lực giữ ấy khiến anh phải khựng lại giữa lối đi, trái tim như vừa lỡ nhịp, đập thình thịch trong lồng ngực khô khốc. Mọi âm thanh xung quanh dường như tắt lịm.
Anh quay đầu – ánh mắt ban đầu ngỡ ngàng đến độ hoang mang tột độ, rồi nhanh chóng chuyển sang một vẻ trấn tĩnh đến đáng sợ, một lớp băng mỏng manh cố che giấu sự hỗn loạn bên trong – thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc đến đau lòng, một hình bóng anh chưa bao giờ quên đi, giấu kín sâu trong tận cùng ký ức suốt ba năm qua.
An Triết.
Người kia đứng đó, trong bộ vest tối màu lịch lãm, mái tóc đen được chải gọn gàng, toát lên vẻ điềm đạm thường thấy. Nhưng đôi mắt anh lại mở lớn đầy bàng hoàng, không thể tin vào những gì đang nhìn thấy, như thể vừa nhìn thấy một bóng ma từ quá khứ trở về, hiện hữu ngay trước mắt. Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh, mọi hình ảnh xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại hai người họ đứng đối diện nhau, bị thời gian và không gian cô lập hoàn toàn. Bao nhiêu ngày tháng dài đằng đẵng, bao nhiêu vết sẹo âm ỉ trong tim, bao nhiêu đêm dài mất ngủ vì nhớ nhung và oán giận như cuộn ngược về một điểm duy nhất, tập trung vào hai con người đang đứng đối diện nhau. Thời gian ngưng lại. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở dồn dập của An Triết và tiếng tim Lâm Khải đập thình thịch như muốn vỡ tung.
Giọng của An Triết cuối cùng cũng bật ra – rất khẽ, run nhẹ như kìm nén thứ gì đó quá sâu: "Anh..."
Lâm Khải cảm nhận rõ dạ dày mình bắt đầu cồn cào. Bàn tay bị giữ lấy khẽ run. Nhưng anh không nói gì, chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng và đầy đau khổ nhìn đối phương, rồi gạt tay An Triết ra – không quá mạnh, nhưng rất dứt khoát – sau đó quay người bỏ đi.
An Triết sững sờ. Cả cơ thể anh cứng đờ tại chỗ, hơi thở nghẹn lại nơi lồng ngực, không thể tin vào hành động lạnh lùng, dứt khoát của Lâm Khải. Ba năm chờ đợi, ba năm tìm kiếm, ba năm sống trong nỗi nhớ và sự oán giận... và rồi khi gặp lại, anh ta lại đối xử với mình như một người xa lạ, thậm chí còn tệ hơn. Rồi một thứ cảm xúc giằng xé bất ngờ trào lên, cuộn xoáy dữ dội trong lồng ngực anh – không phải chỉ là đau khổ vì bị chối bỏ, mà là một sự tức giận đến điên dại, một nỗi uất hận bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ba năm qua, Lâm Khải đã biến mất như một cơn ác mộng, không một lời giải thích, không một dấu vết, để lại mình anh với hàng ngàn câu hỏi và nỗi đau không tên. Và giờ anh ta quay về, lại còn dám tránh né, trốn chạy mình như một kẻ hèn nhát? Sự tức giận lấn át tất cả.
" Dám quay về mà không dám gặp tôi sao?!"
"Lâm Khải! Anh có còn là con người không?"
Tiếng gọi của An Triết, mang theo tất cả sự phẫn nộ, tổn thương và tuyệt vọng tột cùng, xé toạc không khí tĩnh lặng của buổi triển lãm. Nó vang vọng như một lời buộc tội, một tiếng gào thét của một trái tim bị bỏ rơi, bị phản bội bởi người mình yêu nhất. Nó thu hút vài ánh mắt tò mò từ những người xung quanh, nhưng An Triết không quan tâm. Cả thế giới của anh lúc này chỉ còn lại bóng lưng đang khuất dần của Lâm Khải.
Lâm Khải nghe thấy. Từng lời nói của An Triết như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim anh. Bước chân anh khựng lại trong thoáng chốc, một thoáng yếu lòng. Nhưng chỉ thế, rồi anh lại tiếp tục rời đi, không quay đầu lại.
Chỉ còn lại An Triết đứng đó, giữa dòng người qua lại. Anh siết chặt nắm tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, móng tay hằn sâu vào da thịt. Đôi mắt anh đỏ hoe, không phải chỉ vì những giọt nước mắt chực trào, mà còn vì sự uất nghẹn đến tức thở, vì cảm giác bất lực tột cùng. Tất cả oán trách, tất cả thương nhớ, tất cả những câu hỏi không lời giải đáp suốt ba năm dài đằng đẵng đang trào ra, cuộn xoáy dữ dội trong lồng ngực anh, như một cơn bão không lối thoát, nhưng chẳng có ai để nói cùng, chẳng có ai để trút bỏ.
Gặp lại sau ba năm, điều duy nhất An Triết muốn làm không phải là tranh cãi... mà là hiểu.
Hiểu vì sao người kia biến mất.
Hiểu vì sao đến tận hôm nay, vẫn chọn cách trốn chạy.
Nhưng mọi suy nghĩ, mọi câu hỏi dồn nén trong lòng đều tan biến trong khoảnh khắc ấy — khi anh, theo một linh cảm khó hiểu hay chỉ đơn giản là sự tuyệt vọng muốn tìm thấy Lâm Khải một lần nữa trước khi anh ta biến mất hoàn toàn, đẩy cánh cửa nhà vệ sinh cuối hành lang hội trường. Cảnh tượng đập vào mắt khiến anh chết lặng, như bị đóng băng tại chỗ.
Lâm Khải đang gục trên bồn rửa mặt bằng sứ trắng lạnh lẽo, toàn thân hơi run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì một lý do khác kinh khủng hơn. Một tay anh nắm chặt lấy cạnh bệ, các khớp ngón tay trắng bệch vì lực siết, như thể đang cố gắng bám víu vào một thứ gì đó để không gục ngã. Tay còn lại, anh đang run rẩy cố gắng lau đi thứ chất lỏng đỏ sẫm nhuộm nơi khăn giấy trắng vứt vội trong bồn rửa. Máu. Máu đỏ sẫm, ghê rợn trên nền sứ trắng tinh, như một vết thương nhức nhối giữa không gian vô trùng.
" ...Lâm Khải!"
An Triết gần như hét lên,giọng nói vỡ vụn vì bàng hoàng và sợ hãi tột độ. Anh lao tới, không suy nghĩ, vội vàng kéo lấy cánh tay đang run rẩy của Lâm Khải.
Lâm Khải giật mình, toàn thân hơi run, nhưng vẫn nghiêng đầu né tránh, Đôi mắt anh nhìn thẳng vào tấm gương đối diện, như phủ một tầng băng giá dày đặc, lạnh lẽo và xa cách đến đáng sợ, một bức tường vô hình dựng lên giữa hai người. Giọng nói anh khàn đặc, yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh đến tàn nhẫn: " Ra ngoài."
An Triết không nhúc nhích. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay kia — xanh xao, run rẩy, máu còn chưa lau sạch, như một bằng chứng sống động, tàn nhẫn tố cáo sự thật về tình trạng sức khỏe của Lâm Khải mà anh đã không hề hay biết, và cả sự thật rằng anh ta đang cố gắng che giấu nó.
Cổ họng anh khô khốc, giọng nói run run không kiểm soát được: " Anh bị bao lâu rồi?"
Im lặng.Một sự im lặng chết chóc bao trùm lấy căn phòng nhỏ hẹp, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Lâm Khải và tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực An Triết. Chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách trong bồn rửa và tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.
An Triết tiến thêm một bước, giọng gần như gằn lên: " Tôi hỏi, anh bị cái này bao lâu rồi!?"
Lâm Khải vẫn giữ nguyên tư thế, không quay đầu lại, giọng nói anh vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn, như một lưỡi dao sắc lẻm cứa vào trái tim đang rỉ máu của An Triết, một lần nữa: "Có liên quan đến anh sao?"
Lời nói như lưỡi dao sắc lẻm.
Anh đột ngột đấm mạnh vào bức tường gạch lạnh lẽo cạnh mình, phát ra tiếng "bốp" khô khốc, đau đớn đến tê dại.
" Cái gì gọi là không liên quan?!"
Không gian như đông cứng.
"Ba năm trước anh biến mất không một lời! Ba năm nay tôi sống như thế nào anh có biết không?! Tôi tìm anh khắp nơi! Anh bị bệnh nặng như vậy, bị xuất huyết dạ dày, anh tự hành hạ bản thân như vậy mà vẫn nói không liên quan đến tôi sao?! Lâm Khải, anh coi tôi là cái gì?! Anh coi tình cảm của chúng ta là cái gì?!"
Lâm Khải chỉ im lặng một nhịp, vai anh khẽ run lên, một sự run rẩy rất nhỏ mà An Triết không nhìn thấy, một dấu hiệu mong manh của sự giằng xé bên trong. Anh không nói thêm bất cứ điều gì. Không một lời giải thích, không một lời xin lỗi, không một chút biểu lộ cảm xúc nào ngoài vẻ lạnh lùng, vô cảm ấy, như một bức tượng đá. Anh bước qua An Triết, rời khỏi phòng như thể trốn chạy mọi cảm xúc, trốn chạy khỏi quá khứ, và trốn chạy khỏi chính An Triết.
Chỉ còn lại An Triết đứng đó, một mình trong căn phòng nhỏ hẹp, mùi thuốc sát trùng và mùi máu thoang thoảng trong không khí. Nắm tay anh vẫn siết chặt, đau đớn. Vành mắt anh đỏ lên nhưng không ai nhìn thấy. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng sập lại, nơi Lâm Khải vừa biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro