CHƯƠNG 1: Sự Biến Mất Không Bao Giờ Quay Trở Lại
Hà Tử Hiên cũng như bao đứa trẻ khác, lớn lên trong vòng tay ấm áp của ba và mẹ. Gia đình nhỏ ấy không giàu có, thậm chí còn có chút chật vật với cuộc sống mưu sinh, nhưng tình thương thì chưa bao giờ thiếu. Dù chỉ là những bữa cơm đơn sơ, hay những món đồ chơi giản dị, nhưng tất cả đều chất chứa trong đó sự hy sinh thầm lặng và niềm yêu thương vô bờ bến mà ba mẹ dành cho cậu.
Trong căn nhà nhỏ, những buổi chiều trời hanh hao nắng, người ba trẻ thường ngồi dưới ánh đèn vàng yếu ớt, đọc báo hay gõ bàn tính tiền, còn đứa con trai nhỏ ngồi bên cạnh, cầm cuốn sách vẽ nguệch ngoạc vài hình tròn, hình vuông méo mó. Có lúc, cậu lại ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ngập tràn chờ đợi, chỉ để nhận được một cái xoa đầu đầy trìu mến của ba. Những tháng ngày yên bình ấy, tưởng chừng sẽ cứ kéo dài mãi mãi.
Một buổi tối đầu tháng Ba, khi gió xuân len lỏi vào khung cửa sổ, mang theo hương hoa nhè nhẹ, ba Hà bỗng cất tiếng gọi con trai.
"A Hiên à, sinh nhật sắp tới con muốn đi đâu? Ba và mẹ sẽ dẫn con đi chơi, có được không?"
Đôi mắt cậu bé tám tuổi bỗng sáng rực lên, long lanh như ánh sao phản chiếu dưới hồ nước. Cậu ngẩng đầu nhìn ba, trong giọng nói tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc:
"Thật sao ba? Ba nói thật hả?"
"Ừm." Người đàn ông trẻ tuổi khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến mức làm trái tim non nớt kia cũng tan chảy. Anh đưa tay xoa mái tóc mềm của con trai, bàn tay thô ráp bởi lao động nhưng lại chan chứa tình thương.
Đứa bé ngập ngừng một lát rồi reo lên:
"Các bạn trong lớp luôn nói khu vui chơi ở Bắc Hà rất vui. Con... con thật sự muốn đến đó một lần."
Người ba thoáng khựng lại. Bắc Hà... nơi đó xa lắm, để đi đến đó phải mất cả ngày đường. Từ đây đến đó không chỉ xa, mà còn tốn kém, không tiện cho những người làm công ăn lương như anh. Nhưng khi thấy đôi mắt con trai sáng ngời hy vọng, anh chẳng đành lòng từ chối.
"...Được, ba sẽ sắp xếp. Ba sẽ dẫn con đi."
"Waaaaa, thích quá đi. Ba là tuyệt nhất!" Cậu bé hét lên trong niềm hân hoan, vòng tay nhỏ bé siết chặt cổ ba, cả người như con chim nhỏ lao vào lòng người đàn ông.
Ba Hà khẽ cười, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Anh biết chuyến đi này sẽ phải xin nghỉ phép ở công ty, công việc có thể bị ảnh hưởng, nhưng ánh mắt con trai còn quan trọng hơn cả trăm thứ công việc kia.
Lúc này, từ trong bếp, mẹ Hà bưng ra một đĩa dưa lưới vàng óng, đặt xuống bàn. Hương thơm ngọt lịm lan tỏa, kéo ánh mắt cả hai cha con cùng hướng về phía cô.
"Hai ba con ăn dưa nào." – giọng nói dịu dàng, đầy thương yêu.
"Wa, là dưa lưới. Con cảm ơn mẹ!" A Hiên reo lên, nhanh chóng chộp lấy miếng dưa, hồn nhiên như thể thế giới này chỉ có sự ngọt ngào ấy mà thôi.
Người mẹ mỉm cười, đôi mắt cong cong chứa chan hạnh phúc. Cô lặng lẽ ngắm cảnh hai ba con ríu rít bên nhau, trong lòng như có dòng nước ấm tràn về. Những lúc thế này, cô cảm thấy tất cả gian khổ đều xứng đáng, chỉ cần con mình được vui vẻ, khỏe mạnh.
Rồi ngày 16 tháng Ba cũng đến – ngày sinh nhật của Hà Tử Hiên. Buổi sáng hôm đó, người mẹ khẽ ngồi xuống cạnh con, bàn tay vén nhẹ tóc trên trán cậu bé, ánh mắt ngập ngừng.
"Mẹ xin lỗi con trai. Lần này mẹ không thể đi cùng được. Công ty mẹ đang có dự án rất quan trọng, ai cũng phải tăng ca, không ai được phép nghỉ cả. Mẹ hứa... lần sau mẹ sẽ bù cho con, nhé? Con và ba đi chơi vui, nhớ nghe lời ba và cẩn thận."
Ánh mắt cậu bé thoáng trùng xuống, đôi môi mím chặt. Cậu rất muốn mẹ đi cùng... nhưng rồi lại nhanh chóng gật đầu, cố nặn nụ cười
"Dạ, con hiểu. Con với ba đi, khi về sẽ chụp nhiều hình cho mẹ xem!"
Người mẹ ôm lấy con trai vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc đen mềm mại. "Ngoan lắm, A Hiên của mẹ."
Chuyến đi sinh nhật lần này, chỉ có hai ba con đồng hành. Đó cũng là sinh nhật vui nhất của Hà Tử Hiên từ trước tới nay. Dù trong lòng vẫn mong có mẹ, nhưng tiếng cười giòn tan khi ngồi cạnh ba trên chuyến xe khách dài, cái cảm giác được ba nắm tay khi bước xuống phố thị xa lạ – tất cả đều đủ để biến ngày ấy thành kỷ niệm không thể nào quên.
Đến Bắc Hà đã là buổi tối muộn. Hai ba con thuê một phòng khách sạn nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên tấm ga giường trắng muốt. Cả hai ôm nhau ngủ, Tử Hiên rúc vào ngực ba, nghe rõ từng nhịp tim đều đặn của người đàn ông, trong lòng an ổn lạ thường.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn đang rải những tia nắng đầu tiên xuống phố, ba đã dắt tay con ra khu vui chơi Bắc Hà. Cậu bé lon ton chạy phía trước, tay cầm miếng bánh vừa mua từ tiệm nhỏ ven đường. Đó là một chiếc cheesecake New York – món bánh mà lần đầu tiên cậu được nếm thử.
"Ba à, thử đi! Ngon lắm đó!" – A Hiên nhón chân, nâng miếng bánh lên sát miệng ba, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy háo hức.
Ba Hà cúi xuống, nhận lấy miếng bánh từ tay con. Anh mỉm cười, xúc động đến nghẹn lòng.
"Ừm... ngon lắm. Cảm ơn bé ngoan của ba."
Cậu bé bật cười khanh khách, ánh mắt sáng như nắng mai. Vị phô mai béo ngậy và ngọt dịu tan ra trên đầu lưỡi, nhưng thứ thực sự khiến người đàn ông cảm thấy ngọt ngào lại chính là nụ cười của con trai.
Trong thoáng chốc, anh nhận ra rằng, có lẽ đây là sinh nhật đầu tiên anh có thể cho con một điều ước trọn vẹn. Trước kia, cuộc sống khó khăn, anh và vợ đã phải bỏ lại tất cả – gia đình, sự ủng hộ, cả quê hương để đến thành phố nhỏ này làm lại từ đầu. Quyết định ấy từng khiến anh băn khoăn day dứt, từng có lúc anh tự hỏi liệu có sai lầm khi cắt đứt với ba mẹ ruột để đi theo tình yêu của đời mình. Nhưng giờ đây, nhìn đứa con trai ngồi ngay trước mặt, ngoan ngoãn và đáng yêu đến vậy, anh biết rằng anh chưa bao giờ hối hận.
Anh khẽ siết bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình. Trong lòng, một ý nghĩ bỗng trỗi dậy: có lẽ... đã đến lúc anh đưa con đi gặp lại ông bà nội. Anh đã rời bỏ họ nhiều năm, nhưng anh tin rằng, một đứa cháu ngoan thế này có thể xóa nhòa khoảng cách, khiến họ mở lòng. Anh ích kỷ mong một lần, biết đâu từ nay con trai anh sẽ có thêm sự yêu thương của ông bà.
Hai cha con nắm tay nhau băng qua con đường lớn. Gió thổi qua, mang theo hương hoa thoảng nhẹ. Người cha cúi đầu, dịu dàng gọi con
"A Hiên à, hôm nay ba dẫn con đi gặp..."
RẦMMMM!!!
Một tiếng động chát chúa xé toạc bầu không khí yên bình. Tiếng phanh xe gấp, tiếng kim loại va vào nhau chói tai. Tiếng la hét thất thanh dội lên khắp con phố.
"Aaaaaa!"
"Cứu người! Gọi cảnh sát nhanh lên!"
"Mau gọi cứu thương!"
Một chiếc xe mất lái lao thẳng vào hai ba con.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hà Tử Hiên chỉ kịp thấy đôi mắt ba mở to, đầy hoảng loạn nhưng cũng quyết liệt. Người đàn ông ấy không chần chừ một giây nào, lập tức ôm chặt lấy con vào lòng, xoay người che chắn tất cả phía sau lưng mình.
Rồi cậu nghe một tiếng động cực lớn, cả thế giới rung chuyển. Tất cả trước mắt hóa thành màu đen đặc quánh.
...
Đến khi mở mắt, đã là năm ngày sau.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi khiến Tử Hiên muốn nghẹt thở. Trần nhà trắng toát, ánh đèn lạnh lẽo như hút cạn sự sống. Cậu quay đầu, thấy một dáng người ngồi ở đầu giường – đó là mẹ. Đôi mắt cô sưng húp, quầng thâm nặng nề, gương mặt hốc hác đến mức khiến cậu kinh hoàng.
"Mẹ... mẹ ơi..." – giọng cậu yếu ớt, run rẩy gọi.
Người phụ nữ giật mình quay ngoắt lại, rồi ngay lập tức òa khóc. Nước mắt tuôn xối xả, như thể bao nhiêu ngày chờ đợi và sợ hãi cuối cùng được trút ra. Cô run rẩy nhấn nút gọi bác sĩ.
...
Cánh cửa mở ra, bác sĩ và y tá tiến vào. Mẹ Tử Hiên bị mời ra ngoài để kiểm tra sức khỏe cho cậu. Những ống dẫn truyền dịch, tiếng máy móc kêu bíp bíp, mọi thứ xa lạ và lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sau hơn hai giờ kiểm tra, bác sĩ bước ra, nghiêm giọng:
"Đứa trẻ không nguy hiểm tính mạng, nhưng chịu chấn động mạnh ở đầu. Cũng may có người cha che chắn, nếu không thì chắc chắn nó không qua khỏi. Tuy nhiên... tôi lo lắng về tâm lý của nó. Một đứa trẻ tám tuổi, sau biến cố lớn như vậy, lẽ ra phải khóc lóc, sợ hãi đòi ba mẹ. Nhưng thằng bé lại quá yên lặng, quá bình thản, hợp tác với bác sĩ như một người trưởng thành. Đó là điều không bình thường."
Người mẹ run lẩy bẩy, siết chặt hai bàn tay lạnh ngắt.
...
Khi cô bước vào phòng bệnh, Tử Hiên đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt mở to vô hồn nhìn ra cửa sổ. Không có tiếng khóc, không có oán trách, cũng chẳng có nụ cười. Gương mặt non nớt ấy như hóa thành tượng đá. Trong đầu cậu vẫn còn văng vẳng những tiếng hét kinh hoàng hôm đó.
"Đứa bé còn thở! Nhanh lên!"
"Đầu nó chảy nhiều máu quá!"
"Người đàn ông này tắt thở rồi... chúng tôi đã làm công tác cứu hộ năm phút rồi, vô dụng thôi. Anh ta chết rồi..."
... Chết rồi.
Ba...
Trái tim bé nhỏ như bị ai đó bóp nghẹt. Hình ảnh vòng tay vững chãi siết chặt lấy cậu trước khoảnh khắc cuối cùng cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. Âm thanh cuối cùng, hơi ấm cuối cùng... tất cả tan biến.
Cậu muốn hét lên, muốn gọi "ba" thật to. Nhưng cổ họng nghẹn ứ, không phát ra nổi một âm thanh. Toàn thân như rơi xuống vực sâu không đáy.
Cậu bé tám tuổi, từ giây phút đó, đã không còn là một đứa trẻ bình thường nữa.
---
Lúc này, mẹ Hà tiến đến ngồi xuống cạnh giường bệnh, run rẩy đưa đôi tay gầy ôm chặt lấy con trai vào lòng. Tiếng nức nở nghẹn ngào không kìm được nữa mà bật ra, từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên gương mặt còn rất trẻ của cô.
Cơ thể nhỏ bé của Hà Tử Hiên run lên từng hồi, đôi mắt vô hồn ban nãy dần ươn ướt. Hơi ấm nơi ngực mẹ truyền đến, cái mùi quen thuộc từ bao năm nay khiến hàng rào lý trí cậu gắng gượng dựng lên bất giác sụp đổ. Đôi mắt trẻ con nhìn vô định, nhưng nước mắt đã rơi... rơi rồi.
Cậu khóc được rồi.
Tiếng khóc của đứa trẻ lẫn vào tiếng khóc của người mẹ trẻ, âm thanh như xé nát cả căn phòng bệnh trắng toát mùi thuốc sát trùng. Người ngoài nhìn vào, sẽ chỉ thấy một đứa bé vừa mất ba, một người phụ nữ vừa mất chồng, nhưng nỗi đau ấy chẳng lời nào đủ để gói trọn.
"Con trai... xin lỗi con... mẹ xin lỗi..." – cô siết chặt cậu hơn, như thể chỉ cần buông tay ra, cả thế giới sẽ sụp đổ.
Tử Hiên không nói gì, chỉ chôn mặt vào vai mẹ, để mặc cho nước mắt thấm ướt áo mỏng tang mà mẹ khoác vội.
Ngoài hành lang, tiếng bước chân bác sĩ và y tá vẫn đi qua đều đặn, nhưng trong căn phòng này, thời gian như ngừng trôi. Một khoảnh khắc quá dài cho một tuổi thơ vừa vĩnh viễn mất đi một nửa.
Đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy áo mẹ, run rẩy như sợ rằng nếu buông ra, ba cũng sẽ biến mất lần nữa. Nhưng không còn rồi. Vĩnh viễn không còn rồi.
---
Trong những ngày ở bệnh viện, căn phòng nhỏ số 203 luôn sáng đèn suốt đêm. Hà Tử Hiên nằm đó, cánh tay gầy guộc được nối vào những ống truyền dịch trong suốt, trên trán còn băng trắng xóa, chỉ còn hé lộ đôi mắt vô hồn trống rỗng.
Mẹ cậu ngồi bên cạnh, dáng vẻ tiều tụy thấy rõ. Cô vốn là một người phụ nữ trẻ trung, nụ cười thường ngày rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhưng từ sau cái ngày định mệnh ấy, đôi mắt cô sưng húp, quầng thâm hằn đậm, mái tóc đen rũ rượi không buồn chải gọn. Mỗi lần bác sĩ đi vào kiểm tra, cô lập tức bật dậy, nắm chặt tay con như sợ ai đó sẽ cướp mất.
Đêm đến, khi bệnh viện chìm trong tĩnh mịch, mẹ Hà lặng lẽ ngồi nhìn con ngủ, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt dọc gò má non nớt ấy. Chỉ mới hôm nào thôi, cả gia đình còn quây quần cùng nhau bàn chuyện sinh nhật, còn háo hức cho chuyến đi Bắc Hà. Vậy mà giờ đây, một người nằm đó bất động, một người đã rời khỏi thế gian.
Thỉnh thoảng, Tử Hiên chợt tỉnh giữa cơn mơ. Trong mơ, cậu thấy ba mình vẫn còn đó, vẫn cười, vẫn dang tay đỡ lấy cậu như khi xe lao tới. Nhưng khi tỉnh dậy, tất cả chỉ còn lại những giọt nước mắt mằn mặn. Mỗi lần như vậy, mẹ lại ôm cậu thật chặt, thì thầm như cầu xin
"Không sao đâu, con còn có mẹ... còn có mẹ đây..."
Cậu bé không đáp. Ở tuổi ấy, lẽ ra cậu phải òa khóc nức nở, phải vòi vĩnh, phải gào lên gọi ba. Nhưng không. Tử Hiên chỉ im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn ra ô cửa sổ nơi những ánh đèn thành phố nhấp nháy xa xôi. Cái im lặng của một đứa trẻ tám tuổi lại khiến người lớn sợ hãi hơn cả tiếng khóc xé lòng.
Một tuần trôi qua trong sự giằng xé giữa sống và mất mát. Mẹ cậu chẳng rời khỏi bệnh viện nửa bước, ngay cả cơm ăn cũng do y tá nhắc nhở mới miễn cưỡng nuốt vài miếng. Đôi khi cô mệt quá, gục xuống thành giường, nhưng chỉ cần nghe tiếng con ho khẽ là lập tức bật dậy, mắt đỏ hoe, hoảng hốt hỏi han.
Đến khi bác sĩ thông báo sức khỏe Tử Hiên đã ổn định, có thể xuất viện, đôi vai mảnh mai của người phụ nữ ấy khẽ run lên. Cô không tỏ ra mừng rỡ, chỉ nghẹn ngào, bởi cô biết rằng con trai mình sẽ phải đối diện với nỗi mất mát mà chính cô còn chẳng thể gánh nổi.
Ngày xuất viện, trời âm u, những đám mây xám xịt phủ kín bầu trời như cũng đồng cảm với hai mẹ con. Trên xe taxi chạy về phía nghĩa trang, Tử Hiên ngồi trong lòng mẹ, im lìm như một con búp bê nhỏ. Đôi mắt cậu mở to, nhưng ánh nhìn xa xăm, chẳng còn chút hồn nhiên nào sót lại.
Nơi nghĩa trang yên tĩnh, gió thổi lồng lộng qua hàng bia mộ thẳng tắp. Trước tấm bia mới dựng, bức ảnh ba Hà được đặt ngay ngắn: người đàn ông trẻ trong bộ vest chỉnh tề, nụ cười tươi rạng rỡ hệt như hôm nào. Cái đẹp ấy giờ đây lại như một nhát dao xoáy sâu vào tim cả hai mẹ con.
Mẹ quỳ xuống, đôi bàn tay run run đặt bó hoa cúc trắng trước mộ. Nước mắt tuôn trào không ngừng, từng tiếng nấc nghẹn bật ra
"Anh à... em đưa con đến rồi đây... anh thấy không?"
Cô ôm Tử Hiên vào lòng, nhưng đứa trẻ chỉ lặng lẽ nhìn di ảnh ba mình. Không khóc, không nói, chỉ ngước mắt nhìn thật lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào tận đáy tim. Nước mắt không rơi nữa – đến cả khóc, cậu cũng thấy vô dụng.
...
Cuộc sống sau đó dần quay trở lại guồng quay vốn có, nhưng chẳng còn nguyên vẹn. Mẹ Hà nhiều khi ngồi thẫn thờ hàng giờ bên cửa sổ, hoặc quên mất cả bữa sáng cho con, quên giờ tan học của cậu. Mỗi khi nhớ ra, bà lại bật khóc nức nở, còn cậu bé thì chỉ lặng lẽ xách cặp đi bộ về nhà, quen rồi, chẳng còn trách cứ.
Những năm sau đó, bóng dáng người cha như một vết khắc không bao giờ phai. Và chính từ đây, tuổi thơ của Hà Tử Hiên bước sang một con đường khác: cô độc, trầm lặng, nặng nề.
Đến khi học cao học, đứa bé gầy gò năm nào đã lột xác thành một chàng trai cao lớn. Bờ vai rộng, lưng thẳng, dáng người tuy không cường tráng như vận động viên nhưng lại ẩn chứa sự rắn rỏi do năm tháng lao lực rèn nên.
Trên bàn ăn nhỏ, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt điềm tĩnh của cậu. Mẹ ngồi đối diện, bữa cơm vốn dĩ giản đơn nhưng đôi mắt bà lại không rời khỏi con trai. Cái nhìn ấy vừa dịu dàng, vừa như lưỡi dao sắc ngọt cứa vào trái tim. Bởi vì... quá giống. Mái tóc đen, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng, đến cả đường viền môi cũng y hệt người đàn ông mà cô từng yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Nước mắt rơi lã chã, chẳng cần báo trước. Tử Hiên vẫn cúi gằm mặt, lặng lẽ ăn, từng muỗng cơm đưa vào miệng nhanh đến mức như sợ ai đó phát hiện sự gượng gạo. Cậu biết chứ, mẹ đang nhìn mình mà gọi tên một người khác trong tim. Chuyện này, cậu sớm quen rồi.
Bao nhiêu năm nay, Tử Hiên không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Bởi trong đôi mắt ấy, cậu không thấy bóng dáng mình, mà thấy một sự hụt hẫng, đau thương. Trong lòng cậu vẫn luôn tự trách. Ngày đó, chính vì cậu đòi đi Bắc Hà nên ba mới mất. Chính cậu là người khiến mẹ mất đi điểm tựa, đánh mất cả mái ấm hạnh phúc.
Thời gian cứ thế vùi dập. Dần dần, mẹ không còn tỉnh táo như trước. Có những ngày bà nhìn thẳng vào con trai, nhưng gọi tên người chồng quá cố. Giọng nói run run, ánh mắt xa xăm như lạc vào một cõi nào khác. Khi bệnh tình nặng hơn, bà bắt đầu mất đi thần trí, không phân biệt nổi hiện tại với quá khứ.
Khoảng thời gian đó, Tử Hiên thực sự rất khó khăn. Cậu vừa học, vừa làm, vừa chăm sóc mẹ. Bản thân cậu hiểu rõ, mình là nơi mà ba mẹ đã đặt hết kỳ vọng, cậu không được gục ngã. Cậu buộc phải cắn răng mà đi tiếp, dù đôi khi chỉ muốn sụp đổ ngay tại chỗ.
Sau nhiều lần giằng co, cuối cùng, Tử Hiên phải đưa mẹ vào trung tâm chăm sóc đặc biệt. Lúc ký vào tờ giấy đó, bàn tay cậu run run, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng không thể làm gì khác. Từ đó, thời gian biểu của cậu kín mít, hễ không đi học thì đi làm thêm, không làm thêm thì đến thăm mẹ. Khoảng trống để thở gần như không còn.
Khi lên cao học, cậu đưa mẹ đến Thanh Hoa. Thành phố lớn phồn hoa, cơ hội việc làm nhiều hơn, lương cũng cao hơn. Quan trọng là trung tâm ở đây chất lượng hơn, ít ra cậu cũng an tâm phần nào. Nhưng cái giá phải trả là sự cô độc càng lớn.
Ở trường, Tử Hiên nổi bật với vẻ ngoài lạnh như băng, ít nói, lại chẳng bao giờ tham gia hoạt động nào. Hết giờ học, cậu lập tức chạy đến chỗ làm thêm, không lưu lại phút nào. Đến mức trong suốt hai năm đầu, cậu chẳng có một người bạn đúng nghĩa. Không ít người từng muốn bắt chuyện, muốn làm quen, nhưng tất cả đều bị cậu dựng lên một bức tường vô hình chặn lại.
Cho đến năm cuối cao học...
Ngày hôm ấy, một học sinh mới chuyển đến. Thầy giáo mỉm cười, chỉ vào bàn cạnh Tử Hiên, sắp xếp
"Tần Diễn, em ngồi ở đây nhé."
Từ khoảnh khắc đó, cuộc sống khép kín của Hà Tử Hiên bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Chưa bao giờ cậu gặp người nào phiền đến như vậy. Tần Diễn nói nhiều, cực kỳ nhiều. Hắn chủ động bắt chuyện, cười toe toét, đưa ra đủ thứ câu hỏi ngớ ngẩn. Dù cho Tử Hiên im lặng, dù cho ánh mắt cậu lạnh nhạt, hắn vẫn cứ như cái bóng, bám riết không buông.
Ban đầu, Tử Hiên thấy vô cùng khó chịu. Nhưng dần dần, mỗi lần ngẩng đầu lên, cậu đều thấy hắn ở đó. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là, nhờ có hắn, những ngày dài lê thê bỗng trở nên đỡ nặng nề hơn. Trước kia, mỗi giờ học đối với Tử Hiên chỉ là chuỗi thời gian vô vị, lặp đi lặp lại những con chữ khô khan, thì giờ đây, chỉ cần liếc sang bên trái, cậu sẽ thấy một ánh mắt sáng rực, một nụ cười khẽ cong, đôi khi là tờ giấy nhỏ viết nguệch ngoạc vài dòng chữ chọc ghẹo.
Ở quán cà phê nơi cậu làm thêm, góc bàn gần cửa sổ, nếu ngẩng đầu lên sẽ thấy một dáng hình quen thuộc ngồi im lặng, chẳng làm gì mà uống một ly đen đá nguội lạnh. Tần Diễn nhìn cậu, ánh mắt sáng rực nhưng không vội vã. Chỉ cần cậu nhìn lại, hắn sẽ mỉm cười. Một nụ cười vừa ấm áp vừa đáng ghét. Ban đầu cậu thấy phiền, nhưng rồi... một ngày bỗng phát hiện ra, nếu không thấy hắn, tim mình lại trống rỗng đến khó chịu.
Không chỉ thế, vào những ngày cậu bận không đến thăm mẹ, Tần Diễn sẽ thay cậu đến trung tâm. Hắn biết cách trò chuyện, biết cách mang niềm vui nho nhỏ cho người phụ nữ ấy. Dần dần, Tử Hiên đã quen với sự tồn tại của hắn. Quen thấy hắn nằm sấp trên bàn ngó sang tập vở của mình. Quen nghe tiếng hắn nhắc "ăn cơm đi" khi cậu bỏ bữa. Quen cả cảm giác tim đập loạn nhịp mỗi khi ánh mắt hai người lỡ chạm nhau.
Có lần, khi rời ca làm muộn, bước ra ngoài thì thấy hắn đứng đợi dưới cột đèn đường, tay cầm chiếc ô màu xám. Mưa đêm rơi lất phất, ánh sáng vàng phủ lên bóng dáng hắn. Khi ấy, Tử Hiên chợt nhận ra, suốt bao năm qua, chưa từng có ai chờ đợi cậu như thế.
Hắn từng nắm lấy cổ tay cậu, ép đặt vào tay cậu ổ bánh mì nóng hổi
"Không ăn thì tôi sẽ giận thật đó."
Giọng hắn ngang ngang, chẳng có uy hiếp gì, nhưng lại khiến trái tim Tử Hiên run rẩy. Một phần đời tưởng như đã chai lì, bỗng được sưởi ấm bởi sự phiền toái dịu dàng ấy. Một cảm giác mới lạ. Mười bảy năm qua, chưa từng có.
...
Nhưng rồi, một ngày, hắn biến mất. Ngày hôm ấy, Tử Hiên chờ mãi mà không thấy Tần Diễn đến lớp. Hắn chưa từng nghỉ buổi nào, nên cậu thấp thỏm không yên. Buổi trưa, cậu mở điện thoại gọi — không ai bắt máy. Buổi chiều, cậu nhắn tin — không ai trả lời. Buổi tối, cậu liên tục bấm gọi, từng cuộc, từng cuộc, như người sắp chết đuối cố vớt lấy cọng rơm. Cậu hoảng loạn, ngày đêm gọi hàng trăm cuộc, gửi đi hàng trăm tin. Trái tim như bị bàn tay vô hình siết chặt, khó thở đến mức ngực đau nhói.
Mấy ngày sau, vẫn không thấy hắn. Trái tim Hà Tử Hiên rối loạn, nhịp thở nặng nề. Trời đổ mưa xối xả, cậu lao ra đường, chạy như điên dại đến trước cổng nhà hắn. Chuông bấm liên hồi, đến mức ngón tay run lên. Cánh cửa mở ra, một người xa lạ lạnh nhạt nói
"Chủ nhà cũ chuyển đi rồi. Chúng tôi không biết họ đã đi đâu."
Mặt đất dưới chân như nứt toát ra, cả thân người run rẩy như sụp đổ hoàn toàn. Tử Hiên đứng chết lặng dưới mưa, để mặc nước lạnh thấm ướt quần áo, hòa lẫn vào những giọt nước mắt chẳng ai nhìn thấy. Hắn thực sự biến mất.
Khoảnh khắc ấy, Tử Hiên như rơi xuống vực sâu.
Sau này, nghe bạn học bàn tán
"Tần Diễn sang nước ngoài du học"
Tin đồn đơn giản ấy lại như một nhát dao cứa thêm lần nữa vào trái tim gần như vỡ vụn. Hắn đi thật rồi. Thì ra... hắn chỉ rời đi để tìm một bầu trời mới. Thì ra... tất cả sự gắn bó kia, chỉ là một đoạn dừng chân ngắn ngủi. Cậu vừa nhẹ nhõm — ít ra hắn vẫn an toàn, nhưng nỗi trống rỗng trong lòng lại xé rách từng mảnh, từng mảnh.
Cậu hận hắn. Hận vì hắn từng bước tiến vào cuộc sống mình, khiến cậu lần đầu biết đến cảm giác được quan tâm, được yêu thương. Nhưng rồi cũng chính hắn, thản nhiên xoay lưng rời đi.
Không một lời giải thích, không một lời từ biệt.
Cậu vừa vui, vừa buồn. Vui vì hắn không xảy ra chuyện gì. Buồn vì hắn đã dễ dàng rời bỏ cậu như thế. Cậu lo đến chết đi được, lo hắn biến mất mãi mãi. Cậu hận đến chết đi được, hận hắn tùy tiện bước vào đời mình rồi lại tùy tiện rời đi.
Từ đó, Hà Tử Hiên thay đổi hoàn toàn. Như mất đi linh hồn. Đôi mắt từng sáng ngời dần trở nên u ám, xa cách. Cậu vẫn sống, vẫn ăn, vẫn học, nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc. Đôi mắt kia, nhìn thấy vạn vật, nhưng lại chẳng còn soi thấy một ai. Người khác nhìn vào, chỉ thấy cậu đang sống, nhưng kỳ thực, thế giới bên trong đã chết lặng từ lâu. Sự cô độc bao trùm toàn thân, lạnh lẽo đến mức chẳng ai có thể đến gần. Nhưng chẳng ai biết, sự cô độc đó bắt nguồn từ một người đã biến mất không quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro