CHƯƠNG 2: NGÀY ẤY, MÙA THU
Sau lần gặp lại tại buổi triển lãm, An Triết mất ngủ cả đêm.
Anh ngồi trước cửa sổ tầng hai mươi, ánh đèn thành phố lấp lánh bên ngoài như vô nghĩa. Trong lòng trống rỗng, nhưng đầu óc thì vang vọng những hình ảnh không chịu tan biến — khuôn mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn của Lâm Khải, và đôi tay run rẩy anh không kịp che giấu.
Cảm giác như bị bóp nghẹt, như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy lồng ngực anh, khiến mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn. Như thể một phần đã bị cắt lìa khỏi cơ thể anh từ ba năm trước nay đột ngột quay trở lại, không phải để hàn gắn, mà chỉ để đâm thêm một nhát dao nữa, sâu hơn, đau hơn vào vết thương cũ chưa kịp lành miệng.
Ba năm trước, mùa thu. Mùa của lá vàng rơi, của những cơn gió se lạnh và của một khởi đầu không ngờ tới.
An Triết lần đầu gặp Lâm Khải khi tập đoàn của anh, một đế chế trong lĩnh vực bất động sản và công nghệ, tài trợ cho một dự án công nghệ năng lượng xanh đầy tiềm năng ở miền trung. Dự án này không chỉ mang ý nghĩa kinh tế mà còn là tâm huyết của An Triết, một bước đi táo bạo thoát ra khỏi cái bóng quá lớn của gia đình. Lâm Khải xuất hiện trong vai trò cố vấn kỹ thuật cao cấp, được phía đơn vị đối tác đề cử, một người mà hồ sơ cho thấy năng lực vượt trội và kinh nghiệm dày dặn.
Ấn tượng đầu tiên của An Triết về Lâm Khải?
Một người đàn ông ăn mặc đơn giản đến mức xuề xòa so với những bộ vest đắt tiền mà An Triết thường thấy, nhưng lại toát lên một vẻ tự tin và chuyên nghiệp lạ lùng. Ánh mắt anh bình thản, sâu lắng như mặt hồ không gợn sóng, nhưng khi nói về chuyên môn thì lại sáng lên đầy nhiệt huyết. Giọng nói trầm thấp, rõ ràng, mỗi lời nói đều đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, không vòng vo, không khách sáo. Anh không nịnh nọt cấp trên, không ngại phản biện những ý kiến mà anh cho là chưa hợp lý, dù người đối diện là ai. Điềm tĩnh đến mức gần như xa cách, như thể có một bức tường vô hình bao bọc lấy anh, khiến người khác khó lòng tiếp cận.
Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, An Triết lại bị cuốn hút.
Anh không thích người quá chủ động, cũng không thích kiểu giỏi che giấu sau mặt nạ xã giao. Nhưng Lâm Khải thì khác — ở anh là một loại yên lặng trầm ổn, vững chãi như đá cuội nằm dưới dòng suối, chịu đựng mọi dòng chảy xiết mà vẫn giữ nguyên hình dáng. Trông vẻ ngoài tưởng chừng lạnh lùng, khó gần, nhưng chỉ cần chạm nhẹ, chỉ cần lắng nghe anh nói về công việc, về những điều anh quan tâm, An Triết lại cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa từ bên trong con người ấy, một sự chân thành hiếm có.
Dự án diễn ra không hề suôn sẻ. Một lần, khi gặp trục trặc kỹ thuật nghiêm trọng, cả đoàn phải tăng ca đến nửa đêm để tìm cách khắc phục. An Triết, sau khi giải quyết xong phần việc của mình và cảm thấy mệt mỏi rã rời, quay về phòng thì thấy Lâm Khải đứng một mình trên sân thượng lộng gió của tòa nhà văn phòng tạm thời. Anh dựa vào lan can, tay cầm bao thuốc lá đã nhàu nát, vẻ mặt trầm tư đến lạ. Gió đêm miền trung thổi mạnh, cuốn tung mái tóc anh rối loạn, nhưng anh không hút, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bao thuốc rồi nhét lại vào túi quần. Một hình ảnh cô độc và đầy suy tư, khiến trái tim An Triết khẽ thắt lại.
An Triết không kìm được lên tiếng: "Muốn hút thì cứ hút đi?"
Lâm Khải ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc thoáng qua rồi nhanh chóng dịu lại, thay bằng một vẻ bình thản quen thuộc. Anh khẽ cười, nụ cười nhạt nhòa trong đêm tối: "Không, tôi đang cai thuốc."
An Triết không hỏi gì thêm về lý do anh cố gắng, hay về những áp lực khiến anh phải tìm đến thuốc lá. Anh chỉ lặng lẽ đứng cạnh, nhưng ánh mắt anh dừng lại nơi ngón tay Lâm Khải — chúng hơi run run, không phải vì lạnh, mà là một sự run rẩy khó nhận thấy, một dấu hiệu của sự căng thẳng và mệt mỏi tột độ. Khớp tay anh hơi đỏ ửng, không phải là đang chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt của gió đêm mà là không chịu thừa nhận sự yếu đuối của bản thân. Khoảnh khắc ấy, An Triết cảm nhận được một sự đồng cảm sâu sắc với con người mạnh mẽ nhưng lại quá khắc nghiệt với chính mình này.
Hôm sau, An Triết cố tình đem lên sân thượng một cốc cà phê nóng và một túi giấy đựng bánh quy. Lâm Khải đã ở đó, vẫn với vẻ trầm tư ấy. Không nói gì nhiều, An Triết chỉ đặt đồ xuống bên cạnh anh rồi đứng cạnh. Gió vẫn lạnh, nhưng giữa hai người là một khoảng yên lặng kỳ lạ, không hề gượng gạo hay khó xử. Đó là một sự yên lặng thoải mái, như thể thế giới xung quanh chẳng còn quan trọng nữa, chỉ còn lại hai người họ và khoảnh khắc bình yên hiếm hoi ấy.
Rồi dần dần, từ những khoảnh khắc nhỏ nhặt như thế, họ thân nhau hơn. Những bữa cơm tối vội vã sau giờ làm, những tin nhắn ngắn gọn hỏi han lúc nửa đêm, những cuộc trò chuyện về công việc, về cuộc sống, về những điều nhỏ nhặt nhất. An Triết biết Lâm Khải không thích ồn ào, không giỏi biểu lộ cảm xúc bằng lời nói, nhưng anh lại là người rất tinh tế và nhớ rất rõ từng chuyện nhỏ An Triết nói, từng sở thích, từng nỗi bận tâm của anh. Một mối liên kết vô hình nhưng bền chặt dần được xây dựng giữa hai người. An Triết cảm thấy mình có thể là chính mình khi ở bên Lâm Khải, không cần phải gồng mình hay đeo mặt nạ.
Một lần, khi dự án gần kết thúc, Lâm Khải đột nhiên bị đau bụng dữ dội giữa đêm. Anh tưởng chỉ là cơn đau bao tử bình thường do làm việc quá sức, nhưng khi An Triết lo lắng vội vàng đưa anh vào bệnh viện cấp cứu, thì bác sĩ sau khi kiểm tra đã thẳng thắn nói với An Triết, ánh mắt đầy vẻ lo ngại:
"Đã có dấu hiệu xuất huyết nhẹ. Bệnh nhân này có vẻ chịu áp lực nặng trong thời gian dài, dạ dày đã bị tổn thương nghiêm trọng. Cần phải nghỉ ngơi và điều trị đặc biệt cẩn thận."
An Triết sững sờ. Anh nhìn Lâm Khải đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẻ mệt mỏi hằn sâu. Anh tức giận đến nghẹn lời, quay sang Lâm Khải, giọng nói pha lẫn sự trách móc và lo lắng tột độ: "Sao anh không nói với tôi? Sao anh lại giấu tôi chuyện này?!"
Lâm Khải chỉ khẽ cười, nụ cười yếu ớt và mệt mỏi đến nao lòng. Anh khẽ lắc đầu: "Có gì đâu. Chỉ là đau bao tử bình thường thôi mà. Tôi chịu được."
Ngay lúc ấy, nhìn thấy sự kiên cường đến mức tàn nhẫn với bản thân của Lâm Khải, nhìn thấy sự cô độc mà anh tự tạo ra xung quanh mình, An Triết đã muốn ôm lấy anh thật chặt. Muốn nói rằng: Lâm Khải, anh không cần phải gồng mình mạnh mẽ thế này mãi. Anh không cần phải chịu đựng một mình tất cả mọi thứ. Tôi ở đây. Hãy chia sẻ với tôi. Đừng tự làm đau bản thân nữa.
Nhưng anh lại không nói. Vì sợ làm người kia cảm thấy áp lực khi mình chen vào quá sâu. Vì sợ mình đang đòi hỏi quá nhiều khi người ấy chưa sẵn sàng mở lòng hoàn toàn. Vì sợ làm hỏng đi mối quan hệ mong manh vừa mới chớm nở. Anh đã chọn cách im lặng, để rồi sau này phải hối hận khôn nguôi.
Rồi đêm đó, sau khoảng thời gian ngọt ngào tưởng như vĩnh viễn, khi An Triết tin rằng mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên, Lâm Khải biến mất. Không một lời giải thích trực tiếp, không một cuộc gọi, không một lần gặp mặt cuối cùng.
Chỉ để lại một dòng tin nhắn ngắn ngủi, lạnh lùng và tàn nhẫn, như một nhát dao kết liễu tất cả: "Xin lỗi. Tạm biệt."
Quay lại hiện tại, An Triết siết chặt điện thoại trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch. Ánh mắt anh u ám, nhìn xuyên qua cửa kính ra màn đêm thành phố, nơi những ánh đèn vẫn lấp lánh vô cảm.
Ba năm rồi. Từng ấy thời gian dài đằng đẵng trôi qua... anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao người kia lại chọn cách rời đi mà không nói một lời nào, để lại mình anh với sự bàng hoàng, tổn thương và hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp.
Chỉ biết rằng, dù thời gian có trôi đi bao lâu, dù anh có cố gắng đến mức nào, hình bóng Lâm Khải vẫn còn sống động một cách tàn nhẫn trong ký ức của anh — quá rõ ràng, quá đau đớn, như thể mọi chuyện chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro