CHƯƠNG 7: DẤU VẾT CỦA ĐAU THƯƠNG
Dạo gần đây, An Triết phát hiện ra một điều kỳ lạ mà trước đây anh chưa từng nhận thấy, hoặc có lẽ là đã bỏ qua trong sự non nớt của tuổi trẻ: mỗi lần có cuộc họp kéo dài hơn bình thường, đặc biệt là những buổi thảo luận căng thẳng về tiến độ hay ngân sách, gương mặt của Lâm Khải sẽ dần tái đi, sắc môi nhợt nhạt hơn, và lông mày nhíu chặt lại như đang chịu đựng điều gì đó bên trong. Anh cố gắng che giấu, nhưng những dấu hiệu nhỏ ấy không thoát khỏi ánh mắt quan sát của An Triết.
Có lần đang giữa buổi họp quan trọng, khi không khí căng thẳng đến nghẹt thở, Lâm Khải đột ngột xin phép ra ngoài. Anh rời đi vội vã, bước chân hơi loạng choạng. Khi quay lại sau vài phút, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, môi khô nứt nẻ và trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh không giải thích lý do vắng mặt, chỉ cúi đầu, ngồi xuống vị trí của mình và tiếp tục làm việc như thể không có gì bất thường xảy ra. Nhưng An Triết biết, đó không phải là sự bình thường.
Trong một lần vô tình đi ngang qua chỗ làm việc của Lâm Khải khi anh ta vắng mặt, An Triết để ý thấy một lọ thuốc nhỏ được giấu kỹ trong ngăn kéo bàn làm việc. Anh nhẹ nhàng mở ra. Là loại thuốc đau dạ dày mà trước đây anh từng mua cho Lâm Khải khi cả hai còn bên nhau. Bao bì không thay đổi, thậm chí còn là cùng một nhãn hiệu, như thể thời gian đã ngừng lại đối với loại thuốc này. Hình ảnh hộp thuốc cũ kỹ ấy đột nhiên gợi về tất cả những ký ức đau đớn và sự thật mà Lâm Khải đã giấu anh.
Trong lòng An Triết trào lên một cảm xúc vừa quen vừa xa lạ: đau lòng.
Ngày hôm đó, trời lại đổ mưa. Cơn mưa mùa hạ bất chợt, nặng hạt, như trút xuống tất cả những muộn phiền của thành phố. Cả đội phải ở lại tăng ca vì trục trặc kỹ thuật nghiêm trọng trong hệ thống dữ liệu, một sự cố có thể ảnh hưởng lớn đến tiến độ dự án.
An Triết tan làm muộn, khi tòa nhà đã vắng bóng người. Anh xuống đến bãi xe tầng hầm, chuẩn bị lái xe về nhà, nhưng rồi sực nhớ để quên một tập tài liệu quan trọng cần cho buổi thuyết trình sáng mai. Anh thở dài, vội vàng quay trở lại văn phòng.
Bước chân anh vang vọng trong hành lang vắng lặng. Khi đến gần khu văn phòng của đội dự án, anh thấy ánh đèn trong phòng nghỉ vẫn còn sáng le lói qua khe cửa. Tò mò, hoặc có lẽ là một linh cảm nào đó, An Triết nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào — và đứng khựng lại tại chỗ, trái tim như ngừng đập.
Trên chiếc sofa đơn giản gần cửa sổ, Lâm Khải nằm nghiêng người, tay ôm chặt lấy bụng, gương mặt nghiêng về phía cửa sổ, hàng mi khẽ run rẩy. Anh ngủ quên trong bộ sơ mi đã nhàu nát sau một ngày làm việc căng thẳng, gương mặt mệt mỏi và gầy rộc đi nhiều so với trước.
Bàn trà bên cạnh là một bát cháo trắng ăn dở đã nguội ngắt, như thể anh đã cố gắng ăn một chút gì đó nhưng không thành. Bên cạnh đó là hộp thuốc đau dạ dày mở nắp, vài viên thuốc còn nằm rơi vãi ra ngoài.
An Triết đứng đó rất lâu.
Anh chậm rãi bước lại gần, nhìn người đàn ông trên sofa thật kỹ. Quầng thâm dưới mắt Lâm Khải rõ ràng, sắc môi nhợt nhạt, cả người toát lên vẻ kiệt sức đến đáng lo.
Khoảnh khắc ấy, lớp băng lạnh lẽo được Lâm Khải cố gắng dựng lên trước mặt anh suốt bao ngày qua... đột nhiên vỡ vụn trong lòng An Triết.
Người đàn ông này, dù có cứng đầu đến mấy, dù có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ đến mức nào, cũng không phải là sắt đá.
Anh vẫn là người từng dịu dàng tựa nắng sớm mùa thu, từng nhíu mày nói "đói quá, mua cho tôi hộp cháo" với giọng điệu làm nũng rất khẽ, từng ôm bụng đau đớn trong vòng tay anh ngày nào. Những ký ức ấy ùa về, sống động và đau đớn.
An Triết cúi người, nhẹ nhàng nhặt lại những viên thuốc đau dạ dày bị rơi ra ngoài, đặt trở lại vào hộp một cách cẩn thận. Bàn tay anh khẽ run lên vì xúc động và đau lòng.
—-
Ánh sáng mờ nhạt buổi sớm dần rọi qua rèm cửa sổ, phản chiếu lên mặt bàn gọn gàng và chiếc sofa đơn giản trong phòng nghỉ. Lâm Khải khẽ mở mắt, cảm nhận được một sự ấm áp bất thường trên người — một tấm chăn mỏng được ai đó đắp cẩn thận cho anh.
Anh ngồi dậy, cơn đau dạ dày vẫn còn âm ỉ nhưng đã dịu đi phần nào. Anh đưa mắt nhìn quanh. Bát cháo nguội tối qua đã biến mất, được dọn đi từ lúc nào không biết. Viên thuốc cũng được cất lại vào hộp ngay ngắn, đặt trên bàn cạnh cốc nước lọc.
Lâm Khải không cần đoán cũng biết là ai đã làm những việc ấy. Chỉ có một người duy nhất sẽ quan tâm đến anh theo cách này, một người duy nhất sẽ lặng lẽ chăm sóc anh dù anh có đối xử tệ bạc đến mức nào.
An Triết.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó trong vài phút, mắt đăm đăm nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh nắng buổi sớm đang dần lên rõ hơn, xua tan đi màn đêm.
Anh xoa trán, cố xua đi cảm giác nhức nhối trong đầu, cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng không thể giấu nổi sự đau khổ sâu trong đáy mắt. Trong lòng có một lưỡi dao sắc bén đang âm thầm xoáy sâu.
Anh biết mình quá đáng. Biết rõ thái độ lạnh lùng, những lời nói tàn nhẫn của mình đã làm tổn thương An Triết sâu sắc đến mức nào.
Biết rõ bản thân vẫn còn yêu An Triết, sâu đậm đến nỗi từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim đều nhắc nhở anh về người ấy. Hình bóng An Triết đã khắc sâu vào tâm trí anh, không thể xóa nhòa.
Nhưng anh không xứng.
An Triết là một người quá tốt, quá sáng rõ, như ánh mặt trời rực rỡ. Mà anh thì... chỉ là một kẻ mang trong mình đầy vết xước, đầy tổn thương từ quá khứ, đầy dằn vặt và mặc cảm tội lỗi. Một người đã từng lựa chọn rời đi mà không nói gì.
Anh không có tư cách để quay lại.
Không có tư cách để nhận lấy sự dịu dàng, sự quan tâm lặng lẽ ấy nữa. Anh không xứng đáng với bất cứ điều gì tốt đẹp từ An Triết.
Anh cúi đầu, tay kéo nhẹ sợi dây chuyền giấu dưới lớp cổ áo ra. Một cặp nhẫn nhỏ bằng bạc, đơn giản nhưng tinh xảo, lặng lẽ đong đưa dưới ánh nắng sớm, treo lơ lửng như biểu tượng của một giấc mộng dang dở, một lời hứa không bao giờ được thực hiện.
Một trong hai chiếc là chiếc anh từng dự định sẽ trao cho An Triết — vào đúng dịp sinh nhật năm đó.
Nhưng rồi... mọi thứ vỡ nát. Anh đã chọn cách kết thúc tất cả.
Lâm Khải nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ấy, ánh mắt trĩu nặng. "Chiếc nhẫn này, cả đời này cũng không thể tặng đi nữa rồi." Anh thì thầm, giọng nói lạc đi trong không gian tĩnh lặng.
Mười phút sau, Lâm Khải hít một hơi thật sâu, đứng dậy. Anh chỉnh lại cổ áo, cất sợi dây chuyền vào chỗ cũ, giấu kín nó dưới lớp vải. Trên mặt anh là một biểu cảm không chút gợn sóng.
Anh bước ra khỏi phòng nghỉ, trở lại phòng làm việc như chưa từng xảy ra chuyện gì, như thể khoảnh khắc yếu lòng vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Khi gặp lại An Triết ở khu văn kiện, anh chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt vô cùng xa cách, không một chút cảm xúc.
Không một lời cảm ơn, không một ánh mắt lưu luyến.
Cứ như đêm qua, khoảnh khắc An Triết tìm thấy anh trong phòng nghỉ, chưa từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro