Chương 1: Dưới tro tàn




Gió lạnh thổi qua, cuốn theo bụi tro đen kịt như những cánh bướm cháy xém rơi lả tả giữa trời. Diệp Vô Niệm mở mắt, đôi đồng tử mờ mịt như mặt hồ mùa đông bị sương che phủ, không chút ánh sáng. Đầu hắn đau nhức, từng nhịp đập trong thái dương giống tiếng trống trận từ xa vọng lại, chậm rãi nhưng nặng nề, như muốn đập vỡ hộp sọ mong manh của hắn. Hắn nằm ngửa trên nền đất khô cằn, ngực phập phồng khó nhọc, mỗi hơi thở mang theo mùi khét lẹt của khói bụi, xộc thẳng lên mũi, làm hắn ho sặc sụa. Tay phải hắn nắm chặt thứ gì đó – lạnh lẽo, trơn nhẵn, sắc bén – nhưng hắn không buồn nhìn xuống. Không dám nhìn xuống.
Hắn ngồi dậy, chậm chạp như một lão già vừa tỉnh sau cơn mê dài trăm năm. Mái tóc bạc trắng, dài đến vai, dính bết vào trán bởi mồ hôi và bụi đất, lòa xòa trước mắt như tấm rèm rách che đi ánh sáng yếu ớt của bầu trời xám xịt. Hắn gầy, gầy đến mức xương vai nhô lên dưới lớp áo choàng rách nát, từng đường gân xanh nổi rõ trên đôi tay khẳng khiu như cành khô mùa đông. Nhưng bàn tay hắn – bàn tay ấy lại mạnh mẽ lạ thường, các khớp ngón tay chai sần, thô ráp, như thể đã quen với việc nắm chặt thứ gì đó suốt nhiều năm – có thể là kiếm, có thể là cổ họng của kẻ khác. Hắn không biết. Hắn không nhớ.


Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt chậm rãi quét qua khung cảnh xung quanh. Một cánh rừng đã chết. Những thân cây trơ trọi, đen thui, giống hệt những cột xương đứng im lìm giữa tro tàn, như những xác người bị thiêu cháy còn sót lại sau cơn ác mộng. Lá không còn, cành gãy vụn rơi đầy dưới đất, bị gió cuốn đi như tiếng thở dài của đất trời. Khói vẫn lởn vởn đâu đó, mỏng manh như sợi tơ ai đó giăng giữa không trung, nhưng đủ để làm mắt hắn cay xè, nước mắt không tự chủ mà trào ra. Hắn đưa tay trái dụi mắt, động tác vụng về, chậm chạp, như một kẻ vừa học cách cử động sau trăm năm ngủ say. Ngón tay hắn run run, lau đi vệt nước mắt để lại một đường đen lem luốc trên má, trông hắn chẳng khác gì một kẻ lang thang vừa chui ra từ hầm mỏ.
Rồi hắn nhìn xuống tay phải. Máu. Đỏ thắm, đặc quánh, bám đầy từ cổ tay đến tận đầu ngón tay, khô lại thành từng mảng lốm đốm như vảy rồng. Hắn giật mình, buông tay ra, mảnh kiếm gãy trong tay rơi xuống đất, va vào một hòn đá nhỏ phát ra tiếng "keng" khô khốc. Lưỡi kiếm loang lổ vết máu khô, cạnh sắc đã bị mẻ như hàm răng của con thú già, nhưng vẫn đủ sắc để cắt đứt thứ gì đó – da thịt, xương cốt, hay chính ký ức của hắn. Hắn không nhớ gì. Không biết mảnh kiếm này từ đâu ra, không biết máu này của ai. Hắn chỉ cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, như có ai đó vừa đổ nước đá lên người hắn giữa mùa đông buốt giá, khiến toàn thân hắn run lên từng đợt.


"Diệp Vô Niệm." Một giọng nói khàn khàn vang lên, không phải từ bên ngoài, mà từ sâu trong đầu hắn, như tiếng vọng từ một cái giếng sâu không đáy. Hắn giật mình, quay đầu nhìn quanh, nhưng chỉ thấy tro và gió, không một bóng người. Giọng nói tiếp tục, chậm rãi, như đang nhấm nháp từng chữ, từng âm thanh: "Ngươi đã giết họ."


"Ai?" Hắn bật ra câu hỏi, giọng khản đặc, khô khốc như đất nứt nẻ dưới chân. Hắn không chờ câu trả lời, vì sâu trong lòng, hắn biết chẳng có ai trả lời cả – không phải bây giờ, không phải ở đây. Hắn đứng dậy, đôi chân run rẩy, đầu gối khuỵu xuống một chút trước khi thẳng lại, như một kẻ say rượu đang cố tìm đường về nhà giữa cơn bão. Hắn không biết mình đi đâu, chỉ biết rằng đứng yên đồng nghĩa với việc để nỗi sợ nuốt chửng mình, để giọng nói kia kéo hắn xuống vực sâu không lối thoát.


Bước chân hắn nặng nề, để lại những dấu giày sâu hoắm trên lớp tro dày, mỗi bước là một tiếng "xoẹt" khô khốc khi tro bụi bị nghiền nát dưới đôi giày rách. Hắn bước đi, tay trái ôm lấy cánh tay phải như muốn ngăn máu khô rơi xuống, dù chúng đã khô từ lâu. Hắn dừng lại khi nhìn thấy một con suối nhỏ lẩn khuất giữa rừng tro. Nước chảy yếu ớt, trong veo, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt như một dải lụa bạc bị ai đó vứt bỏ giữa đống đổ nát. Hắn quỳ xuống, đôi tay run run vốc nước lên mặt, để dòng nước lạnh buốt rửa trôi bụi bẩn và mồ hôi. Nước chảy qua kẽ tay, đỏ nhẹ vì máu khô tan ra, như những giọt lệ đỏ rơi từ mắt của trời.


Hắn cúi xuống, nhìn vào mặt nước. Nhưng thứ phản chiếu không phải gương mặt hắn. Một bóng người mờ ảo, đôi mắt đỏ rực như máu, mỉm cười với hắn – nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn, như con sói nhìn thấy con mồi. Hắn lùi lại, ngã nhào xuống đất, tay chống mạnh xuống tro bụi, tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Hắn thở dốc, đưa tay ôm đầu, móng tay cào mạnh vào da đầu đến mức rướm máu. Ký ức không trở lại, nhưng từng mảnh vỡ nhỏ lẻ hiện lên trong tâm trí hắn như những cánh hoa rơi lác đác giữa cơn bão. Hắn thấy lửa – ngọn lửa cao ngút trời, nuốt chửng mọi thứ, đỏ rực như máu chảy thành sông. Hắn nghe tiếng hét – tiếng hét của đàn bà, tiếng khóc của trẻ con, và cả tiếng cười man dại của ai đó, vang vọng như sấm giữa trời đêm. Hắn ngửi thấy mùi máu – mùi tanh nồng xộc lên mũi, hòa lẫn với khói lửa, làm hắn muốn nôn mửa.


Và rồi, hắn thấy chính mình. Một bóng dáng đứng giữa biển lửa, tay cầm kiếm, máu chảy dài từ lưỡi kiếm xuống đất, đỏ thắm như hoa đào nở giữa mùa đông. Hắn mặc áo đen, tóc bạc tung bay trong gió, đôi mắt không chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lẽo và trống rỗng. Hắn không biết đó có phải là mình không, nhưng đôi tay trong ký ức ấy giống hệt đôi tay hắn đang run rẩy lúc này. Hắn hét lên, tiếng hét xé tan không gian tĩnh lặng của cánh rừng tro tàn, vang vọng như tiếng thú hoang gầm lên giữa đêm đen. Hắn không muốn tin, nhưng đôi tay hắn, mảnh kiếm gãy, và giọng nói trong đầu không ngừng nhắc nhở hắn: hắn là kẻ gây ra tất cả.


Hắn quỳ xuống, đấm mạnh tay xuống đất, tro bụi bốc lên mù mịt, che khuất ánh sáng yếu ớt còn sót lại trên bầu trời. Một cú đấm, hai cú đấm, rồi ba cú đấm, mỗi lần là một tiếng "thịch" nặng nề, như thể hắn muốn đập vỡ chính mình. Hắn cảm thấy tức giận, sợ hãi, nhưng trên hết là trống rỗng – một khoảng trống sâu thẳm trong lòng, như cái hố không đáy mà hắn đã tự đào cho chính mình. Hắn ngừng lại, tay phải rỉ máu từ những vết nứt trên khớp tay, hòa lẫn với máu khô cũ, tạo thành một bức tranh đỏ thẫm trên nền tro xám.


Tiếng bước chân vang lên từ xa, dồn dập, đều đặn, như nhịp tim của đất trời đang đập nhanh hơn. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt dần trở nên sắc lạnh, như con thú bị dồn vào chân tường. Qua màn tro bụi, hắn thấy bóng dáng những con người đang tiến đến – không, không phải con người, mà là những kẻ săn đuổi. Họ mặc giáp đen, sáng loáng dưới ánh sáng yếu ớt, tay cầm trường thương dài hơn thân người, mũi thương lóe lên như ánh mắt của tử thần. Khuôn mặt họ ẩn sau lớp mặt nạ sắt lạnh lẽo, chỉ để lộ đôi mắt trắng dã, không chút cảm xúc.
Một người trong số họ, cao lớn hơn cả, bước lên phía trước. Hắn đeo một chiếc áo choàng đỏ rách rưới phía sau, tung bay trong gió như ngọn lửa còn sót lại giữa tro tàn. Giọng nói trầm đục vang lên, như tiếng chuông đồng gõ giữa đêm đen: "Huyết Ma, ngươi không chạy thoát được đâu."


"Huyết Ma?" Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy, như tiếng thì thầm của một kẻ sắp chết. Hắn không biết cái tên đó là gì, nhưng nó vang vọng trong đầu hắn như một lời nguyền, như một nhát dao đâm sâu vào tim hắn rồi xoáy mạnh. Hắn đứng dậy, tay vẫn nắm chặt mảnh kiếm gãy, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố đứng vững. Hắn không muốn chạy, không phải vì hắn mạnh mẽ, mà vì hắn mệt mỏi – mệt mỏi với việc không biết mình là ai, không biết mình đã làm gì, mệt mỏi với giọng nói trong đầu không ngừng gầm gừ như con thú bị nhốt.
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi, giọng bình tĩnh đến lạ, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ trong quán rượu tồi tàn nào đó. Kẻ kia cười khẩy, cây thương trong tay xoay một vòng, mũi thương lóe sáng dưới ánh sáng mờ nhạt của bầu trời, để lại một vệt sáng bạc giữa không trung.
"Ta là Lãnh Phong, đội trưởng thợ săn của Miền Tham," kẻ kia đáp, giọng nói lạnh lẽo như gió cắt qua da thịt. "Dân làng dưới chân núi đã bị ngươi thiêu cháy. Hơn trăm mạng người – đàn ông, đàn bà, trẻ con – không một ai sống sót. Ngươi còn dám hỏi ta là ai sao, Huyết Ma?"
Diệp Vô Niệm im lặng. Hắn cảm thấy tim mình thắt lại, không phải vì sợ hãi, mà vì một nỗi đau mơ hồ, như ai đó vừa nhét một hòn đá nóng rực vào lồng ngực hắn. Hắn nhìn xuống tay mình, máu khô trên tay như những cánh hoa khô rơi giữa trời, đẹp đẽ nhưng tàn nhẫn, như một lời nhắc nhở rằng hắn không thể trốn chạy khỏi chính mình. Hắn không nhớ gì, nhưng lời nói của Lãnh Phong như một chiếc búa đập vỡ lớp vỏ mong manh trong tâm trí hắn. Hắn đã giết người? Hắn đã thiêu cháy một ngôi làng? Hắn tưởng tượng ra cảnh đó – những ngôi nhà gỗ bốc cháy, tiếng trẻ con khóc gọi mẹ, tiếng người già cầu xin giữa biển lửa – và rồi hắn thấy chính mình, đứng đó, cười giữa khói bụi.


"Ta không nhớ," hắn nói, giọng khản đặc, đôi mắt nhìn thẳng vào Lãnh Phong, không né tránh. "Nhưng nếu ta thực sự là Huyết Ma, thì ngươi nên chạy đi. Vì ta không biết mình sẽ làm gì tiếp theo."


Lãnh Phong cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa cánh rừng tro tàn, lạnh lẽo như tiếng gió mùa đông thổi qua những ngôi mộ hoang. "Chạy? Ta đã săn hàng trăm kẻ như ngươi. Ngươi nghĩ một kẻ mất trí, tay cầm mảnh kiếm gãy, có thể dọa được ta sao?" Hắn giơ cây thương lên, mũi thương chỉ thẳng vào ngực Diệp Vô Niệm, cách không đến một bước chân. "Hôm nay, ta sẽ lấy đầu ngươi để báo thù cho những người đã chết. Để máu ngươi rửa sạch máu của họ."


Diệp Vô Niệm không đáp. Hắn chỉ đứng đó, tay nắm chặt mảnh kiếm gãy, đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ, vừa hoang dại, vừa cô độc, như ngọn lửa nhỏ le lói giữa cơn bão. Hắn không biết mình là ai, không biết mình đã làm gì, nhưng hắn biết một điều: hắn không muốn chết. Không phải vì hắn sợ chết, mà vì hắn muốn sống – sống để tìm ra sự thật, sống để đối diện với chính mình, dù sự thật ấy có là con quái vật hắn không dám nhìn vào.


Gió thổi mạnh hơn, cuốn tro bụi bay mù mịt giữa hai người, như một bức màn che giấu tử thần và kẻ sống sót. Lãnh Phong lao tới, cây thương trong tay vung lên như một tia chớp xé tan không gian, nhanh đến mức không khí rít lên thành tiếng. Diệp Vô Niệm không né, không chạy. Hắn đứng yên, để mũi thương đâm tới, gần đến mức hắn cảm nhận được hơi lạnh từ kim loại chạm vào da ngực qua lớp áo rách. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng cười khàn khàn vang lên trong đầu hắn: "Ngươi yếu đuối quá, để ta giúp ngươi."


Hắn nghiêng người, động tác nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy, như một cái bóng lướt qua ánh sáng. Mảnh kiếm gãy trong tay hắn vung lên, chém ngang qua không khí, để lại một đường máu đỏ thắm giữa trời, đẹp như một nét vẽ của họa sĩ điên. Lãnh Phong ngã xuống, đôi mắt mở to, không tin nổi vào những gì vừa xảy ra. Máu từ cổ hắn phun ra, rơi xuống đất, hòa lẫn với tro bụi, như những cánh hoa đỏ rơi giữa cơn bão. Những kẻ còn lại hét lên, giơ thương lao tới, nhưng Diệp Vô Niệm không nhìn họ. Hắn chỉ đứng đó, tay cầm kiếm run rẩy, hơi thở nặng nhọc phả ra thành từng làn khói trắng giữa không khí lạnh lẽo.


Hắn không cảm thấy vui mừng, không cảm thấy chiến thắng. Hắn chỉ cảm thấy trống rỗng, như một kẻ vừa đánh mất chính mình trong cơn gió lạnh lẽo của cánh rừng tro tàn. Tro bụi rơi xuống, phủ lên vai hắn, như những giọt lệ của trời đất khóc thương cho một linh hồn lạc lối. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro