Chương 7: Đường hầm máu


Bóng tối trong đường hầm nuốt chửng Diệp Vô Niệm, như một con quái vật há miệng chờ đợi, chỉ để lại tiếng bước chân nặng nề của hắn vang vọng giữa những bức tường đá lạnh lẽo. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi hắn tỉnh dậy giữa cánh rừng tro tàn, ba ngày không ánh mặt trời, không bầu trời, chỉ có tro bụi, máu, và cái chết. Hắn không biết giờ là đêm hay ngày, nhưng trong lòng hắn, bóng tối đã kéo dài như một cơn ác mộng không hồi kết. Tay phải hắn nắm chặt mảnh kiếm gãy, lưỡi kiếm loang lổ vết máu khô, lạnh buốt khi chạm vào da. Tay trái hắn ôm lấy vết thương sau lưng, máu vẫn rỉ qua kẽ ngón tay, dù đã chậm lại, mỗi giọt rơi xuống nền đá vang lên tiếng "tách" nhỏ bé, như tiếng đồng hồ đếm ngược mạng sống của hắn.

Hắn gầy, gầy hơn cả ba ngày trước, xương sườn hiện rõ dưới lớp áo rách, như những nhánh cây khô bị gió quật cong. Mái tóc bạc trắng bết lại vì mồ hôi và bụi, dính vào trần, che khuất đôi mắt sâu thẳm, giờ đây mờ đục vì kiệt sức và đói khát. Dạ dày hắn quặn thắt, từng cơn co bóp vang lên như tiếng gầm nhỏ trong bụng, nhắc nhở hắn rằng đã ba ngày hắn không có gì bỏ vào miệng ngoài vài ngụm nước đọng trên tường đá – nước tanh và đắng, nhưng đủ để giữ hắn sống. Hắn bước đi, đôi giày rách trượt trên nền đá ẩm, để lại những vệt máu từ vết thương, đỏ thắm như những cánh hoa lạc loài giữa bóng tối.


Đường hầm sâu và hẹp, không khí nặng mùi đất ẩm, tro cũ, và một thứ gì đó tanh nồng – mùi máu, không phải của hắn, mà của những kẻ từng chết trong đây. Hắn cảm nhận được sự ngột ngạt, như thể tường đá đang ép chặt lấy lồng ngực hắn, làm mỗi hơi thở trở nên khó khăn, khô khốc như nuốt phải bụi. Tiếng gió rít từ xa vọng lại, không mạnh, nhưng đủ để làm tóc hắn lay động, mang theo cái lạnh thấu xương của lòng đất. Hắn dừng lại, tựa lưng vào tường đá, hơi thở hổn hển vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như tiếng của một kẻ sắp gục ngã.


Hắn cần nghỉ ngơi. Vết thương sau lưng không sâu đến mức lấy mạng, nhưng máu mất quá nhiều làm tay chân hắn lạnh toát, đầu óc quay cuồng như bị nhốt trong một cơn lốc. Dạ dày hắn gào thét, cơn đói cào xé ruột gan, như một con thú hoang bị nhốt trong lồng ngực. Hắn trượt xuống, ngồi bệt trên nền đá, lưng tựa vào tường, đôi chân duỗi dài trước mặt, run rẩy vì kiệt sức. Hắn đặt mảnh kiếm gãy xuống bên cạnh, tay trái lần mò vào túi áo rách, lấy ra một mảnh vải bẩn – mảnh vải hắn xé từ áo một gã thợ săn đã chết trong hang trước. Hắn cắn răng, buộc chặt mảnh vải quanh vết thương sau lưng, từng động tác chậm rãi, đau đớn, như kẻ sắp chết cố níu lấy sự sống. Máu thấm qua vải, đỏ rực, nhưng ít hơn trước. Hắn thở dài, hơi thở phả ra thành một làn khói mỏng, tan vào bóng tối.


Hắn nhắm mắt, để cơn mệt mỏi kéo hắn vào một khoảng không mơ hồ, nhưng cơn đói không cho hắn yên. Dạ dày hắn réo lên, từng tiếng gầm nhỏ vang vọng trong đầu, làm hắn nghiến chặt răng để kìm cơn run. Hắn không thể tiếp tục như thế này – không thức ăn, không sức lực, hắn sẽ chết trước khi quân đoàn Miền Tham tìm thấy. 

Một tiếng "keng" nhỏ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Hắn mở mắt, đôi đồng tử co lại, tay phải chụp lấy mảnh kiếm gãy, đứng bật dậy, lưng tựa sát vào tường. Tiếng bước chân vang lên từ phía xa, không đều như quân đoàn, mà rải rác, lộn xộn, như một toán lính tuần tra đi qua. Hắn nín thở, lắng nghe – năm tên, có thể hơn, giáp sắt va chạm khe khẽ, kèm theo tiếng nói thì thào: "Hắn phải ở đâu đây. Tìm kỹ vào." Hắn nghiến răng, cơn đau từ vết thương lại nhói lên, nhưng cơn đói át đi tất cả. Hắn biết, nếu bị phát hiện, hắn sẽ phải giết – giết để sống, và có thể, để ăn.


Hắn nép sát vào tường, bóng tối che giấu thân hình gầy gò của hắn. Đám lính tiến tới, ánh sáng từ một ngọn đuốc nhỏ trong tay một gã chiếu lên tường đá, làm bóng hắn hiện ra mờ nhạt. Hắn không chờ chúng phát hiện. Hắn lao ra, mảnh kiếm gãy giơ cao, đâm thẳng từ trên xuống, xuyên qua ngực gã cầm đuốc, máu phun ra như một dòng suối nóng, bắn lên mặt hắn, chảy xuống cổ, tanh nồng và ấm nóng. Ngọn đuốc rơi xuống nền đá, lăn một vòng, ánh sáng lập lòe chiếu lên gương mặt gã – mắt trắng dã, miệng há ra trong kinh ngạc.


Đám còn lại hét lên, bốn gã lao tới, trường kiếm trong tay vung lên, sáng lóe dưới ánh đuốc lăn. Hắn nhảy lùi lại, chân đạp vào tường, mượn lực bật sang bên, mảnh kiếm gãy quét từ dưới lên, cắt qua đùi một gã, máu chảy ra như suối, làm gã ngã quỵ, ôm chân rú lên đau đớn. Hắn lao tới gã thứ hai, tay trái chụp lấy cổ tay gã, bẻ mạnh, tiếng xương gãy "rắc" vang lên giữa đường hầm, trường kiếm rơi xuống đất. Hắn giáng kiếm gãy xuống từ bên trái, cắt qua ngực gã, máu phun ra, bắn lên tường đá, chảy dài thành những vệt đỏ ngoằn ngoèo dưới ánh sáng yếu ớt.


Gã thứ ba lao tới, trường kiếm đâm thẳng vào vai hắn, hắn cúi thấp người, để lưỡi kiếm xẹt qua đầu, tóc bạc bay lên trong gió. Hắn bật dậy, mảnh kiếm gãy đâm từ dưới lên, xuyên qua bụng gã, máu chảy ra, thấm vào áo hắn, nặng nề như một lời nguyền. Hắn xoay người, đá mạnh vào ngực gã thứ tư, đẩy gã ngã ngửa vào tường đá, rồi lao tới, mảnh kiếm gãy đâm thẳng qua cổ, máu bắn ra như mưa, rơi xuống nền đá, hòa lẫn với máu của kẻ trước, tạo thành một vũng đỏ lớn, tanh nồng đến mức hắn phải hít thở bằng miệng.


Hắn đứng đó, thở dốc, tay cầm kiếm run rẩy, máu chảy đầy người, từ mặt xuống ngực, từ tay xuống chân, đỏ rực như một bức tượng sống giữa đường hầm. Xung quanh hắn là năm xác người, giáp sắt loang máu, trường kiếm gãy nằm la liệt trên nền đá. Mùi máu và tro hòa quyện trong không khí, ngột ngạt đến mức làm mũi hắn cay xè. Nhưng cơn đói – cơn đói cào xé dạ dày – át đi mọi thứ. Hắn quỳ xuống bên xác gã cầm đuốc, tay trái run run lục lọi tư trang của gã, kéo ra một bọc vải nhỏ, bên trong là vài miếng lương khô – khô cứng, đen sì, chắc chắn làm từ bột tro và ngũ cốc rẻ tiền của Miền Tham.

Hắn không do dự. Hắn xé bọc vải, cầm miếng lương khô lên, ngửi thấy mùi mốc nhàn nhạt nhưng không quan tâm. Hắn cắn một miếng lớn, nhai ngấu nghiến, răng nghiến chặt làm vụn bánh rơi lả tả xuống nền đá, lẫn vào máu và tro. Hắn nuốt vội, không kịp nhai kỹ, miếng bánh khô khốc cào xước cổ họng, nhưng hắn không dừng lại. Hắn cắn tiếp miếng thứ hai, tay trái giữ chặt lương khô như sợ ai đó cướp mất, tay phải nắm mảnh kiếm gãy, mắt đảo quanh như con thú đói khát bảo vệ con mồi. Hắn ăn nhanh, ngấu nghiến, từng miếng bánh trôi xuống dạ dày, làm cơn đói dịu đi đôi chút, nhưng cũng làm hắn ho sặc sụa vì khô. Hắn đưa tay lau miệng, để lại vệt máu đỏ trên môi, trộn lẫn với vụn bánh, làm gương mặt hắn trông như một kẻ điên giữa bóng tối.

Hắn ngồi đó, tay ôm bụng, hơi thở chậm lại, nhưng rồi hắn nhìn những xác người xung quanh, nhìn máu đỏ thắm chảy trên nền đá, và một cảm giác nặng nề trào lên trong lòng. Hắn quỳ xuống, tay trái ôm đầu, móng tay cào mạnh vào da đầu, để lại những vệt đỏ rướm máu. "Tại sao ta lại giết?" Hắn thì thầm, giọng khản đặc, nhỏ bé giữa bóng tối, như một lời tự hỏi không ai trả lời. Hắn không muốn giết, không muốn tay mình lại đầy máu, nhưng hắn vừa làm điều đó – nhanh, gọn, không chút do dự. "Đủ rồi," một giọng nói dịu dàng vang lên trong đầu hắn, đau đớn và buồn bã, như tiếng của một người mẹ nhìn con mình lạc lối. Hắn nghiến răng, đôi mắt mờ đi, bàn tay run rẩy buông mảnh kiếm gãy xuống nền đá, phát ra tiếng "keng" khô khốc.

"Diệp Vô Niệm," một giọng nói khác gầm lên, khàn khàn và tàn nhẫn, như tiếng của con thú bị nhốt. "Ngươi giết để sống, đó là bản chất của ngươi. Đừng yếu đuối." Hắn ôm đầu chặt hơn, như muốn bóp nát hai giọng nói đang giằng xé trong tâm trí. Hắn không hiểu tại sao, không biết chúng từ đâu đến, nhưng chúng làm hắn đau – đau hơn cả vết thương sau lưng, đau hơn cả cơn đói vừa được lấp đầy.

Hắn ngồi đó, quỳ giữa vũng máu, hồi lâu, để hơi thở chậm lại, để tim đập đỡ dồn dập. Lương khô làm dạ dày hắn ấm lên, dù chỉ là chút ít, nhưng đủ để đôi tay ngừng run, đủ để đầu óc tỉnh táo hơn. Hắn nhặt mảnh kiếm gãy lên, đứng dậy, đôi chân vẫn run rẩy nhưng vững hơn trước. Hắn không thể ở lại đây, không khi mùi máu sẽ dẫn quân đoàn Miền Tham đến. Hắn bước qua xác người, đôi giày rách trượt trên máu, để lại những vệt đỏ dài phía sau. Hắn đi mãi, cho đến khi ánh sáng từ ngọn đuốc lăn đã khuất, chỉ còn bóng tối và tiếng gió rít.

Hắn dừng lại khi nhìn thấy một bức tường đá khác biệt – không gồ ghề như những bức tường khác, mà phẳng lì, khắc đầy những đường nét kỳ lạ. Hắn đưa tay chạm vào, máu từ tay hắn thấm vào đá, làm những đường nét sáng lên mờ nhạt, như được vẽ bằng ánh sáng xanh từ ngọn đuốc xa xưa. Hắn nhìn kỹ, và nhận ra – đó là một bản đồ, một mạng lưới đường hầm chằng chịt, với một đường dẫn đến lối thoát, nơi ánh sáng tự nhiên có thể xuyên qua. Nhưng ở trung tâm bản đồ, một biểu tượng nổi bật hơn cả – một ngọn tháp khắc bằng những đường nét sắc lạnh, bên dưới ghi hai chữ: "Tham Điện".

Hắn đứng im, hơi thở ngừng lại trong một thoáng. Tham Điện – trung tâm quyền lực của Miền Tham, nơi Thần Chủ cai quản, nơi lưới giăng chặt nhất. Hắn cười, một nụ cười cay đắng, trống rỗng, vang vọng giữa đường hầm, như tiếng của một kẻ vừa tìm thấy lối ra để rơi vào một cái bẫy sâu hơn. Hắn không thoát được, không khi bản đồ này vừa là hy vọng vừa là lời nguyền. Hắn bước đi, mảnh kiếm gãy trong tay sáng lóe một lần cuối dưới ánh sáng mờ nhạt từ bản đồ, rồi chìm vào bóng tối sâu thẳm của đường hầm, nơi máu và tro vẫn hòa quyện trong từng hơi thở.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro