CHƯƠNG 12: VẾT CẮT SÂU NHẤT

Xe dừng trước cửa nhà An Triết. Con phố về đêm yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng hắt hiu từ cột đèn đường rọi xuống, tạo nên một không gian tĩnh mịch, đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn trong lòng hai người. Lâm Khải không ép buộc, chỉ lặng lẽ tắt máy, xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho An Triết rồi đứng chờ anh vào nhà. Anh giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá gần để gây áp lực, nhưng cũng không quá xa để tỏ ra thờ ơ.

An Triết bước ra khỏi xe, men say vẫn còn vương vấn, khiến bước chân anh hơi loạng choạng. Anh đi đến trước cửa nhà, tra chìa khóa vào ổ, xoay một vòng. Tiếng khóa cửa kêu lách cách vang lên rõ mồn một trong màn đêm tĩnh lặng.

Cửa mở ra, để lộ không gian tối om bên trong. Trong khoảnh khắc Lâm Khải định xoay người rời đi cổ áo anh bất ngờ bị túm chặt. Một lực kéo mạnh mẽ, dứt khoát từ An Triết lôi anh vào trong nhà. Cửa lập tức đóng sập lại sau lưng, tạo ra một tiếng động khô khốc, như cắt đứt mọi liên kết với thế giới bên ngoài.

"An Triết—" Lâm Khải khẽ gọi tên anh, giọng nói pha chút ngạc nhiên và bất ngờ.

Chưa kịp nói xong, thân thể anh đã bị đẩy mạnh lên ghế sofa. Lưng va nhẹ vào lưng ghế, cảm giác hơi đau nhưng không đáng kể so với sự bàng hoàng trong lòng. Người đứng trước mặt anh, An Triết, không cho anh bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Anh ta túm chặt lấy cổ áo Lâm Khải, cúi thấp người xuống, ánh mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh, giọng gằn lên, đầy sự uất hận và đau đớn: "Không phải anh chạy giỏi lắm à? Chạy tiếp đi. Thích chơi trò biến mất đúng không? Biến mất đi!"

Lâm Khải ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe đối diện. Trong ánh mắt ấy, anh thấy tất cả những gì mình đã gây ra: sự tổn thương, sự giận dữ, nỗi đau của ba năm chờ đợi và cả tình yêu vẫn còn đó, âm ỉ cháy bỏng.

Môi anh run lên, nhưng chẳng thể thốt ra bất kỳ lời nào. Từng câu, từng chữ như bị chặn lại ngay cổ họng.

Men rượu khiến cơ thể An Triết khẽ run lên từng hồi. Nỗi đau bị dồn nén suốt ba năm dài đằng đẵng, nỗi ấm ức vì bị bỏ rơi, vì không được chia sẻ, như trào ra cùng những giọt nước mắt không kìm được. Chúng lần lượt lăn xuống hai gò má anh, nóng hổi.

"Tôi đã đợi anh biết bao lâu... Lâm Khải..." Anh lẩm bẩm, giọng nói lạc đi trong tiếng nức nở, bàn tay siết lấy cổ áo Lâm Khải như một cái phao cứu sinh duy nhất còn sót lại giữa biển khơi tuyệt vọng. "Sao anh cứ thích biến mất thế hả... Sao cứ phải là tôi bị bỏ lại... Sao anh cứ thích tự mình chịu đựng như thế... Anh coi tôi là cái gì?"

Lâm Khải không chịu nổi nữa.

Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt đang không ngừng trào ra ấy. Giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Đừng khóc... không đáng đâu."

An Triết lại càng khó chịu hơn khi nghe những lời đó. "Không đáng?" Bàn tay anh rời khỏi cổ áo Lâm Khải, đấm nhẹ lên vai anh mấy cái, những cú đấm yếu ớt nhưng chứa đựng tất cả sự giận dữ và bất lực. Rồi anh gục đầu xuống vai Lâm Khải, vùi mặt vào hõm vai anh.

"Anh không có quyền quyết định thay tôi là đáng hay không!" Giọng khàn khàn, lẫn với tức giận, đau đớn và mệt mỏi. "Anh nghĩ anh là ai mà có quyền quyết định điều gì là tốt nhất cho tôi?!"

Vai áo Lâm Khải nhanh chóng bị nước mắt nóng hổi thấm ướt một mảng nóng rực. Anh cảm nhận được toàn thân An Triết run rẩy trong vòng tay mình, cảm nhận được hơi thở dồn dập và tiếng nức nở nghẹn ngào. Cảm giác ấy khiến anh chỉ muốn ôm thật chặt, muốn vỗ về, muốn nói ra hết tất cả những điều chưa từng nói, tất cả những gánh nặng anh đã chịu đựng, tất cả tình yêu anh vẫn dành cho An Triết.

Nhưng anh không làm được. Bàn tay anh lơ lửng giữa không trung, không dám ôm lấy An Triết.

Anh không biết...

Liệu bản thân mình...

Có còn đủ tư cách để an ủi người này nữa hay không.

An Triết gục đầu trên vai anh, bàn tay siết chặt lấy áo anh như sợ chỉ cần buông ra thôi, người kia sẽ lập tức tan biến vào không khí một lần nữa, biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi.

Không gian phòng khách chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của An Triết cùng nhịp tim hỗn loạn mà Lâm Khải không thể kiểm soát.

Anh muốn đưa tay ôm người trước mặt thật chặt, muốn vỗ về tấm lưng đang run rẩy ấy. Muốn nói một câu xin lỗi chân thành, dù biết chẳng có lời nào đủ bù đắp ba năm bỏ lỡ, ba năm đau khổ của An Triết. Nhưng lời chưa kịp thoát khỏi môi, thì cơ thể anh đã bị đẩy mạnh ra.

An Triết đứng dậy, lùi về sau hai bước, ánh mắt vẫn đỏ hoe nhưng đã lấy lại chút tỉnh táo. Anh dùng mu bàn tay gạt qua gương mặt đã lấm lem nước mắt, giọng khàn đặc, đầy sự mệt mỏi và tổn thương.

"Về đi. Tôi không muốn thấy anh lúc này."

Lâm Khải ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chớp nhẹ, như thể đang hỏi: Thật sao?

An Triết cười gằn một tiếng.

An Triết cười gằn một tiếng, nụ cười đầy chua chát và đau đớn. "Lần nào cũng thế... Anh chỉ cần im lặng là được tha thứ đúng không? Chỉ cần giả vờ bình tĩnh, giả vờ vô cảm là tôi sẽ không giận nữa?"

"Tôi đâu phải thằng ngốc."

Lâm Khải muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im.

Anh đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi bị nhàu, đôi mắt vẫn nhìn An Triết không rời, trong mắt là một vùng sâu không đáy mà người kia mãi mãi không thể hiểu hết.

Một lúc sau, anh khẽ gật đầu.

"Xin lỗi. Tôi biết... Tôi không nên đến."

Nói rồi, anh bước qua An Triết, tay đặt lên nắm cửa, chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, đúng lúc xoay tay nắm để mở cửa, An Triết bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm thấp, nhưng rõ ràng là đang cố kiềm chế run rẩy đến tột cùng.

"Một lần nữa thôi... Lâm Khải. Nếu anh bước ra khỏi cửa đó một lần nữa, tôi thề... tôi thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."

Một câu nói không lớn nhưng lại như tiếng sét nổ vang trong đầu Lâm Khải.

Bàn tay đặt trên nắm cửa khựng lại.

Không khí như đông cứng.

Thời gian trôi qua từng giây một. An Triết đứng đó, nhìn bóng lưng Lâm Khải, chờ đợi.

Cuối cùng... Lâm Khải vẫn mở cửa.

Anh không nói thêm lời nào, không quay đầu lại nhìn An Triết dù chỉ một lần cuối. Anh bước ra khỏi cửa, rời đi như lần trước, như ba năm trước, như thể lời đe dọa của An Triết không có trọng lượng gì.

Tiếng cửa đóng lại vang lên thật khẽ, nhưng lại như cắt vào lòng An Triết, một vết cắt sâu hoắm.

Anh đứng yên nhìn cánh cửa đóng chặt, cả người run lên bần bật vì tức giận, vì đau đớn, vì bất lực tột cùng.

Ba năm trước, anh biến mất không lời từ biệt. Ba năm sau, gặp lại, đối diện, và cuối cùng, vẫn là kiểu rút lui lặng lẽ ấy.

An Triết lùi lại từng bước, khuỵu xuống, ngã xuống sofa mềm mại. Nước mắt một lần nữa tuôn ra không ngừng, không thể kiểm soát.

"Đồ hèn nhát..." – anh thì thầm trong tiếng nghẹn, vùi mặt vào lòng bàn tay – "Chẳng lẽ cả đời này anh chỉ biết trốn tránh thôi sao..."

Anh nằm đó, trên sofa lạnh lẽo, cô độc, trong căn nhà rộng lớn, cảm giác như trái tim mình đã hoàn toàn vỡ vụn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bl#đammỹ